Hải Âu Chi Thương

Quyển 1 - Chương 7

Hét lên một tiếng, đại thiếu gia từ trên người Võ Kinh nhảy dựng lên, dè dặt nhìn về bốn phía, sau đó nhìn cửa chằm chằm, dần dần lùi về phía sau.

Xem ra tất cả mọi người đều rất quen với tình huống này, không hề suy nghĩ, đại gia bắt đầu tiến gần tới đại thiếu gia.

Hắn đang sợ, trong lòng hắn đang sợ. Võ Kinh phảng phất như cảm thấy sự sợ hãi của đại thiếu gia, hầu như không kịp suy nghĩ, nó vội nói: “Các ngươi đang làm đại thiếu gia sợ đấy.”

Tất cả mọi người ngay lập tức ngoảnh đầu trành trứ Võ Kinh, đại thiếu gia lập tức lợi dụng cơ hội này, phóng vội tới cửa. Tựa như khi Võ Kinh bị cảnh tượng của Đại Sinh làm sợ hãi, hiện đại thiếu gia cũng gặp đồng dạng tình cảnh.

Vây quanh, thét chói tay, đấm đá, ngăn chặn, khóa chặt, Võ Kinh lần đầu tiên không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quay đầu, che tai không muốn nhìn thấy, nghe thấy bất luận điều gì.

Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc, mọi người đều rời đi, Lục Châu là người rời đi cuối cùng, vỗ vỗ lưng Võ Kinh, sau đó nhẹ nhàng thuyết: “Lần này không đành lòng nhìn, nhưng đại thiếu gia vốn hay bị như vậy, ngươi sẽ dần quen thôi. Đại thiếu gia vừa mới uống thuốc, ta đi làm chút gì cho hắn ăn, hắn đã bị dày vò cả đêm rồi, ngươi cũng xuống phía dưới nghỉ ngơi một chút ba.”

Chỉ cần đừng quay lại, rồi mọi chuyện cũng ổn thỏa thôi. Nhưng Võ Kinh đã quay lại, ngay khi Lục Châu vừa đóng cửa, nó quay lại, tâm run rẩy.


Đại thiếu gia ngồi dưới đất cạnh giường, trên chân thấy rõ thiết liên, tuy vẻ mặt uể oải nhưng nhãn thần vẫn có thần. Hắn nhìn chăm chú Võ Kinh, kẻ khác thấy trong đôi mắt đó là dã khí cùng điên cuồng, mà Võ Kinh như thấy đôi mắt đó đang hướng chính rên rỉ cầu cứu, nhãn thần kia đang hướng chính phát ra tín hiệu cầu cứu. Võ Kinh âm thầm nghĩ, đôi mắt mỹ lệ kia hướng chính cầu xin, nhưng chính đành bất lực đứng nhìn, ta chỉ đúng ăn nhờ ở đậu, không hề có chút sức mạnh nào hết.

Phảng phất như biết suy nghĩ của Võ Kinh, ánh mắt kia thật buồn bã, mang theo đau xót cùng sợ hãi, bất lực cúi đầu. Võ Kinh cảm thấy đau lòng. Nỗi đau này tựa như năm đó hắn thấy sơn miêu chết bởi cung tên của thợ săn, loại đau thương vô năng vi lực, nếu cái chết của mẫu thân làm Võ Kinh cảm thấy đau nhức bởi sinh mệnh vô thường, còn cái chết của sơn miêu lại gây cho nó đau đớn của sinh tồn vô tình.

“Lục Châu tỷ tỷ, ta có thể ở đây trông nom đại thiếu gia mạ?” Tâm ý vừa chuyển, Võ Kinh nhẹ giọng hỏi Lục Châu vừa mới đóng cửa.

Có chút kinh ngạc, Lục Châu chính gật đầu: “Được chứ, bất quá ngươi phải cẩn thận. Tuy đại thiếu gia đã uống thuốc nhưng tâm tình vẫn chưa ổn định đâu.”

Cửa vừa đóng lại, Võ Kinh chậm rãi hướng tới bên cạnh đại thiếu gia. Đại thiếu gia không có phản ứng gì, cúi đầu không hề động đậy.

“Tối nay trời mưa, chắc mai không thể chơi diều được.” Võ Kinh cố tỏ ra thoải mái ngồi bên cạnh đại thiếu gia, nhưng Võ Kinh biết nó đang run rẩy chính bởi sợ hãi, cho dù đại thiếu gia tay có bị trói sau lưng, chân bị thiết liên tỏa trụ, nhưng thân thể nó vẫn đang sợ hãi. “Ta cũng thích chơi diều. Hàng năm đến khi có thể thả diều, nương ta đều tự tay làm cho ta một con diều thật to, diều của ta luôn bay rất cao rất cao…”

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia.” Đã nửa ngày mà người bên cạnh vẫn không hề nhúc nhích, Võ Kinh có chút luống cuống, cẩn cẩn dực dực cúi đầu.

