“Ân. Bức ảnh kia tôi dựa vào bên tường, nhưng mà cái khuôn đã vỡ nát.” Lộc Hàm ừ nhẹ một tiếng coi như đáp ứng. Kỳ thật, dù Thế Huân không đưa ra yêu cầu, một phân tiền cũng không cấp, việc này Lộc Hàm cũng đều sẽ làm, cậu vốn đã quyết định sẽ đối xử với Thế Huân thật tốt. Bất quá khi nhìn đến thái độ của Thế Huân nhắc đến ảnh chụp, trong lòng Lộc Hàm có chút khó chịu. Chỉ có thể cuối mặt giả bộ húp cháo để che đi biểu tình trên mặt.
“Trong phòng tôi còn vài tấm, lát nữa lấy ra cùng đem bỏ đi. Còn nữa … cháo còn không, tôi muốn ăn thêm một chén!?” Thế Huân nghĩ thầm nếu Quan Lâm đã muốn kết hôn, hai người sau này không thể tái hợp, còn giữ lại ảnh chụp mà làm gì, nếu nhìn…chỉ có thể càng thêm đau khổ, không bằng vứt bỏ quên đi.
Thế Huân cũng không phải loại người ủy mị, trước kia cũng thực yêu thương Quan Lâm, nhưng chuyện bây giờ xảy ra như vậy, cũng không thể vì chia tay Quan Lâm mà đòi sống đòi chết, lúc mới đầu thật rất thống khổ, nhưng cũng không thể không gượng dậy nổi, tổn thương có thể phai mờ, còn cuộc sống thì vẫn tiếp tục. Dù sao Thế Huân cũng đã ở thương trường lăn lộn nhiều năm, sẽ không giống thiếu niên 17 – 18 tuổi rơi vào tình yêu dễ dàng kích động. Thế Huân một bên uống cháo một bên suy nghĩ, bất tri bất giác chén cháo trong tay đã thấy đáy, tuy trong bụng đã có vài phần no, nhưng mà cháo Lộc Hàm nấu quả thực rất ngon, làm anh muốn ăn thêm một chén.
“Còn, để tôi giúp anh múc.” Lộc Hàm bởi vì Thế Huân muốn vứt bỏ ảnh chụp mà hơi kinh ngạc. Cầm lấy chén của anh đứng lên đi múc cháo, sau khi trở lại bàn ăn hai người đều im lặng, Lộc Hàm vẫn luôn cuối đầu thắc mắc chuyện Thế Huân vứt bỏ ảnh chụp, còn Thế Huân thì im lặng uống cháo, trên mặt không có biểu hiện gì đặt biệt.
Đợi hai người ăn xong bữa sáng, Lộc Hàm bưng chén đến phòng bếp tẩy rửa. Có lẽ cảm thấy đã cùng Lộc Hàm bàn xong điều kiện, Thế Huân không hề có ý giúp đỡ cậu, đứng dậy khỏi ghế đi làm chuyện của mình.
“Để tôi chở cậu một đoạn, đến gần công ty cậu xuống xe đi thêm một chút là tới.” Lúc hai người đón thang máy xuống nhà chuẩn bị đến công ty, Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm không có lái xe, nghĩ lại dù sao hiện tại cậu vẫn còn là nhân viên của công ty, hơn nữa bọn họ lúc này còn có mối quan hệ bao dưỡng ái muội, chính mình sẽ không bất cận nhân tình mà để cậu đón xe buýt. Chở cậu một đoạn cũng không sao, chỉ cần ở gần công ty để cậu xuống xe, đừng để nhân viên khác trong thấy tránh phiên phức không đáng có.
“Cám ơn Ngô tổng.” Lộc Hàm mở cửa xe, ngồi vào vị trí phụ lái.
Dọc theo đường đi, Thế Huân chuyên tâm lái xe, còn Lộc Hàm quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh thành thị vụt qua.
“Cái này cậu cầm dùng đi.” Xe chạy đến lân cận công ty thì Thế Huân dừng lại, thấy Lộc Hàm đang muốn mở cửa bước xuống, anh liền lấy tờ chi phiếu ra đặt vào tay cậu. Cho dù đã nói rõ hai người sau khi kết thúc sẽ bàn lại giá, nhưng dù sao trong quá trình cũng cần tiền tiêu vặt, Thế Huân cũng không phải không hiểu quy củ, việc buônbán còn cần tiền đặc cọc trước, huống chi Lộc Hàm vừa giúp mình giải quyết dục vọng vừa chăm sóc nhà cửa giúp mình, trước cấp chút ngon ngọt, làm cậu hảo hảo hầu hạ mình.
Lộc Hàm nhìn tờ chi phiếu trên tay sửng sốt một chút. Cậu sở dĩ đối với chuyện bao dưỡng của Thế Huân luôn ấp úng mơ hồ, là vì không muốn cùng cậu dính líu đến tiền bạc, tựa như chỉ cần nhận tiền của anh, Lộc Hàm liền cảm thấy mình cùng MB giống nhau. Nhưng hiện tại Thế Huân đang gấp đến công ty, Lộc Hàm nếu không nhận sẽ có chút kỳ lạ, chuyện bị anh hiểu lầm là MB cũng không thể dùng một hai lời để nói rõ. Lộc Hàm đành phải đem chi phiếu cất vào cặp táp, mở cửa bước xuống xe.