- Tôi biết rồi, Nam Cung thống lãnh chẳng có bao nhiêu người dưới quyền điều khiển, nhưng tại đây cũng thế, thì làm sao rút bớt nhân số tặng viện cho thống lãnh được?
Nàng đưa mắt nhìn sang Bạch Thiếu Huy tiếp nối:
- Bạch hộ pháp có nhiệm vụ riêng biệt, nhưng đã đến đây rồi, gặp tình thế này cũng có thể một tay...
Nàng lại hỏi:
- Mình có tất cả bao nhiêu người tại đây?
Tần Quý Lương không cần suy nghĩ:
- Hai mươi người!
Tường Vân trầm ngâm một chút:
- Tần hộ pháp cắt năm người giao cho Tuyên hộ pháp phòng thủ Bát Giác miếu, còn lại cắt năm người giao cho Bạch hộ pháp, tuần sát các vùng rừng núi phụ cận, còn lại mười người thì Tần hộ pháp xuất lĩnh theo tôi.
Tần Quý Lương cúi đầu:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Tường Vân lại nhìn Bạch Thiếu Huy điểm một nực cười:
- Ở đây việc nhiều ít người, mong Bạch hộ pháp không từ lao khổ, tiếp trợ một tay.
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Cô nương cứ phân phó, tại hạ sẵn sàng làm mọi công tác.
Chàng suy nghĩ một chút:
- Bất quá tại hạ không được rõ tình hình tại đây.
Tường Vân cười nhẹ:
- Quanh đây là vùng do tôi phụ trách, nhiệm vụ là canh phòng phía Lộc Đầu sơn. Tôi cần phải đến Nhạc Hy Tư, trong thời gian tôi vắng mặt, mọi việc ở đây xin nhờ Bạch hộ pháp chiếu liệu. Bạch hộ pháp chỉ cần lưu ý đến Lộc Đầu sơn, tuần sát những người qua lại nơi đó, là điều cần yếu nhất.
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Tại hạ đã hiểu!
- Bây giờ chúng ta bắt đầu vào việc là vừa.
Bạch Thiếu Huy và Tần Quý Lương đứng lên theo nàng bước ra ngoài. Lục Châu và Lục Ngọc theo sát bên nàng.
Phương đông đã sáng mờ mờ. Bình minh sắp trở về trên vạn vật, những con chim đã hót trên đầu cành, những hạt sương rơi động trên cành lá cây rơi lộp bộp theo cái nhún mình vỗ cánh của chúng.
Tần Quý Lương khẽ vẫy tay mười đại hán áo đen chạy đến xuôi tay, thẳng lưng cúi đầu chờ lệnh.
Tần Quý Lương cắt ra năm người bảo:
- Các người bước đến ra mắt Bạch hộ pháp, từ nay nhất thiết mọi việc đều phải tuân theo Bạch hộ pháp mà hành sự, nếu trái lệnh sẽ bị nghiêm trị.
Năm đại hán bước tới đứng thành hàng chữ nhất nghiêng mình:
- Thuộc hạ tham kiến Bạch hộ pháp.
Bạch Thiếu Huy điểm một nụ cười đáp lễ.
Tường Vân ngẩng mặt nhìn trời đoạn thốt:
- Đã sáng rồi chúng ta khởi hành kẻo muộn.
Nàng dặn dò Bạch Thiếu Huy lần cuối:
- Mọi việc xin nhờ Bạch hộ pháp nhé.
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Cô nương yên trí, chúc cô nương gặp may trong chuyến công tác này.
Tường Vân cười mỉm rồi cùng Tần Quý Lương dẫn mười thuộc hạ lên đường tiến tới Nhạc Hy Tư.
Còn lại một mình với năm đại hán áo đen, Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm:
- “Hoa đại cô dặn ta khi trời sáng rõ sẽ mở bức giản thứ hai xem. Hiện tại có mặt bọn này làm sao ta mở ra xem được?”
