Đêm hôm đó, cái đêm đi theo Võ Kinh, khi đứng tại cửa Hiên Văn các cũ, Phiêu Thịnh phản phất như thấy một bóng người đứng cách đó không xa đang ôn nhu nhìn mình, đến khi kịp tỉnh lại, hắn mới phát hiện đó chỉ là bóng lưng của Võ Kinh. Phiêu Thịnh đột nhiên cảm thấy bảy năm hắn không có ký ức nhất định đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không được bất kỳ kẻ nào nhắc tới.
Khi Phiêu Thịnh tỉnh lại, phụ mẫu đã kể lại cho hắn mọi chuyện từ khi hắn bị hạ độc, tuy mọi chuyện đều không có kẽ hở, nhưng giờ ngẫm lại, hắn vẫn thấy có vài phần kỳ quái. Sáng sớm ngày hôm sau, Phiêu Thịnh đi tới cái đình viện bị bỏ hoang kia, đi vào trong đình viện, nhìn xung quanh, mọi thứ đều rất xa lạ, chỉ có ký ức lúc mười tuổi mơ mơ hồ hồ không có mấy ấn tượng, đến khi ánh dương quang dần dần chiếu sáng khắp nơi, làm cây cỏ gỗ mục trong đình viện sáng rực bức nhân, nhượng hắn nhớ không nổi quá khứ, cũng vô pháp tưởng tượng cảnh như mộng ảo tối qua. Híp mắt lại, nhìn phế tích cách không xa, Phiêu Thịnh lại bỗng thấy kỳ quái. Nếu đã bị cháy lâu như vậy, sao phụ mẫu không tiến hành sửa sang lại nơi đây, lại để nơi đây bị bỏ hoang như thế này, quả thật phi thường kỳ quái. Suy nghĩ một hồi, Phiêu Thịnh đang định ly khai nơi đây, bỗng nghe thấy tiếng hai nha hoàn nói chuyện bên ngoài, nhượng hắn vừa tò mò lại vừa sợ hãi.
“Nha đầu chết tiệt kia, còn nói bậy nữa, cẩn thận ban đêm nhốt ngươi tại chỗ này.”
“Sợ gì chứ, đằng sau viện ta còn lớn hơn nơi này rất nhiều. Nói mau, có phải ngươi có ý gì với tên A Ngưu bên cạnh hay không?”
“Khứ, khứ, nói linh tinh gì thế hả… Ai, ai đúng ai động tâm. Dù ngươi không sợ, phải biết rằng nơi này….” Thanh âm đột nhiên thấp hẳn, nhưng Phiêu Thịnh vẫn có thể nghe thấy lời còn lại: có ma.
“Đừng… đừng… nói… linh… tinh…” Thanh âm đột nhiên lớn hơn.
“Có chuyện đó thật đấy. Hôm qua chính a bá ở sài phòng kể cho ta nghe, thật đáng sợ.”
A bá ở sài phòng. Ra khỏi sân, nhìn theo con đường nhỏ lát gạch, tiếng thiếu nữ hồn nhiên trong trẻo dần dần đi xa, Phiêu Thịnh quyết định tới sài phòng.
Sài phòng cách trù phòng cũng không xa, vừa đi tới liền thấy lão giả đang ngồi dưới tán cây hút thuốc.
“A bá.” Phiêu Thịnh thử khẽ gọi lão giả.
Lão nhân vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Phiêu Thịnh: “Ngươi là?”
“A bá, ta nghe nói ngươi biết rất nhiều chuyện cũ, sở dĩ hôm nay đặc biệt tới nghe ngươi kể chuyện.” Phiêu Thịnh tự động lấy một chiếc ghế cách đó không xa, ngồi xuống cạnh a bá.
A bá vốn là người thích kể chuyện cũ, nghe thấy người muốn hắn kể chuyện, vẻ mặt nhất thời vui mừng, trọng trọng hút thuốc, liền kể thiên nam địa bắc, thao thao bất tuyệt. Kể được một lát, Phiêu Thịnh vẫn vui vẻ nghe chuyện, rốt cuộc a bá ngừng lại, cầm lấy chén nước uống ngụm lớn.
Như vô ý tán gẫu, Phiêu Thịnh chợt hỏi: “Nghe nói a bá biết chuyện ma trong Trần phủ?”
Lau nước bọt trên miệng, a bá hắc hắc cười hai tiếng: “Ai nói thế? Ta đâu có biết chuyện ma gì chứ? Giá thanh thiên bạch nhật, an cư hưởng phúc, sao tự dưng lại có quỷ?”
“Nga, sao ta lại nghe nói cái nơi phế tích trong Trần phủ kia đã từng xuất hiện ma quỷ?” Đánh giá cẩn thận lão giả ở trước mặt.
