Hải Âu Chi Thương

Quyển 1 - Chương 16

Thần sắc hoảng hốt đi qua con đường đã đi qua hàng nghìn lần, Võ Kinh phân không rõ hiện giờ chính là tên nhóc Võ Kinh mười bốn tuổi, hay cái tên A Nê hai mươi sáu tuổi, mỗi nhánh cây mỗi ngọn cỏ, mỗi hòn núi mỗi viên đá trong đình viện chưa từng thay đổi, chưa từng phai màu, chính vẫn tiên linh mà rực rỡ được khắc sâu trong trí nhớ. Có khi dùng hết sức lực để quên một thứ gì đó, trái lại càng nhớ kỹ hơn. Tại Trần phủ này, Võ Kinh chính vẫn nhớ rõ Phiêu Thịnh, nhưng y cũng như đang khước từ sự thay đổi của hắn.

“Đại thiếu gia, đại thiếu gia. Đúng là ngài. Trời ạ! Ngài có nhớ tôi không, Xá…” Chưa kịp tới phòng khách, một nữ tử khoảng bốn mươi tuổi đã chờ trên đường.

“Nhớ chứ, Xá nhị dì. Hồi còn nhỏ, ta thích nhất món ngọt ngươi làm cho ta.”

Châu quan cao cao, y phục bằng tơ lụa màu sắc diễm lệ, một đôi mắt sắc sảo, một đôi môi đỏ tươi, tay cầm quạt, Xá nhị dì vẫn như lần đầu hai người gặp mặt, ánh mắt sắc sảo nhìn Phiêu Thịnh, rồi lướt qua Võ Kinh.

Miệng khô khốc, đầu choáng váng, đây là khảo nghiệm đầu tiên, Võ Kinh ám chỉ chính, đứng thẳng lưng, nắm chặt tay, mắt nhìn thẳng Xá nhị dì.

“Vị này là?” Lại câu hỏi vừa rồi.

“Hắn là A Nê, là ân nhân cứu mạng của ta. Vị này là Xá nhị dì.”


“Nga, sao chúng ta lại đứng đây nói chuyện thế này? Mau mau. Lão gia phu nhân đang chờ.” Hầu như không hề để ý, Xá nhị dì nắm tay áo Phiêu Thịnh kéo đi.

Không biết đạo môn có còn như xưa hay không? Theo Phiêu Thịnh bước qua môn khảm của phòng khách, đột nhiên một người lao tới, ôm Phiêu Thịnh, khe khẽ khóc: “Nhi nha, làm nương nhớ đến chết. Để nương xem con có gầy đi không.”

Đoàn người nối đuôi nhau lao tới bên Phiêu Thịnh, tiếng cười tiếng khóc ồn ào tràn ngập khắp căn phòng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám người kia, Võ Kinh tĩnh tĩnh đứng cạnh cửa. Chín năm đã trôi qua, nơi đây vẫn không hề cải biến, vẫn cái cảm giác cao nhã mà bất phàm kia. Bình phong được làm bằng đá có khắc hình hoa thủy trì rất độc đáo, tọa y bên cạnh cũng được trạm trổ rất cầu kỳ, chính giữa là phương án bằng gỗ mun, chỉ mỗi bức tranh trên phương án là thay đổi.

Sau một hồi ầm ĩ, đại gia cũng đã bình tĩnh trở về chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện ra Võ Kinh vẫn đứng tại cửa. Thấy đại gia đều nhìn chính, biểu tình hữu hảo hơi ngạc nhiên, Võ Kinh nhất thời thấy an tâm. Bọn họ cũng không phát hiện ra bí mật của ta.

“Vị này nhất định là ân nhân cứu mạng con ta. A Nê, Nê hiền chất ba. Lai, ngồi xuống đây.” Trần lão gia sảng khoái nói.

“Vâng, Trần…” Võ Kinh dừng lại. Lúc này, y không biết phải xưng hô với người trước mặt như thế nào.

“Cáp, lai lai, ngồi cạnh ta, Nê hiền chất nếu không chê vậy gọi ta một tiếng Trần bá phụ, coi như là ta trèo cao ba.”

Câu nói kế tiếp, Võ Kinh hầu như nghe không vào, đại não chưa kịp thích ứng liền ngồi xuống, cười có lệ, mắt nhưng len lén nhìn những khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ xung quanh. Nếu không có đêm hôm đó, bọn họ vẫn sẽ như trước đây, tại trong lòng Võ Kinh mỹ hảo mà thiện lương như vậy. Mẫu thân cao quý mà hiền từ, phụ thân dũng cảm mà chân thành, thúc thúc cơ trí mà chững chạc, đệ đệ bướng bỉnh mà cởi mở, nhưng đêm đó qua đi, Võ Kinh mới chân chính nhận ra, ngoài cái bề ngoài đẹp đẽ kia, bọn họ còn một con người khác, cố chấp tin tưởng cái tín ngưỡng mà bọn họ tôn thờ, tin tưởng thế tục đạo đức bọn họ tuân theo, nếu có kẻ nào làm trái với điều bọn họ tin tưởng, thậm chí nếu kẻ đó làm bọn họ nghĩ gây tổn thương cho người thân của họ, họ sẽ không ngại ngần gì, cởi ngay tầng da hoa lệ, quang thải ra, lộ ra hàm răng thèm khát máu thịt, hung hăng tiêu diệt kẻ không vừa mắt kia, tên bọn họ khiếu vô tình.

