Edit:kitkentt
Beta:kitkentt
Rốt cuộc đại hoả cũng thiêu xong, chỉ để lại một vài xà gỗ cháy thành than cùng một đống phế tích,người trong Trần phủ bận rộn thu thập tàn cục. Nhìn thấy phụ thân an ủi mẫu thân vẫn chưa tỉnh lại sau cơn hoảng hồn còn đang nghỉ ngơi, Phiêu Thịnh mang theo biểu tình nghi hoặc hỏi phụ thân:
“_Phụ thân, rốt cuộc nương có chuyện gì, vì sao lại như vậy. Nàng luôn miệng kêu ác ma,còn có cái tên kia,Võ Kinh.”
Vì sao, ta nghe nhắc đến tên này, tâm như bị đâm rất đau.
Tinh thần uể oải, không có chuẩn bị gì lại nghe nhi tử hỏi đến tên này, Trần lão gia xoa xoa mi tâm đang nhăn lại:
“_Không có gì, bất quá chỉ là tên một nô tài.”
“_Người hầu? Vì sao ta chưa từng nghe nói qua?”
“_Nga, vốn là một người hầu không đáng nhắc đến cùng bộ dáng Niếp Nham có ba phần tương tự, hắn trước kia trộm tài vật bị đuổi ra khỏi Trần phủ, vốn là không đáng nhắc đến. Được rồi, nguyên nhân vụ cháy đã điều tra rõ chưa?”
“_Ta đã cho người đi thăm dò, hơn phân nửa là do khí trời hanh khô mà xảy ra.” Nhìn phụ thân vẻ mặt mệt mỏi rã rời, Phiêu Thịnh nhẹ giọng nói.
“_Vậy, phụ thân, người cũng nghỉ ngơi một chút đi, ta lui xuống trước.”
Trần lão gia nhắm mắt lại phất tay, Phiêu Thịnh chậm rãi lui ra rồi đóng cửa lại, ngoài cửa Hồng Ngọc còn đang đứng đợi.
“_Hồng Ngọc tỷ, vất vả cả đêm rồi ngươi cũng lui xuống dưới nghỉ ngơi đi ở đây tạm thời không cần người.” Phiêu Thịnh săn sóc nói.
Mang theo thần tình cảm tạ, Hồng Ngọc tạ ơn xong liền xoay người trở về phòng.
“_Đúng rồi, Hồng Ngọc tỷ tỷ, ngươi có biết một người tên là Võ Kinh không?” Phiêu Thịnh không hiểu sao bật hỏi.
Phiêu Thịnh phát hiện khi hắn nói ra tên Võ Kinh này, thân thể Hồng Ngọc run rẩy một chút, nửa ngày mới lo lắng mà nói:
“_Thiếu….gia, Hồng Ngọc chưa từng nhớ kĩ người này.” Từ đầu tới cuối,Hồng Ngọc chưa từng xoay người lại.
Nỗi băn khoăn trong lòng Phiêu Thịnh càng lúc càng lớn, Võ Kinh kia rốt cuộc là ai, lại làm cho mẫu thân điên cuồng mà căm hận,làm cho Hồng Ngọc phải giả vờ không nhớ, hắn có đúng hay không thực sự chỉ là một người hầu trộm tài vật.
Thấp giọng nhớ rõ tên Võ Kinh này, Phiêu Thịnh chậm rãi tiêu sái bước đi. Vì sao tên này lại có cảm giác dị thường quen thuộc nhưng niệm trong miệng vẫn là xa lạ như vậy, Phiêu Thịnh trong lúc hoảng hốt phát hiện mình đã về tới Hiên Văn các. Vừa thấy Phiêu Thịnh trở về, Xuân Thanh đi lên phía trước nhỏ giọng nói:
“_Đại thiếu gia, cuối cùng người cũng đã trở về, nước đã chuẩn bị tốt, người nghỉ ngơi một chút đi.”
“_Ừ.”
