Thế Huân mở cửa phòng ngủ, một mùi cháo gạo nếp thơm phức lặp tức bay vào mũi, sửng sốt một chút mới nhớ lại đêm qua mình cho Lộc Hàm ở lại qua đêm. Chẳng lẽ là cậu làm bữa sáng!? Thế Huân đưa mắt nhìn một lược xung quanh, phòng khách hôm qua bị mình làm thành một đống hỗn độn đã được thu dọn sạch sẽ, trong lòng còn đang kinh ngạc thì vừa lúc phòng bếp truyền đến âm thanh, Thế Huân bước nhanh đi xem.
“Ngô tổng, chào buổi sáng!” Lộc Hàm nghe được tiếng bước chân xoay người lại, nhìn Thế Huân tươi cười chào buổi sáng.
Thế Huân và Lộc Hàm đã gặp nhau vài lần, lần đầu là vì say rượu nên anh căn bản không có ấn tượng với cậu, lần thứ hai, bởi vì báo cáo bị sai nên cậu luôn khúm núm cuối đầu, Thế Huân lúc ấy cũng không có tâm tình mà ngắm kỹ mặt cậu, lần thứ ba gặp mặt, hai người mặt đối mặt làm tình rất lâu, nhưng Thế Huân cũng không thấy qua cậu cười, bất quá biểu tình dục cự còn nghênh (thích mà còn giả vờ) phong tình vạn chủng (đẹp+quyến rũ) kia rất liêu nhân.
Bởi vậy đây là lần đầu tiên Thế Huân thấy Lộc Hàm cười, anh thế nhưng không tự giác mà nhìn đến thất thần.
Thế Huân không nghĩ bộ dáng Lộc Hàm đẹp, đôi mắt to tròn, cái mũi cao, đôi môi có chút nở nan, chỉ có thể tính là gương mặt phổ thông, vừa ôn hòa lại không góc cạnh, so với Thế Huân hay Quan Lâm tướng mạo đều kém hơn nhiều lắm. Nhưng khi Lộc Hàm cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, khóe môi câu lên, bên má còn mờ mờ hiện lên lúm đồng tiền, không quá sáng lạn nhưng lại làm người khác cảm thấy ấm áp và ngọt ngào. Một nụ cười như vậy làm cho tâm trạng cáu kỉnh vừa rồi của Thế Huân chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
“A, cháo!” Phía sau truyền đến tiếng “Sùng sục, sùng sục”, Lộc Hàm nhớ tới còn đang đun cháo trên bếp, vội vàng xoay người mở nắp tắt lửa, một mùi hương gạo nếp nồng đậm lặp tức lan tỏa trong không khí.
Thế Huân vô thức hít một hơi, đưa tay xoa xoa cái bụng. Từ đêm qua cùng Quan Lâm chia tay đến sáng nay, anh chưa có ăn thứ gì vào bụng, lúc giữa còn cùng Lộc Hàm làm chuyện tiêu hao thể lực, hiện tại ngửi được mùi cháo, cơn đói lặp tức bạo phát.
“Nhìn cũng ngon ha.” Thế Huân đi đến bên cạnh Lộc Hàm, cuối đầu hướng trong nồi xem xét.
“Thực xin lỗi Ngô tổng, chưa hỏi ý anh đã tự tiện dùng phòng bếp.” Lộc Hàm đang cầm thìa khuấy cháo, đột nhiên nghe được Thế Huân nói, hơi quẫn bách cuối đầu.
“Không sao, không sao, hiện tại ăn được chưa!?” ánh mắt Thế Huân vẫn thẳng tắp nhìn vào nồi cháo, xua tay bảo không sao.
“Được rồi. Ngô tổng, trong nhà có đường phèn không, cháo trắng không có mùi vị, ăn với chút đường sẽ ngon hơn.” Lộc Hàm thấy Thế Huân không ngại, tay lại tiếp tục khuấy cháo, mùi cháo gạo nếp nhanh chóng quanh quẩn trước mũi hai người.
“Hiện tại không có, khi nào có thời gian tôi sẽ đi mua.” Thế Huân thuận miệng đáp một câu, lấy chén trong kệ đưa cho Lộc Hàm.
Một câu nói trong lúc vô tình của Thế Huân lại làm cho lòng Lộc Hàm tràn đầy vui sướng, xem ra Thế Huân đối với chuyện mình nấu bữa sáng rất hài lòng, còn nói có thời gian sẽ đi mua đường phèn, không uổng phí đêm qua mình cài đặt báo thức. Lộc Hàm không phải mẫu người lười biếng, ngày thường dù không đi làm cũng đúng giờ là tỉnh, nhưng vì đêm qua cùng Thế Huân làm tình, sau đó lại đi dọn dẹp phòng khách, thật sự là quá mệt mỏi, sợ sáng nay sẽ không dậy kịp, cho nên mới đặt báo thức.
Lộc Hàm múc ra hai chén cháo, cùng Thế Huân bưng đến bàn cơm.
Nấu nguyên buổi sáng nên gạo đã nở đều, múc một muỗng đưa lên miệng, vị cháo mềm dẻo như lặp tức tan ra, mặc dù chỉ là cháo bình thường không kích thích vị giác, nhưng mùi hương gạo nếp lại quanh quẩn bên môi và răng. Chỉ húp một muỗng cháo, thế nhưng lại làm Thế Huân chậc lưỡi khen ngon, biểu tình trên mặt như đang nhớ về một thứ gì đó