- Chết rồi chị Hạ ơi! Má thua nữa rồi! Má trật số đề nữa rồi!
Con chị đang ngồi dưới gốc cây vú sữa lắng nghe tiếng ra đi ô, gắt nó:
- Im cho chị nghe chút đi!
Con em khựng lại, im lặng đứng bên chị nghe ngóng.Tiếng nói sài Gòn của một cô gái từ chiếc ra đi ô của dãy nhà người Hoa bên kia đường vang lên, rõ mồn một:
- Chúng tôi xin lập lại. Lô độc đắc một triệu đồng, vé có có mang số một, bảy, hai, không, chín, sáu.
- Chín sáu! Số đuôi là chín sáu!- Con em nói như hét - Đó mà! Em nói má trật hết rồi! Số đầu là mười lăm, số đuôi là chín mươi sáu. Phải chi hai số này nhích một chút đến số mười chín hay chín mươi chín thì đỡ rồi!
Con chị đứng dậy, phủi quần, buồn bã bảo em:
- Thôi mình vào nhà lo dọn dẹp đi Vy! Nếu không, hôm nay thể nào cũng bị má đánh nữa cho coi.
Con em nghe lời chị. Hai đứa lặng lẽ cùng đi vào nhà.
Tiếng hát từ máy ra đi ô của người hàng xóm tiếp tục vang lên rộn rã: “Kiến Thiết Quốc Gia giúp đồng bào ta nên cửa nên nhà giàu sang mấy hồi. Kiến Thiết Quốc gia...”
Con chị vừa đi vừa hát theo:
- Kiến thiết Quốc gia giúp đồng bào ta “tan cửa tan nhà” “lầm than” mấy hồi.
Con em trố mắt, cắt lời nó:
- Chị hát gì kỳ vậy? Bài hát Kiến Thiết Quốc Gia đâu phải vậy đâu! “nên cửa nên nhà giàu sang mấy hồi” chớ bộ!
- Nên cửa nên nhà cho ai đâu? Kiến thiết Quốc Gia này hại mọi người thì có!
- Hại gì?
- Hại người ta cờ bạc thua hết tiền, chớ hại gì nữa!
- Ai thua đâu?
- Má mình thua chớ còn ai nữa!
- Má mình đâu có mua vé số Kiến Thiết đâu mà thua? Má thua số đề chớ bộ!
- Đừng có nói chữ “chớ bộ” hoài mà hỗn nghe Vy! Suy nghĩ để xem chị nói đúng không! Nếu không có xổ số Kiến Thiết thì làm sao mấy người chủ cái bày trò chơi số đề được? Vậy cái xổ số Kiến Thiết Quốc Gia này không hại người ta tan cửa tan nhà lầm than sao?
Con em im lặng. Con chị nói tiếp:
- Vì ngày thứ ba nào cũng có xổ số này nên chị em mới bị đòn. Chị không thích loại số nào hết. Số Kiến Thiết! Số đầu! Số đuôi! Số đề! Tất cả đều là mấy con số dễ ghét đối với chị. Chị ghét số cờ bạc lắm!
Con em không buồn nghe những lời ca cẩm của chị. Nó lắng nghe tiếng nhạc của bài hát xổ số Kiến Thiết đang loãng dần và hát lại lời con chị vừa hát.
- Kiến thiết Quốc gia giúp đồng bào ta “tan cửa tan nhà lầm than” mấy hồi... Kiến thiết Quốc gia giúp đồng bào ta “tan cửa tan nhà lầm than” mấy hồi.
Con chị giục em:
- Thôi đừng hát nữa! Lo phụ chị dọn dẹp đi! Vy xếp sách vở trên bàn cho ngay ngắn rồi quét nhà, còn chị dọn bếp, quét sân, rửa chén và xách nước cho má về không có chuyện la mình.
