Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 122: Truy vấn

“Chào dì.” Thế Huân cũng lập tức đi đến trước mặt Lộc mẫu lễ phép mỉm cười.

“Nguyên lai là Ngô tiên sinh, có chuyện tìm Lộc Hàm sao. Đúng lúc dì mua nhiều đồ ăn, vào nhà ăn một bữa cơm rồi hãy về nha.” Lần trước Thế Huân đến nhà Lộc Hàm để lại cho Lộc mẫu một ấn tượng không tồi, Lộc mẫu vừa nhìn thấy anh liền cười mời anh vào nhà ăn cơm.

“Dì à, con…” Thế Huân không dám trực tiếp đáp ứng, cẩn thận nhìn Lộc Hàm đang đứng kế bên.

“Tiểu Lộc!” Lộc mẫu thấy thế, hướng Lộc Hàm nháy mắt, ý bảo cậu mở miệng lưu Thế Huân.

“Ở lại ăn cơm rồi hãy đi.” Mẫu thân cũng đã mở miệng, Lộc Hàm không thể không nể mặt mẹ, chỉ phải kêu Thế Huân lưu lại.

“Cám ơn dì, con liền không khách khí.” Thế Huân lập tức tươi cười đồng ý.

“Lộc Hàm, con tiếp Ngô tiên sinh đi, mẹ đi phòng bếp nấu cơm.” Ba người cùng nhau về đến nhà, Lộc Hàm mẫu dặn dò một câu liền chuẩn bị vào phòng bếp nấu cơm.

“Mẹ, con giúp mẹ.” Lộc Hàm hiển nhiên không muốn cùng Thế Huân một chỗ, đi đến bên cạnh mẫu thân muốn cùng bà vào bếp.


“Ngô tiên sinh là khách, so có thể để người ta một mình ngồi trong phòng khách. Được rồi, không cần con giúp đâu, một mình mẹ là được rồi.” Mẫu thân vỗ vỗ vai Lộc Hàm, không hề cho cậu cơ hội phản bác, lập tức rời đi vào nhà bếp.

“Ngồi đi, tôi giúp anh rót ly nước.” Lộc Hàm chỉ vào sô pha, đi đến một bên giúp Thế Huân rót nước.

“Cám ơn.” Khi Thế Huân tiếp nhận ly nước trong tay Lộc Hàm, ngón tay hai người chạm vào nhau, Lộc Hàm lập tức đem tay dời đi, thấy thế, trong lòng Thế Huân lại dâng lên một cảm giác mất mát, hiện tại trong mắt Lộc Hàm, mình liền giống như người xa lạ bình thường.

Phòng bếp cách phòng khách không xa, trong phòng khách hai người nói cái gì thì Lộc mẫu ở nhà bếp đều có thể nghe rõ. Thế Huân chỉ có thể đau khổ nói vài lời khách sao, mà Lộc Hàm ngẫu nhiên chỉ gật đầu hoặc ừ một tiếng, chưa nói được vài câu hai người lại lâm vào tình cảnh yên lặng xấu hổ. Cũng may Lộc mẫu rất nhanh liền nấu xong cơm chiều, Lộc Hàm đi phòng bếp giúp bưng cơm lên, Thế Huân cũng muốn giúp, bị Lộc mẫu một câu ‘sao có thể để khách làm việc được’ chặn lại ở trước cửa nhà bếp.

Một bữa cơm bình thường, nhưng Lộc mẫu trù nghệ cao, một bàn thức ăn trông thật ngon mắt. Đại khái từ lúc Lộc Hàm rời đi, Thế Huân gần một đoạn thời gian mới ăn được một bữa no như vậy.

“Lộc Hàm, đừng chỉ lo ăn, giúp Ngô tiên sinh gắp đồ ăn a.” Mẫu thân bất mãn nhìn Lộc Hàm cuối đầu ăn cơm, dùng chân, ở dưới bàn đá cậu một cái.

“A.” Lộc Hàm lên tiếng, tùy tiện gắp chút thức ăn bỏ vào chén Thế Huân, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn của mình.


“Cám ơn.” Thế Huân xấu hổ cảm tạ, trong lòng có chút khổ sở. Lúc trước hai người còn sống cùng nhau, mỗi lần ăn cơm Lộc Hàm đều không chú ý ăn của mình, chỉ lo gắp thức ăn cho anh, vậy mà hiện tại… Trong lòng Thế Huân cười khổ, là tự mình đem cuộc sống hạnh phúc đó hủy diệt.

Cơm nước xong, Lộc mẫu thu don chén bát đem rửa, Lộc Hàm muốn giúp, bà vẫn như cũ bắt cậu ở phòng khách ngồi tiếp Thế Huân.

Hai người trong phòng khách lại tiếp tục một mãng yên lặng.

“Cám ơn về bữa cơm, thời gian không còn sớm, anh đi trước đây.” Trong lòng Thế Huân dù có thiên ngôn vạn ngữ, thì Lộc mẫu có ở đây cũng không tiện nói ra. Hơn nữa anh biết Lộc Hàm cũng không hy vọng mình cứ tiếp tục ngồi lại, phải nói có lẽ cậu căn bản là không muốn ình vào nhà. Thế là chờ lúc Lộc mẫu từ nhà bếp đi ra, Thế Huân thức thời đứng dậy cáo từ.

“Ngô tiên sinh lần sau lại đến nhà chơi. Tiểu Lộc, còn không mau tiễn Ngô tiên sinh.” Mẫu đem Lộc Hàm vẫn luôn yên lặng đẩy ra cửa.

“Trên đường cẩn thận.” Lộc Hàm đưa Thế Huân đến dưới lầu, lịch sự dặn dò một câu, liền xoay người định trở lên.

"Lộc Hàm chờ một chút! Cái kia… vừa rồi ở dưới lầu sao đột nhiên em lại mất hứng!?” Thế Huân luôn canh cánh chuyện Lộc Hàm mất hứng, chính là có mặt Lộc mẫu nên không dám hỏi. Ở phương diện này xem ra Thế Huân thông minh hơn so với Lộc Hàm rất nhiều, có chuyện gì liền trực tiếp hỏi, sẽ không tự mình miên man suy nghĩ.

Nhưng Thế Huân hỏi không có nghĩa là Lộc Hàm nhất định sẽ trả lời. Cậu giống như không hề nghe thấy tiếp tục bước về phía trước.

“Lộc Hàm!” Thế Huân lại đề cao âm lượng hô một tiếng.

“Ngày đó ở toilet quán bar, Vạn lão bản cũng ngăn tôi lại giống như anh đã làm vậy, tôi làm sao cũng không thể trốn được, rồi ông ta mới sáp tơi…” Lộc Hàm dừng lại cước bộ, đưa lưng về phía Thế Huân nhẹ giọng nói.