“Di, có chuyện này mạ? Ta sao lại không biết? Không có. Làm gì có chứ.” Lão giả phe phấy tay.
“Nga, vậy chắc ta nghe lầm. A bá, ta đi trước.” Phiêu Thịnh thấy lão nhân biểu tình rất bình thường, cảm giác không hề chột dạ, cười cười, tưởng đúng chính nghe lầm liền đứng dậy cáo từ.
“Uy, tiểu tử.” Lão nhân gọi vọng lại, Phiêu Thịnh quay lại, nhìn lão nhân dưới bóng cây đang từ từ đứng dậy, nói : “Tiểu tử, trên đời này không có ma quỷ, ma quỷ chính là nhân tâm.
“Cảm tạ a bá. Chắp tay, Phiêu Thịnh xoay người ly khai.”
Nhìn bóng người dần dần ly khai, lão nhân cười ha hả ngồi lại trên ghế. Thảnh thơi hút thuốc, thẳng đến khi có tiếng chân tới gần, từ từ đứng dậy, nhìn a hoàn bưng cơm đang tới gần.
“A bá, xem ra hôm nay ngươi không chạy loạn, cũng không nói lung tung ba.”
“Không có, không có, ngày hôm nay tuyệt đối không có. Con gái, thuốc lá ngươi đồng ý đưa cho ta đâu?
Tuy rằng không nghe được gì ở a bá, Phiêu Thịnh nhưng vẫn bóng gió hỏi mẫu thân vì sao không tu sửa Hiên Văn các trước kia, biểu tình mẫu thân bỗng mất tự nhiên, miễn cưỡng kể lại : “Thầy tướng số bảo nơi đó phong thủy bất hảo, đối với con có ảnh hưởng, nên mới tìm một nơi mới tại Trần phủ xây lại.” Vừa nghe Phiêu Thịnh bảo nghe kể nơi đó có ma quỷ, mẫu thân khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch rồi lại khôi phục bình thường, trách cứ Phiêu Thịnh đi nghe những chuyện linh tinh.
Thấy phản ứng kỳ lạ của mẫu thân, Phiêu Thịnh ngoài miệng cười nói, ngực nhưng nghi hoặc ngày càng lớn.
***
Võ Kinh len lén nhìn Phiêu Thịnh đang ngồi bên cạnh nhưng thần phi hồn phiêu, cảm thấy rất kỳ quái. Từ đêm hôm đó, Võ Kinh luôn vô ý thức trốn tránh Phiêu Thịnh, luôn không biết vì sao làm như vậy, nhưng lại không thể ngăn cản chính không làm. Mà Phiêu Thịnh không biết làm sao, tuy biểu hiện vẫn như mọi khi, nhưng luôn luôn như đang suy nghĩ việc gì đó. Thỉnh thoảng, Võ Kinh lại phát hiện hắn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá chính, làm y vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi.
Ngồi bên cạnh, Võ Kinh cảm thấy không được tự nhiên, tuy Phiêu Thịnh tìm đến chính, nhưng một câu cũng không hề nói, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào cái chén.
“Trần thiếu gia, chẳng hay có việc gì?” Võ Kinh rốt cuộc đành dò hỏi.
Như chợt tỉnh lại, Phiêu Thịnh nga một tiếng, lấy ra một túi vải đặt ở trước mặt Võ Kinh : “Lai, đây là đưa cho ngươi.”
Nghi hoặc nhìn Phiêu Thịnh, Võ Kinh chậm rãi mở túi vải, bên trong chứa bốn gói thuốc giống hệt nhau.
“Hôm đó ta phát hiện ra ngươi mắc bệnh thấp khớp, loại bệnh này nhìn như không ảnh hưởng tới tính mệnh, nhưng nếu để lâu nhất định sẽ làm tứ chi bất toại, ảnh hưởng tới đi lại, sau sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ cơ thể…” Nhìn thấy Phiêu Thịnh vẻ mặt quan tâm, nghe hắn dặn dò bình thường phải chú ý tới ăn uống như thế nào, chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn tâm tình bình thản ra làm sao, Võ Kinh trong lòng thấy ấm áp, như thảo nguyên sau bao ngày chờ mong, cuối cùng những cơn gió cũng đã thổi tới, mang theo vị đạo của lục thảo cùng hoa thơm. Võ Kinh cảm động nói không nên lời.
“Uy, A Nê, ngươi làm sao vậy? Thấy Võ Kinh không nói gì, Phiêu Thịnh liền hỏi.
“Nga, ta… cảm tạ.” Cảm động nói không nên lời. Trong suốt hơn hai mươi mấy năm sống trên đời, Phiêu Thịnh chính là người còn sống duy nhất quan tâm tới y, dù trong quá khứ hay chính hiện tại.