“Đại ca, không phải ngươi viết thư nói tháng sau mới quay về mạ? Thấy chưa? Hiện giờ tỷ tỷ còn chưa có trở về.”

“Nga, vốn tưởng mọi việc xong xuôi mới trở về, nhưng trên đường sự tình có biến, sở dĩ hôm nay trở về luôn. Thái tưởng các ngươi, rất nhiều người ta nhận không ra luôn.”


“Đương nhiên, ai kêu ngươi vừa đi tựu…”

“Được rồi. Thịnh nhi mới trở về, xuống dưới tắm rửa, thay y phục, nghỉ ngơi chút đi, ban đêm chúng ta sẽ cho người gọi các con tới tiếp phong tẩy trần.” Trần phu nhân ôn nhu nhìn nhi tử, thương tiếc nói.

Phiêu Thịnh đứng dậy, đi tới trước mặt Trần lão gia cùng phu nhân đang ngồi chính giữa, trọng trọng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, giọng nói tràn đầy tình cảm, cung kính nói: “Phụ thân, mẫu thân, nỗi chua xót suốt mấy năm qua đa nương phải chịu đựng con suốt đời cũng không thể báo đáp được. Từ giờ, xin cũng đừng bắt nhị lão phải vì con mà vất vả nữa.”

“Đứng lên đi. Nhìn con kìa. Vừa mới về… Ngô, đứng lên, đứng lên.” Phu nhân vừa dùng khăn xoa lệ, vừa nâng nhi tử trên mặt đất đứng dậy.

Nhìn đám người nhân Phiêu Thịnh trở về mà nhiệt lệ tại khóe mắt, Võ Kinh đột nhiên thấy một cổ hàn ý. Quả nhiên Phiêu Thịnh của ta, sinh vật mỹ lệ kia đã bị thế tục này tiêu diệt, Phiêu Thịnh hiện tại đã bị nhân loại thuần phục, sợ rằng hắn đã trở thành một kẻ chỉ có vẻ ngoài mỹ lệ, nhưng lại có một hàm răng khát máu.

Kỳ thật ta đã sớm minh bạch, nhưng tại sao ta vẫn muốn theo hắn trở về đây? Phải chăng ta đang chờ một ngày nào đó, Phiêu Thịnh có thể trở về, mong chờ hắn nhớ lại cái tên Võ Kinh đã tiêu thất kia, mong chờ hắn… nhớ… lại… ta?

“Xuân Thanh.”

“Vâng, phu nhân.” Một nữ hài xinh xắn đáng yêu bước tới.

“Đưa thiếu gia hồi các lâu của hắn. Còn vị hiền chất này…”


“Mẫu thân, để A Nê theo ta ở lại Hiên Văn các ba.”

Vừa đi, Võ Kinh vừa cảm thấy có điểm không đúng.

“Di, ta nhớ mang máng Hiên Văn các không phải ở hướng này.” Phiêu Thịnh hỏi ra nghi hoặc của Võ Kinh.

Xuân Thanh dừng bước, xoay người cúi đầu nói: “Hồi đại thiếu gia, Xuân Thanh một năm trước mới tới đây, không biết Hiên Văn các ban đầu như thế nào, chỉ biết bảy năm trước một trận đại hỏa đã thiêu mọi thứ thành tro bụi. Hiện tại chỗ Xuân Thanh dẫn thiếu gia tới chính mới được xây dựng lại.”

“Nga, thì ra là vậy. Xuân Thanh, ngươi cũng đừng câu nệ nữa, chúng ta thoải mái tâm sự ba.”

Bị thiêu rồi ? Không nghĩ tới tha cư nhiên đã không còn nữa. Võ Kinh phía sau thất hồn lạc phách. Na các lâu nắm giữ rất nhiều hồi ức của y, còn cả phong thụ, phong thụ cất giấu chính bí mật thể nào rồi? Võ Kinh tâm như bị bóp chặt. Chẳng lẽ tha đã không còn tồn tại nữa?

“Đúng rồi. Ta nhớ rõ ta vẫn luôn được Lục Châu hầu hạ ba. Hiện giờ tha ni?”

Võ Kinh đôi tai như dài ra, người có thể phát hiện ra thân phận y, vốn không phải chủ nhân Trần gia, mà chính là những người hầu đã cùng y sinh hoạt. Vừa nghe thấy Xuân Thanh thuyết, Võ Kinh thở phào nhẹ nhõm. Lục Châu cùng Đại Sinh sớm đã ly khai Trần phủ ra ngoại trấn mở một tiểu điếm, mà tiểu Diệp đã bị nhị gia phái tới miền nam làm việc, còn tiểu Trân sớm đã giá đáo tha hương làm thiếp, những người trước đây từng hầu hạ đại thiếu gia sớm đã rời khỏi Trần phủ, mỗi người một nơi. Mà chính Võ Kinh, cái tên luôn luôn ở cùng đại thiếu gia suốt ba năm kia, lại không hề thấy bất cứ kẻ nào nhắc tới, phảng phất như y chưa từng xuất hiện.