“A, nhả ra, đại thiếu gia, ngài không nên làm vậy.” Vô pháp tin tưởng chính điều đang thấy, đại thiếu gia tĩnh tĩnh ngồi cắn chính đầu gối hắn, cắn rất mạnh, mạnh tới mức làm máu dần dần chảy thấm qua quần hắn. Võ Kinh không biết phải làm gì, nó thật sự muốn khóc. Đại thiếu gia an tĩnh ngồi trên mặt đất kia, tĩnh tĩnh làm bị thương chính kia, so với đại thiếu gia điên cuồng gào thét ban nãy, càng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi cùng chua xót. Võ Kinh cố sức muốn tách hàm răng hắn ra, nhưng trái lại càng làm hắn cắn chặt hơn.

“Không nên, ngô, rất đau. Máu của ngươi đều đã chảy rồi kìa.” Lệ không rõ vì sao chảy xuống, Võ Kinh phí công muốn nhượng đối phương nhả ra, rốt cuộc trải qua rất lâu, đại thiếu gia cuối cùng cũng buông ra, hắn ngẩng đầu lên, bên mép mang theo huyết, trong mắt chính mang theo lệ: “Đau quá, tại sao chỉ có ta lại đau nhức như vậy?”


Hầu như đúng vô pháp khắc chế, Võ Kinh chính khóc lớn, ôm chặt lấy đại thiếu gia đang cuộn tròn người lại, khóc lớn, khóc đắc sẩn lý hoa lạp, toàn thân run rẩy. Hài tử tuổi còn nhỏ cũng không hiểu vì sao mình khóc, chỉ biết chính câu nói kia làm nó cảm thấy vô cùng đau nhức, tâm bị trọng trọng ép tới làm nó thở không nổi.

“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta sẽ không sợ ngươi nữa, ta sẽ luôn ở bên ngươi.” Lần đầu tiên muốn bảo vệ một người, dùng đôi tay chưa trưởng thành của nó ôm chặt lấy một sinh mạng.

“Ta… không… muốn… bị… trói…” Đó là câu nói trước khi ngủ đại thiếu gia thuyết.

Lục Châu mang khay thức ăn tới, thấy chính hai nam hài đang ôm nhau ngủ trên sàn nhà, vẻ mặt ngây thơ, một người đầu gối chảy máu, một người tay chảy máu.

Ngày hôm sau mưa vẫn rơi, không để ý tới hàn ý của mưa thu, Võ Kinh chạy tới gốc phong thụ: phong thụ, hồng ban của ngươi càng ngày càng ít, có phải hải âu đã tìm ra hồng ban tha đánh rơi hay không? Phong thụ, nếu như ta nghĩ, giống như hải âu mẹ vậy, ngươi có thể cho ta một hồng ban thần thánh để ta chiếu cố đại thiếu gia không?

***

Cây trong rừng đang nhìn bọn nhỏ chơi đùa.

“Điên thiếu gia tới. Điên thiếu gia của Trần gia đang tới đây.”

“Không phải. Đó là đại thiếu gia nhà chúng ta.”


“Đúng người điên. Người hầu nhà ta A Tam tựu thấy đại thiếu gia nhà ngươi không những đánh người còn cắn người, không phải chỉ có kẻ điên mới đi cắn người đánh người a? Úc.”

“A, kẻ điên tới rồi. Đại gia chạy mau.”

“Không được, đại thiếu gia. Ngài không được cắn bọn họ.”

“Ta không điên đúng không?”

“Ngài không có điên.”

“Bọn họ không chơi với ta.”

“Ta chơi với ngài là được rồi.”

Thời gian dần dần trôi đi, Võ Kinh cũng dần quen thuộc với nếp sinh hoạt của Trần phủ.

Năm tháng trôi qua mang đi một vài thứ, cũng để lại một vài thứ, trẻ con biến thành tiểu hài tử, tiểu hài tử biến thành thiếu niên, mà Võ Kinh cũng dần dần minh bạch, đại thiếu gia sở dĩ biến thành như vậy, là vì khi nhỏ hắn bị người đầu độc, làm ý nghĩ trở nên hỗn loạn, tính tình vô pháp khống chế, đặc biệt khi hắn phát bệnh sẽ sản sinh ảo giác. Nhưng nhờ Trần gia không ngừng tìm dược, tìm y, thời gian phát bệnh càng ngày càng ít, nhưng lực phá hoại lại càng ngày càng lớn.