Con chị dứt lời, hai chị em vội vã thi nhau dọn dẹp. Nhà cửa tươm tất, gọn gàng, nước đầy lu, chén bát sạch sẽ đâu ra đó xong xuôi, con chị bảo em:
- Mà chưa chắc má thua số đề đâu Vy! Đi với chị ra chỗ bán vé số ở góc tiệm Hoa Hoa xem có số đầu và đuôi có đúng như mấy con số mà mình nghe không! Biết đâu mình nghe lộn làm sao? Biết đâu hôm nay chị em mình sẽ có đồ ăn ngon như những lần má trúng số?
Con em nghe lời chị và cả hai đứa lội bộ đi đến góc đường Độc lập và Đào Duy Từ. Bà bán vé số hỏi chúng:
- Mấy đứa cần gì? Muốn dò vé số hả? Đưa vé đây dì dò dùm cho!
Con chị lắc đầu:
- Dạ tụi con không có vé số. Tụi con chỉ muốn coi mấy con số mới xổ thôi.
- Coi số đầu số đuôi phải không? Cái bảng kết quả xổ số hôm nay đây nè!
Hai đứa chụm đầu nhìn vào mặt bàn có những tập vé số được chắn ngang bởi sợi dây thu được kéo căng từ cái đinh bên này đến đinh bên kia để ngăn gió thổi phồng lên. Bên cạnh những tập vé số Kiến Thiết mới toanh, một bảng ghi bằng chữ viết kết quả xổ số của ngày. Con em lẩm bẩm đọc:
- Lô một trăm đồng là số một năm, mười lăm! Lô đầu mười lăm! Lô độc đắc một triệu đồng là một, bảy, hai, không, chín, sáu, một trăm bảy mươi hai ngàn không trăm chín mươi sáu. Số đuôi chín sáu.
Con chị đọc thầm theo con em một lúc, quay lưng bỏ đi không nói cảm ơn với bà chủ bán vé số một lời. Con em chạy theo chị vừa thở hổn hển vừa cằn nhằn:
- Em nghe rõ ràng là số mười lăm đầu và số chín mươi sáu đuôi. Em biết má thua rồi mà chị cứ bắt em đi! Mắc công đi cho mệt thôi!
Con chị buồn bã nói:
- Tại chị mong má trúng nên ra coi thử cho chắc ăn. Bây giờ má thua rồi hôm nay tụi mình đừng cãi với nhau nữa nghe. Chị nói gì Vy phải nghe lời chị. Má nói gì tụi mình phải làm ngay. Có vậy tụi mình mới khỏi bị đòn.
Con em gật đầu:
- Em biết rồi!
Hai đứa về nhà một lúc, bà mẹ về. Đặt quang gánh vào nhà bếp bà lặng lẽ bước vào nhà. Đi ngang qua sân gạch, phòng ngủ, phòng thờ, bàn học bà không màng để ý đến sự gọn gàng ngăn nắp khác hẳn những ngày bình thường để khen hai đứa nhỏ một lời nào.
Con em kín đáo nhìn mẹ. Nó yên lòng khi biết mẹ không tìm một khuyết điểm nhỏ nào để bắt tội hai chị em nó mặc dù nó biết chắc chắn là bà đang buồn bực vì thua số rất đậm. Hân hoan và tự tin quá đáng, nó vuột miệng hát lên những lời hát của chị mà nó được khảm sâu trong đầu nó từ lúc ban chiều:
- Kiến thiết Quốc gia giúp đồng bào ta tan cửa tan nhà lầm than mấy hồi. Kiến thiết Quốc gia giúp đồng bào ta “tan cửa tan nhà”....
Con chị há hốc miệng, đưa mắt hoảng sợ nhìn nó.
Bà mẹ đang lúi húi dọn các thứ trong chiếc giỏ đi chợ, vụt ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn con em, hỏi gằn:
- Con Vy vừa hát cái gì đó?
- Dạ...dạ...con hát bài Kiến Thiết Quốc gia
- Hát sao, hát lại cho má nghe!
Con em ngập ngừng nói từng chữ hơn là hát:
- Dạ...dạ... là Kiến thiết Quốc gia giúp đồng bào ta nên cửa nên nhà giàu sang mấy hồi.
- Hồi nãy không phải con hát như vậy! Con muốn láo hả?
