Nhìn Lộc Hàm ở thùng nước chọn qua chọn lại, vẻ mặt người bán hàng méo xẹo. Trước kia, khi Thế Huân lại mua cá, hắn nhìn khí chất cùng cách ăn diện của anh cũng đoán ra được Thế Huân là dạng công tử không biết gì, cho nên cũng lừa anh không ít, thường xuyên đem cá chết đã lâu nói là còn tươi bán cho Thế Huân, ai có thể ngờ hôm nay anh lại dẫn theo một người am hiểu đến mua cá, như thế này thì việc mấy lần trước hắn lừa Thế Huân sẽ lộ hết thôi.
Thế Huân không có tâm tư để ý sắc mặt của người bán hàng và cả việc mình ba lần bảy lược bị gạt, toàn bộ lực chú ý của anh đang tập trung trên người Lộc Hàm.
Ý niệm muốn ăn cá của Thế Huân chỉ mới đột ngột phát sinh lúc chiều, anh chỉ muốn hỏi Lộc Hàm có thể làm hay không, không được cũng không sao, dù sao hiện tại anh đối với trù nghệ của cậu rất vừa lòng, cảm thấy cậu nấu món gì ăn cũng rất ngon. Bất quá thì ra Lộc Hàm với mấy món làm từ cá thật thông thạo, Thế Huân được gãi đúng chỗ ngứa liền lái xe đưa cậu đi chợ.
Trước kia Quan Lâm chưa bao giờ cùng Thế Huân đi chợ mua đồ, nói nơi này vừa bẩn vừa lộn xộn, lại có cả đống phụ nữ trung niên đứng kỳ kèo trả giá, phiền muốn chết. Bởi vậy Thế Huân đương nhiên một mình đi mua thức ăn, nhưng anh cũng là một đại thiếu gia được bọc trong trứng mà lớn lên, một bên vừa phải nấu ăn vừa phải học thuộc công thức, lấy đâu ra thời gian để lựa chọn thực phẩm, bình thường đều là người ta giới thiệu cái gì thì anh mua cái đó, lại ỷ vào mình có tiền, cho tới bây giờ cũng chưa từng trả giá, đã không biết bao lần coi tiền như rác.
Vừa rồi người bán hàng giới thiệu con cá chết kia, Thế Huân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lộc Hàm nhanh miệng tranh luận với người bán cá, biểu tình chột dạ của người bán cá kia cũng cho anh biết, mình đã bị lừa không biết bao nhiêu lần.
Sau đó anh thấy người vừa chiếm được thượng phong Lộc Hàm nhanh nhảu đi đến cạnh người bán cá, một phen đoạt lấy vợt tự chọn cá. Thế Huân lập tức ngây ngẩn cả người, một Lộc Hàm như vậy anh chưa từng được gặp qua, thậm chí vô pháp tưởng tượng. (tại anh chưa đụng đúng chỗ của bạn Hàm thôi, sau này sẽ đc nếm trải =]]]]])
“Con này.” Lộc Hàm chọn cá xong, giao cho người bán hàng cân.
“Anh Ngô, tổng cộng là 12 nguyên (nhân dân tệ) 60 xu, anh là khách quen, tính 12 nguyên thôi.” Người bán hàng rong lưu loát tán thưởng, cười tủm tỉm nhìn Thế Huân, căn bản là không thèm để ý đến Lộc Hàm.
“Thoạt nhìn không đến 2 cân mà sao mắc vậy!? Rốt cuộc cá anh bán bao nhiêu 1 cân!?” Lộc Hàm nghe được giá liền nhíu mi.
“Ân… 7 nguyên một cân, một cân tám mươi hai, vừa đúng 12 nguyên 60 xu.” Người bán cá do dự một chút mới trả lời. Cá này trên thị trường trên dưới chỉ 5 nguyên một cân, lúc Thế Huân đến mua, hắn đều dựa theo giá thị trường tăng thêm 2 nguyên, dù sao anh cho tới giờ cũng chưa từng hỏi giá, nói bao nhiêu liền trả bấy nhiêu. Hôm nay hắn thấy Thế Huân mang theo một người am hiểu đến, còn định ăn gian một ít, không ngờ vẫn bị Lộc Hàm xét hỏi. Hiện tại người bán cá hận muốn chết Lộc Hàm, cũng không phải ngươi bỏ tiền, cần chi xem vào chuyện của người khác.
” 7 nguyên!?” Hai tiếng nói đồng thời cùng vang lên, biểu tình của Thế Huân là “Trước kia anh xem tôi là một thằng ngốc đi”, Lộc Hàm lại là “Hiện giờ anh xem tôi là một thằng ngốc đi”.
“Nể mặt anh Ngô, tôi chỉ lấy 6 nguyên cũng được.” Người bán hàng nghiến răng nghiến lợi trừng Lộc Hàm, ánh mắt kia hận không thể bắt cậu lặp tức câm miệng, chỉ sợ Lộc Hàm còn nói ra cái gì bất lợi
Thế Huân nghe được người bán cá hạ thấp giá, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“5 nguyên một cân, một cân tám hai vừa đúng 9 nguyên, anh bán hay không bán?” Lộc Hàm lần thứ hai mở miệng, khẩu khí hoàn toàn không có ý thương lượng.
“Được rồi được rồi, anh nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.” Người bán cá chột dạ không dám tranh luận nữa, dùng bao gói lại đưa cho người sắc mặt đen xì của Thế Huân. Nhìn sắc mặt này của anh, người bán cá không dám tin tưởng anh lần sau còn đến đây mua nữa không.