Nhớ tới một đêm không ngủ, hiện tại đúng là rất uể oải, Phiêu Thịnh đi lên lầu nghỉ ngơi, đột nhiên nhớ tới cái gì liền xoay lại.
“_Xuân Thanh, ngươi có biết một người tên là Võ Kinh không?”
Phiêu Thịnh không có phát hiện khi hắn nói ra tên này, A Nê nãy giờ vẫn cùng Xuân Thanh ở Hiên Văn các chờ hắn trở về đột nhiên chấn động, nắm chặt nắm tay. Tỉ mỉ suy nghĩ một hồi,Xuân Thanh lắc đầu:
“_Chưa từng nghe qua, là người ở trấn này sao,hay là người nơi khác?”
“_Nga,không có gì, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Đúng rồi,Niếp thiếu gia đâu.”
“_Ở trong phòng.”
Phiêu Thịnh đẩy cửa phòng mình ra, nương theo ánh trăng phảng phất thấy trên giường có một người đang nằm,nhẹ nhàng tiêu sái đến bên giường.
“_Thịnh ca ca,ngươi về rồi.” Thanh âm nhuyễn mà vô lực, mang theo nhè nhẹ nức nở khóc.
“_Ngươi làm sao vậy?”
“_Trần bá mẫu có đúng hay không ghét ta.”
Thanh âm có chút nổi giận, mang đậm giọng mũi, Phiêu Thịnh cảm giác hiện tại Niếp Nham nhất định là hai mắt sưng đỏ, bộ dáng khiếp đảm liền nhẹ nhàng nở nụ cười, cầm lấy tay hắn ngồi ở bên giường.
“_Ngươi không được đuổi ta đi, đêm nay ta muốn cùng nhau ngủ với ngươi.” Tại ổ chăn phát ra thanh âm ngượng ngùng, mang theo nhàn nhạt bất an.
“_Được,bất quá không được thích ta như lần trước.”
Đẩy cửa sổ ra một nửa, ánh trăng ôn nhu chiếu vào bên trong phòng, một mảnh hôn ám mà kiều mị. Võ Kinh si ngốc đứng ở trên hành lang, xuyên qua ô cửa sổ, nương theo ánh trăng lạnh lùng nghe thấy những lời ôn nhu tế ngôn, nhìn thấy bóng người chậm rãi ngã xuống. Quay đầu nhìn hành lang, tường vi trong đình viện dưới ánh trăng tựa hồ rất hưởng thụ, theo gió nhè nhẹ thổi đung đưa đặc biệt nhẹ nhàng.
Nửa ngày Võ Kinh mới phản ứng lại, hắn đã ngủ, xoay người liền thấy cả kinh, ngay đầu hành lang có một người đang đứng, đôi mắt dài nhỏ trong suốt, nhãn thần như nhìn thấu suy nghĩ của mình,đôi môi hồng nhuận như máu gắt gao khép chặt, dáng người thon dài, quần áo thanh sam dưới ánh trăng lại thêm vẻ lo lắng làm hiện ra một cảm giác thanh tươi mà xinh đẹp.
“_Phiêu Hưng thiếu gia.” Có chút kinh ngạc khi hắn xuất hiện,Võ Kinh nhẹ giọng kêu lên.
“_Ta tới tìm ca ta, hắn ngủ rồi sao? Thanh âm được đè thấp.
“_Đã ngủ rồi.”
“_Vậy, ngày mai ta trở lại.”
Dừng lại một chút xem kĩ khuôn mặt bị che khuất của Võ Kinh dưới trăng, mơ hồ thấy rõ hơn khuôn mặt bị che đậy, một đôi mắt đen mà sáng,nhãn thần kiên định lãnh tĩnh nhưng lộ ra nhàn nhạt tang thương cùng đau khổ khắc sâu, tấm lưng cố gắng đứng thẳng như tất cả gánh nặng đè xuống cũng sẽ không suy sụp.