Con em sợ sệt:
- Dạ không, để con hát lại! Kiến thiết Quốc gia giúp đồng bào ta... tan cửa tan nhà... lầm than mấy hồi..
Bà mẹ nghiêm mặt hỏi:
- Ai bày cho con bài hát này?
Con em cúi đầu ngập ngừng:
- Dạ...
Con chị đỡ lời nó:
- Dạ con bày em!
- Tại sao dám sửa bài hát của người ta? Con muốn ám chỉ gì đây?
Con chị cúi đầu và bà mẹ đay nghiến bằng những câu hỏi to tiếng:
- Muốn chửi xéo tao chơi số đề, chơi cờ bạc để gia đình tan nát lầm than phải không? Tụi mày đâu có biết tao làm ăn khổ cực nuôi nấng tụi mày như thế nào? Đủ lông đủ cánh rồi mà! Đủ chữ đủ nghĩa để chửi cha mắng mẹ rồi mà!
Con chị cúi đầu thấp hơn, vẫn im lặng. Bà mẹ đứng lên, đay nghiến tiếp:
- Hai đứa tụi mày bây giờ giỏi lắm! Học được đến lớp sáu, lớp bảy tưởng đã đủ chữ nghĩa để chửi cha chửi mẹ rồi phải không? Tao coi thử tụi bay muốn chửi tao đến chừng nào? Leo lên giường nằm hết cho tao!
Bà mẹ tức giận bước ra khỏi nhà và đến hàng cây mãng cầu bẻ cành. Tiếng lá tuốt và tiếng la ó của mẹ làm con em hốt hoảng. Nó lật đật chạy ù vào tủ áo, rút đại một chiếc, nhét vào sau mông. Cho chắc chắn hơn, nó ngoái đầu ra sau lưng nhiều lần để kiểm tra độ dày của hai cái mông tròn cộng thêm chiếc áo mà nó vừa nhét vào. Không an tâm với độ phồng khá lớn phía đàng sau, nó lật đật tuột quần xuống, kéo chiếc áo ra, xếp vội vàng rồi nhét bằng phẳng vào trong quần lót trước khi kéo quần dài lên. Xong xuôi, nó hối hả leo lên chiếc giường của hai chị em chúng và nằm sát tận chiếc màn giăng.
Con chị nhìn theo từng cử chỉ của con em một lúc rồi lẳng lặng đến chiếc giường, mà con em vừa leo lên, úp mặt nằm dài sát phía ngoài mép như những lần bị đòn trong những ngày thứ ba. Lòng nó đau như cắt khi nghe những tiếng cầu nguyện thì thầm của con em:
- Con cầu trời phật đừng cho má con biết. Con cầu ba phù hộ cho con, đừng để má đánh con nhiều!
Con chị không nói với con em lời nào. Nó cũng không cầu nguyện. Tiếng chân của bà mẹ bước vào nhà và những tiếng cằn nhằn la lối quen thuộc như từng nghe trong những lần bị đòn roi trước đây làm nó không ý niệm được thời gian, cũng như không hay biết những gì đã diễn biến. Nó không nhớ bà mẹ đã nói những câu gì, la những vấn đề gì và dạy những điều gì khi bà đánh nó. Nó chỉ biết phản ứng lại những ngọn roi bằng cách đưa tay chống đỡ hay rụt rúm thân người. Một lúc lâu, nó giật mình khi nghe tiếng con em ấp a ấp úng bên tai. Con em đang giải thích về tội dối trá của nó
- Dạ... dạ... con không muốn gạt má! Tại con sợ bị đánh đau nên con mới nhét cái áo này vào mông của con thôi!
Bà mẹ đang giận dữ bỗng buông roi im lặng tha tội cho cả hai đứa. Hai chị em con nhỏ lồm cồm ngồi dậy, đứng trước mặt bà, khoanh tay nói như trả bài:
- Dạ thưa má, lần sau con không dám như vậy nữa.
- Dạ thưa má, lần sau con xin chừa.