Chỉ chốc lát đã tới cửa đình viện, ba bốn nha hoàn sớm đã tất cung tất kính đứng ngoài cửa nghênh tiếp đại thiếu gia trở về.


Tắm rửa xong, tương quần áo mới được đưa tới trên giường từ lúc trước mặc vào, Võ Kinh cẩn thận đánh giá căn phòng, vẫn là phong cách vốn có của Trần gia, lịch sự tao nhã cùng sạch sẽ. Nhưng vừa nhớ tới Phiêu Thịnh thuyết để chính ở tại gian phòng cạnh phòng hắn, Võ Kinh ngạc nhiên nói không nên lời. Không chỉ Võ Kinh cảm thấy kỳ quái, liên chính Phiêu Thịnh cũng cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng A Nê chỉ là một kẻ xa lạ, nhưng chính đối với y lại có cảm giác nhàn nhạt quen thuộc không hiểu rõ, đặc biệt hôm nay khi đi đường, cảm giác này lại càng cường liệt, Phiêu Thịnh mơ hồ cảm thấy như trước đây cũng từng có người luôn theo chính phía sau như vậy. Xuân Thanh vừa hỏi an bài tại gian phòng nào, Phiêu Thịnh cũng buột miệng nói, tại gian phòng cạnh phòng ta.

Võ Kinh cảm thấy có điểm mất tự nhiên. Y chưa từng mặc qua y phục tốt như vậy, nho y bằng lụa màu xanh nhạt, mặc trên người vừa mát mẻ lại mềm mại, nhìn chính mình trước gương, y cảm thấy có thêm tinh thần. Dùng đai màu xanh nhạt tương đồng với y phục buộc lại tóc, tóc rơi lả tả xuống mặt che khuất một bên mắt, vô ý thức, Võ Kinh tương chính nửa bên mặt thụ thương lộ ra, tương nửa khuôn mặt không bị thương dấu dưới tóc.

Đi tới phòng Phiêu Thịnh, cửa không khép hoàn toàn, khe khẽ bước vào, nhìn thấy hai nha hoàn chân tay vụng về hầu hạ hắn mặc quần áo, thấy Võ Kinh đi đến, Phiêu Thịnh cười khổ một chút.

“Quên đi. Ta đã tập quán tự mình mặc quần áo, các ngươi xuống phía dưới ba.” Thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, Phiêu Thịnh nói thẳng.

“Thiếu gia, để chúng ta làm ba. Nếu không, phu nhân mà biết sẽ trách cứ chúng ta không chịu làm việc.” Vừa giải thích, vừa luống cuống tay chân giúp Phiêu Thịnh mặc đồ.

Nhìn Phiêu Thịnh chịu thua cùng Xuân Thanh cố sức giúp Phiêu Thịnh quần áo chỉnh tề, Võ Kinh như bị ma xui quỷ khiến bước vào.

“Phải làm thế này.” Hầu như thành thạo bất khả tư nghị, Võ Kinh tương y phục mặc trên người Phiêu Thịnh nhẹ nhàng xả chính giữa, ôm lấy hông Phiêu Thịnh, tương đai lưng được thêu tinh xảo buộc chặt lại. Giật mình, Võ Kinh ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, xuyên qua tóc thấy Phiêu Thịnh vẻ mặt kinh ngạc cùng hoài nghi nhìn chính.

Ngạnh sinh sinh lùi lại mấy bước, Võ Kinh xấu hổ thuyết: “Được rồi. Cứ làm như thế này. Ta… Ta xuống… phía dưới trước ba.” Vừa nói vừa xoay người vội vội vàng vàng tập tễnh ly khai gian phòng.

Phía sau mơ hồ truyền tới thanh âm: “Oa, Nê thiếu gia quả thật lợi hại.”

“Khiếu thập yêu khiếu. Không biết lễ nghĩa gì hết. Làm thêm vài lần nữa, chúng ta cũng có thể làm được.”


Đứng trong đình viện của Hiên Văn các, Võ Kinh cảm thấy mặt mình đỏ bừng nóng rực, tim không ngừng đập loạn nhịp. Đã lâu rồi không có gần gũi đến như vậy, Võ Kinh nhìn chính tay, cảm giác như còn cảm nhận được cơ thể rắn chắc, tinh tế cùng thể ôn nóng bỏng của Phiêu Thịnh. Còn thiếu chút nữa tương mặt thiếp lên bộ ngực, y như có thể nghe thấy tiếng tim đập cường kiệt có lực từ trong cơ thể Phiêu Thịnh truyền tới.

“Đi thôi.” Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền tới. Bình ổn chính tâm tình, Võ Kinh xoay người, không chú ý tới cặp mắt vẫn như đương niên, mang theo chút hoang mang kia, rất trấn định thuyết, “Hảo.”