“_Ta cảm giác ngươi có điểm quen mắt.” Phiêu Hưng thốt ra, một cảm giác xa lạ mà quen thuộc, tại đây, dưới ánh trăng đột nhiên dấy lên trong lòng. Khoé miệng khẽ nhếch, miệng cười nhưng khoé mắt không cười.
Võ Kinh lạnh lùng,nhàn nhạt nói rằng:
“_Có lẽ bởi vì bộ dáng của ta cùng Niếp thiếu gia có vài phần tương tự đi, Trần thiếu gia đã từng nói qua. Nếu Phiêu Hưng thiếu gia không còn việc gì nữa, A Nê xin phép cáo lui trước.”
Khẽ nhíu mày, Phiêu Hưng không nói gì, Võ Kinh xoay người đẩy cửa phòng mình ra.
“_Đúng,Niếp Nham có vài phần giống ngươi.” Đó là thanh âm mà Võ Kinh nghe được sau cùng trước lúc đóng cửa.
Nằm ở trên giường Võ Kinh không thể nhắm mắt, khi nhắm lại phảng phất những hình ảnh khiến người ta giảo nhân tâm phế (giảo: vặn xoắn)liên tục chớp động trong đầu. Lần đầu tiên Võ Kinh hoài nghi chính mình, hay là ta mới chính là thế thân của Niếp Nham, thế thân như hắn chưa từng ở bên Phiêu Thịnh ngày nào, có thể ta đúng thật là một quỷ hồn. Một đêm này,Võ Kinh cũng không nhắm mắt lại ngủ.
Đứng ở đình viện nhìn nữ tử cách đó không xa đi vào đại thính (khách phòng), Võ Kinh thần sắc có một tia trốn tránh. Tiểu thư,nàng vẫn mỹ lệ mà ôn nhu như ngày xưa, Võ Kinh nhớ tới lần đầu tiên kinh tâm gặp nàng. Nữ nhân có đôi mắt sáng thu thuỷ, hạo xỉ tự bối (răng trắng như vỏ sò), thân vận tơ lụa đạm nhạt phấn lam, sắc mai hoa văn, mái tóc đen chỉ cài một chiếc ngọc trâm xanh biếc đặc biệt làm thanh tỉnh động nhân, trong tay nắm theo bàn tay trắng ngần của một nữ hài sáu bảy tuổi, phía sau đi theo mấy gia phó, phong tư dao động, tiêu sái tiến vào đại thính, nhìn thấy người nhà đang ngồi trong sảnh đợi nàng, vành mắt nhiệt lệ trào ra mà kêu:
“_Phụ thân! Mẫu thân! Đại đệ,nhị đệ!”
“_Đến, Y Y, để nương nhìn, đã hai năm không gặp mặt,đúng rồi, con rể đâu?” Lôi kéo tay nữ nhi sủng ái của mình, Trần phu nhân nhìn một chút phía cửa ra vào rồi dò hỏi.
“_Vốn là theo ta cùng nhau đến thế nhưng hàng hoá phía nam xảy ra chút chuyện đành phải vội vàng chạy đến xử lí.”
Má phấn cuối xuống,Phiêu Y nhẹ giọng nói:
“_Ngọc Nhi, mau tới bái kiến ông ngoại,bà ngoại.”
“_Ông ngoại, bà ngoại, Ngọc Nhi thỉnh an người.” Tiểu cô nương mềm mại đi tới trước mặt Trần lão gia cùng Trần phu nhân cúi đầu hai cái.
“_Mau đứng lên, cháu ngoại của ta.” Trần phu nhân yêu thương mà kêu, nhìn người quỳ trên đất vẻ mặt trẻ con mà kính trọng, nghiêm túc, một đôi mắt hắc bạch phân minh tràn ngập ánh sáng trẻ thơ, vừa yêu vừa xót. Kéo tiểu cô nương đứng dậy,Trần phu nhân ôn nhu nói:
“_Xem nàng thật là xinh đẹp (nguyên văn là:tươi ngon mọng nước >_