Bà mẹ không bắt bẻ lời nói đơn giản và qua loa lấy lệ của chúng, không hỏi chúng có tội gì và cũng không bắt chúng hứa những gì bà không muốn chúng tái phạm. Bà lặng lẽ kêu hai đứa đi tắm rửa để chuẩn bị cơm chiều.
Tối hôm ấy sau khi cơm nước xong, hai đứa nhỏ vào giường ngủ sớm. Được thư giãn sau một ngày căng thẳng vì sợ đòn roi, con em nhắm mắt ngủ ngay khi vừa đặt lưng nằm xuống. Con chị nằm sát người vào con em. Nó đưa tay vuốt nhẹ trên lưng con này một lúc rồi tự rờ những vết roi nổi dày trên cánh tay, trên mông, và trên đùi của nó. Nó cảm thấy oán giận bà mẹ. Nó oán bà đánh nó với lý do không chính đáng. Nó giận bà chơi số đề trong khi bà luôn luôn chỉ trích tật xấu của cờ bạc. Nó căm ghét ngày thứ ba nhất là những ngày thứ ba bị đòn roi vì mẹ thua số. Tột cùng nhất, nó căm thù những người chủ số đề đã bày trò hại gia đình người. Tim nó đau đớn hơn những lằn roi trên da thịt khi nó nghĩ đến ba của nó. Ngập ngừng không biết cầu nguyện ra sao, nó ứa nước mắt ra, nói thầm:
- Ba ơi! Tại sao ba chết sớm như vậy? Ba có biết khi ba chết rồi tụi con khổ lắm không ba?
Nó nuốt nghẹn nhiều lần để cố nén những tiếng khóc nấc nhưng nước mắt của nó lại lần lượt trào ra đầy mặt và nó không ngừng liếm những giọt nước mằn mặn đầy tràn quanh môi. Bỗng nhiên nó ngưng khóc và chăm chú nhìn bóng người lù lù đang chun qua cửa mùng. Nhận ra bà mẹ trong bóng tối lờ mờ, nó vội nhắm mắt giả vờ ngủ say. Nó cảm thấy con em cựa mình bên cạnh qua lại vài lần và nghe tiếng khóc sụt sùi của mẹ vang lên. Nhắm chặt mắt như người ngủ mê, nó xoay người theo cánh tay điều khiển của bà. Cảm nhận hơi ấm của bàn tay mẹ và những hạt gì đó nham nhám sát lên những vết lằn của roi, nước mắt nó lại ứa ra. Nó cố gắng giữ thân người bất động như đang mê man ngủ khi bàn tay của bà mẹ lần mò tìm những lằn nổi của roi trên mông và đùi của nó và xoa những hạt nham nhám vào đó. Tiếng khóc sụt sùi của bà mẹ tiếp tục đơn độc trong bóng đêm làm tim con chị chùng xuống. Niềm oán hận mẹ đã được nguôi dịu đi. Nó mở mắt ra định ôm bà và khuyên bà đừng khóc khi bà lò mò bưng cái chén nhỏ chui ra khỏi mùng. Nó muốn nói là nó hiểu mẹ nó đang bị dằn vặt và nó sẵn sàng tha thứ cho mẹ những trận đòn oan ức mà mẹ nó đã không tự chủ được. Thế nhưng, thân người của nó trở nên cứng đờ như xác chết cóng và những giòng lệ âm thầm tiếp tục chảy ra.
Nhìn ánh sáng leo lét từ phía màn giăng, nó đau khổ khi nhận ra rằng ánh đèn nhỏ nhoi trên bàn thờ của ba nó không đủ sức chiếu sáng cho cả căn nhà đang từ từ tối thui như mực. Rờ rẫm những hạt nham nhám trên lằn roi, nó lấy đưa vào miệng. Những hạt muối mằn mặn như những giọt nước mắt mà nó liếm không ngừng vào miệng.
Trước cửa nhà, tiếng khóc rưng rức và âm thầm của bà mẹ trong bóng đêm hòa theo những tiếng côn trùng từ ngoài khu vườn của gia đình họ Hoàng như kéo dài một đêm vô tận.