Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 111: Bóng dáng

"Ngô tiên sinh, Ngô tiên sinh…” Thế Huân mua xong đồ đang dự định rời khỏi chợ, lại đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một chỗi tiếng hô lớn.

“Có chuyện gì sao!?” Thế Huân xoay người, chính là người bán cá mà lúc trước mình mang Lộc Hàm đến mua, liền lịch sự chào rồi đi qua.

“Hôm nay có cá trích rất tươi, Ngô tiên sinh mua một con đi! Nhưng sao không thấy Lộc tiên sinh đi chợ cùng anh!?” Người bán cá nhiệt tình tiếp đón Thế Huân, nhìn thấy anh đi một mình liền thuận miệng hỏi một câu.

“Cậu ấy có việc.” Thế Huân đành phải trả lời lại một lần, bất quá là người bán hàng ở chợ không có thâm giao gì, lại một người rồi một người hỏi thăm Lộc Hàm, anh chưa bao giờ biết nhân duyên của cậu lại tốt như thế. Lúc trước khi Lộc Hàm làm việc ở Ngô thị, một là tổng giám đốc cao cao tại thượng, một là nhân viên phổ thông bình thường, Thế Huân ngay cả quan hệ của hai người cũng sợ không cho nhân viên trong công ty biết, vậy mà giờ lại có quá nhiều người hỏi thăm Lộc Hàm. Thế Huân không phải không biết, chỉ là cho tới giờ đều không để tâm mà thôi.

“Nếu Lộc tiên sinh không có tới, tôi đây liền để anh chọn một con. Anh xem con này đi!? Ngô tiên sinh yên tâm, tôi hiện tại sao còn dám bán hàng kém chất lượng cho anh, anh đem về cho Lộc tiên sinh nhìn xem, tuyệt đối bảo đảm hắn vừa lòng.” Bởi vì Lộc Hàm thường xuyên đến mua cá, cho nên người bán cá nghĩ Thế Huân nhất định sẽ mua, cũng không cần đợi Thế Huân mở miệng nói mua hay không mua, liền tự mình đi chọn cá. Người bán cá nhìn thấy Thế Huân lộ vẻ do dự, cho rằng anh còn để ý đến chuyện mình gạt anh lúc trước, ngượng ngùng cười cười.


“Tôi… không định sẽ làm cá.” Thế Huân do dự, bởi vì Lộc Hàm đã đi rồi, còn bản thân mình không biết làm cá thì mua cá về để làm gì.

“Có Lộc tiên sinh còn cần gì đến anh động tay, nhìn Lộc tiên sinh mua cá giỏi như vậy nhất định cũng là hắn làm cá, Ngô tiên sinh anh thật đúng là có lộc ăn. Cá ngon lắm, 11 khối rưỡi, anh yên tâm tôi không thu mắc thêm một phân tiền, không tin anh về nhà hỏi Lộc tiên sinh…” Người bán cá một bên cân một bên không ngừng lải nhải.

“Tôi còn cần mua vài thứ, đi trước.” Thế Huân ngắt lời người bán cá, tiếp nhận cá thanh toán tiền rồi vội vã ly khai. Anh thật sự không muốn nghe người bán cá kia tả một câu Lộc tiên sinh hữu một câu Lộc tiên sinh. Một tuần nay Thế Huân cố gắng muốn quên đi cùng xem nhẹ ảnh hưởng của Lộc Hàm đối với mình, nhưng không ngờ khi đến chợ mua thức ăn, lại khắp nơi đều là bóng dáng của cậu.

Thế Huân cũng không có hứng tiếp tục đi dạo, cầm lấy đồ ăn cùng cá chuẩn bị trở về nhà. Rau xanh tùy tiện sào là có thể ăn, nhưng còn cá tính sao đây!? Lấy trình nấu nướng của mình ra nấu chắc khó nuốt nổi, nhưng mua rồi chẳng lẽ đem ném đi!?


“Thế Huân!?” Ngay lúc Thế Huân phiền não phải xử lý sao với con cá mới mua, lại nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Thế Huân nghĩ thầm lại mấy vị ấy a, có phải hay không lại muốn hỏi một câu ” Sao Lộc Hàm không đi cùng anh?”.

“Các ngươi là…” Thế Huân xoay người nhìn hai người đần ông đang tay trong tay đứng cùng một chỗ, nhìn có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở chỗ nào.

“Tôi là Khánh Thù bạn học của Lộc Hàm, còn đây là ông xã tôi Chung Nhân. Lần trước ở chợ chúng ta cũng từng gặp qua một lần, hôm nay chỉ một mình anh a, Lộc Hàm đâu sao không đi cùng anh!?” Hình nghiệp tùy tiện tự giới thiệu, xoay đầu nhìn chung quanh Thế Huân. (=]]]] đố cưng sao quên đc Nai nhỏ của chụy đây)

“Cậu ấy có việc.” Thế Huân không thể không lần thứ ba nói những lời này. Anh nhớ, đây là bạn học cũ của Lộc Hàm mà lần trước mình giả thành bạn trai của cậu gặp được, nhìn hai người đối diện tay trong tay, lại nhớ tới hiện trạng của mình và Lộc Hàm, trong lòng Thế Huân đặc biệt không biết tư vị.

“Anh về nói với Lộc Hàm một tiếng, khi nào có thời gian thì gọi cho tôi ra ngoài tụ họp một bữa. Cơm trưa hai người ăn cá a, tôi cũng phải về làm cho ông xã của mình mới được, BYEBYE.” Khánh Thù nhìn con cá trên tay Thế Huân nói đùa một câu, sau khi phất phất tay nói lời từ biệt, liền kéo Chung Nhân đang đứng bên cạnh ly khai.

Thế Huân một mạch ra khỏi chợ lái xe về nhà, ít nhất khi về đến nhà chỉ còn một mình, sẽ không lại nghe ai đó nhắc đến cái tên Lộc Hàm này.