Người ở gần nhất chính bị thương sâu nhất, câu nói này tại Trần gia quả rất chính xác. Năm tháng dần trôi qua, mọi người đều tập quán Võ Kinh chiếu cố đại thiếu gia, Võ Kinh chấn an đại thiếu gia, đại thiếu gia khi nổi điên vẫn như năm xưa, mà Võ Kinh cũng tựa như buổi tối năm đó ôm chặt lấy đại thiếu gia cuồng loạn, dù đại thiếu gia có gào thét, có chống cự, Võ Kinh cũng nhất quyết không buông lỏng tay. Dần dần, đại thiếu gia phát bệnh không cần thiết liên trảo trụ nữa, bởi Võ Kinh đã trở thành thiết tỏa so với thiết liên còn an toàn hơn rất nhiều. Tuy rằng mỗi lần Võ Kinh luôn luôn mình đầy thương tích, người bên ngoài cũng không hiểu vì sao Võ Kinh lại làm như vậy, ngay chính Võ Kinh cũng không hiểu tại sao, chỉ biết rằng y bất  năng buông tay, bất năng buông tay. Nếu như thuyết nguyên lai đại thiếu gia như một con dã thú, thì hiện giờ vẫn như vậy, chỉ là dã thú này đã có một người thân cận duy nhất chính Võ Kinh. Mà thời điểm để tình cảm bọn họ tiến thêm một bước chính tại một lần phát bệnh.

Lần phát bệnh đó là mùa thu thứ ba Võ Kinh tới Trần phủ. Mùa thu vốn là mùa tối đa sầu đa cảm, nhưng với Võ Kinh, mùa thu là mùa y thích nhất, bởi đó là mùa phong thụ đúng hồng sắc.

Dấu hiệu rõ nhất của mùa thu chính là lá phong, nhiễm thấu tinh tinh huyết.

Sáng sớm trời còn chưa sáng, Võ Kinh tựu tỉnh, cấp tốc mặc vào y phục, rời khỏi phòng, hiện tại y ở lầu hai Hiên Văn các, bên cạnh phòng đại thiếu gia, vốn phòng y hiện giờ là của Lục Châu, nhưng từ khi Lục Châu cùng Đại Sinh thành thân đã không ở phòng này nữa.

Buổi sáng tốt lành, phong thụ. Võ Kinh theo thói quen nhìn thoáng qua, trong đình viện tràn đầy hồng sắc diễm lệ của phong thụ, từ trên nhìn xuống tựa như một chiếc ô đỏ sẫm. Dần dần trưởng thành, Võ Kinh đã minh bạch hồng của phong thụ cùng hồng của hải âu không có quan hệ, nhưng đối với y mà nói, tất cả đều không quan trọng, phong thụ kia đã trở thành đối tượng tâm sự của y.

Võ Kinh tập quán dậy sớm hơn những người khác. Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng đại thiếu gia, y biết khoảng nửa canh giờ nữa đại thiếu gia sẽ tỉnh, y muốn sớm chuẩn bị tốt y phục cho đại thiếu gia.

Những chuyện năm xưa cần nhiều người làm, hiện giờ chỉ cần Võ Kinh tựu có thể ứng phó được, trái lại nếu có nhiều người, đại thiếu gia sẽ giận dỗi.

Trong phòng không có bóng người, Võ Kinh cảm thấy một cơn khó thở, cấp tốc nhìn khắp gian phòng, đồ vật trong phòng vẫn y như ngày hôm qua, áo ngoài tối qua đại thiếu gia cởi ra vẫn còn để trên y liệm, chăn trên giường vứt thành một đống, phi thường có kinh nghiệm, Võ Kinh luồn tay vào trong chăn.

Trong chăn còn ấm, đại thiếu gia chỉ vừa mới ly khai. Y phục trong tủ quần áo không hề được động vào. Ngay lập tức, Võ Kinh ly khai gian phòng, bây giờ chưa nên kinh động đại gia. Võ Kinh kiểm tra toàn bộ phòng tầng hai, không có ai, đi xuống lầu, dưới lầu rất yên lặng, mọi người vẫn còn chưa tỉnh giấc. Không người gác cổng, không ai trong phòng khách.


Có chút hoảng loạn, Võ Kinh chạy tới các lâu. Tâm tựu an tĩnh, cách đó không xa, dưới táng cây phong, đại thiếu gia chính cuộn tròn ngồi dựa dưới gốc cây, Võ Kinh nhẹ nhàng đi tới.

“Đại thiếu gia, chúng ta trở về phòng ba.” Võ Kinh nhìn đại thiếu gia chỉ mặc một chiếc áo mỏng khe khẽ nói, tay cũng nhẹ nhàng khoát lên vai hắn.