“Chúng ta cần gì phải nói như vậy. Được rồi, A Nê, ngươi có tin ma quỷ không vậy?” Bỗng Phiêu Thịnh chợt hỏi.
Võ Kinh càng hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn thấy Phiêu Thịnh biểu tình nghiêm túc, thanh âm khẽ run, hỏi : “Ngươi… có… ý tứ… gì?”
Không hề để ý tới vẻ mặt của Võ Kinh, Phiêu Thịnh đứng dậy, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, rất bình tĩnh nói : “Ngươi có tin trên đời này có ma quỷ không? Ta vốn không tin, giờ nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy biết đâu thật có ma quỷ?”
“Ta không… biết. Nhưng ta biết trên đời này có quỷ sống. ”
“Quỷ sống?” Xoay người nhìn Võ Kinh, Phiêu Thịnh cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Đúng vậy. Quỷ sống. Ẩn nấp dưới da thịt con người.” Ung dung nói, bên môi Võ Kinh nhàn nhạt nụ cười nhạo.
“Ta thật không ngờ. Quỷ sống, ẩn nấp dưới da thịt con người.” Lẩm bẩm, Phiêu Thịnh như đang tự hỏi.
“Quỷ sống. Hắn tuy còn đang sống, nhưng hồn đã tan biến, thần cũng mất. Cho dù da thịt vẫn còn, nhưng đó cũng chỉ là một cái xác không hồn, chỉ khác người chết là hắn vẫn đang thở mà thôi.” Bàn tay Võ Kinh nắm chặt lấy cạnh bàn.
Võ Kinh thật không ngờ, ngay ngày thứ hai sau khi hắn cùng Phiêu Thịnh nói chuyện về quỷ sống, hắn cư nhiên chân chính gặp được quỷ.
Ngày đó trời xanh trong không một gợn mây, từ sáng đã thấy Phiêu Thịnh rất hưng phấn, hỏi ra mới biết nghĩa đệ kết bái của hắn sắp tới đây. Thấy Phiêu Thịnh đứng trước cửa Trần phủ đợi người, Võ Kinh vẫn như trước len lén trốn nhìn trộm người nhượng Phiêu Thịnh hưng phấn đến thế kia là ai.
Xa xa nghe thấy tiếng móng ngựa bước trên đường đá, cùng với tiếng côn trùng đơn điệu vào ngày hè lại có vài phần ưu nhã cùng sinh động. Khi mã xa tới trước cửa Trần phủ, một người nhanh nhẹn từ trên xe bước xuống, thanh âm trong trẻo như tiếng địch ngày hè, ưu mĩ mà đầy sức sống : “Thịnh ca ca, ta tới rồi đây.” Cùng với thanh âm là một cơ thể linh hoạt, đôi tay lôi kéo Phiêu Thịnh không chút nào che giấu vui sướng.
Người nọ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt tròn tròn, da trơn truột mà khỏe mạnh hơi phiếm hồng, lông mi tinh tế mà hắc hắc, đôi mắt trong suốt, đôi môi hồng nhuận, vừa xuất hiện liền như quang thải, cơ thể thon dài mà rắn chắc, tràn đầy sức sống cùng thanh xuân, nhưng vẫn mang theo vài phần quý phái. Võ Kinh bị sợ đến ngây người, nhìn thấy người vừa tới, phảng phất như trở lại chín năm trước. Hắn là ai vậy? Tướng mạo phản phất như Võ Kinh, thần nhưng lại không có một tia bất đồng. Hắn rõ ràng chính là Võ Kinh năm ấy. Sai, ta mới là Võ Kinh. Hắn là ai vậy? Sợ hãi cùng mê muội bỗng nhiên xuất hiện. Đứng trốn trong góc, Võ Kinh run run, cảm thấy tâm mình như đang có thứ gì đó dần dần chiếm lấy. Thấy hai người đang hướng về phía mình, Võ Kinh tâm muốn bỏ chạy, nhưng y phát hiện chân vô pháp khống chế, như bị dính chặt lấy không thể nào cử động.
“Cáp, không nghĩ tới A Nê ở đây. Lai lai, ta giới thiệu một chút. Niếp Nham, vị này chính là A Nê, ân nhân cứu mạng của ta.”
Đứng mặt đối mặt, Võ Kinh càng thấy mê muội. Người đứng trước mặt có bảy phần giống mình, đối mặt với cái tên nghĩa đệ mười bảy tuổi của Phiêu Thịnh kia, trong nháy mắt, Võ Kinh phảng phất như cảm thấy chính mười sáu tuổi và hai mươi sáu tuổi đang xuất hiện trong cùng một không gian, mơ hồ như thấy cái kẻ trong chốn u minh nắm giữ sinh mạng y đang đứng đối mặt y, nhếch miệng cười dữ tợn.