Suy nghĩ một chút chàng cao giọng nói:
- Các vị theo tôi! Chúng ta làm một cuộc tuần sát buổi sáng quanh đây!
Chàng văng mình đi trước, năm tên đại hán không dám chậm trễ theo liền.
Chàng vòng qua một vùng sơn cước, nhìn lên thấy vầng thái dương đã chói sáng phương đông, liền lấy bức giản ra.
Hiện tại chàng là một lãnh đội, chàng không cần phải quá dè dặt trước mặt năm tên thuộc hạ nữa.
Xé phong bì đầu tiên, chàng rút ra một mảnh giấy nhỏ, ghi gọn mấy chữ:
“Hiện tại không nên mở xem! Cấp tốc trở lại vùng loạn thạch!”
Vùng đá loạn là Bách Thạch Triều Thiên, nơi bọn Vương Lập Văn đang chờ chàng.
Chàng giật mình.
Nếu trở về nơi đó, thì phải mang năm đại hán này theo! Như vậy làm sao cho ổn!
Chàng không biết làm sao hơn. Chàng không muốn tính sự trở lại vùng đá loạn với năm tên đại hán là một cái kế vạn toàn. Song những gì do Hoa đại cô sắp xếp, tiên liệu đều đúng cả, chàng không tin cũng phải tin. Chàng tự hỏi Hoa đại cô có thuật vị bốc tiên tri chăng? Tại sao nàng liệu việc như thần?
Chàng dừng chân quay lại đối diện với năm đại hán:
- Các vị có biết Bách Thạch Triều Thiên nằm về hướng nào chăng?
Một tên đáp:
- Thuộc hạ biết Bách Thạch Triều Thiên ở về phía Đông bắc Cửu Đỉnh sơn cách đây độ ba mươi dặm. Nếu Bạch hộ pháp muốn đến đó, thuộc hạ tình nguyện dẫn đường.
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Được!
Đại hán đó đi trước, Bạch Thiếu Huy và bốn người kia theo sau.
Con đường đi tới càng lúc càng dẫn sâu vào rừng, gia dĩ lại khó đi, năm tên đại hán vất vả vô cùng, mồ hôi đổ ra nhễ nhại. Riêng Bạch Thiếu Huy thì chàng chẳng thấy nhọc mệt gì cả.
Tuy thấy họ vất vả như vậy, Bạch Thiếu Huy phải nhìn nhận họ là những tay khá, có khá mới được tuyển dụng vào đội võ sĩ của Thần Oai đường.
Không rõ san đạo ngày xưa kỳ khu hiểm trở như thế nào, chứ Bạch Thiếu Huy cho rằng không còn một vùng núi non nào khác khó đi như thế này.
Đi mãi thì đường dài đến đâu cũng có lúc phải đến đích.
Tên dẫn đường dừng chân vòng tay hướng về Bạch Thiếu Huy:
- Bạch hộ pháp nhìn xuống phía dưới kia, nơi đó là Bách Thạch Triều Thiên!
Bạch Thiếu Huy hồi ức chỗ chia tay với bọn Vương Lập Văn bên ngoài một sơn cốc.
Hoa đại cô còn sợ năm người lộ hành tung nên bảo họ đi sâu vào cốc độ trăm thước.
Chàng quan sát sơn hình địa thế để nhận định đúng chỗ bọn Vương Lập Văn đang trú ẩn.
Lúc đó vầng dương đã lên khá cao rồi.
Chàng suy nghĩ mãi không biết phải làm như thế nào. Xuống một mình không tiện, mà dẫn bọn đại hán áo đen theo thì càng không tiện hơn.
Sau cùng chàng phải liều vẫy tay gọi họ:
- Chúng ta xuống đó đi!
Chàng phi thân bay xuống liền.
Năm đại hán cũng có thuật khinh công khá vội đề khí xuống theo.
Tất cả cùng đáp xuống đúng cửa sơn cốc.
Bạch Thiếu Huy không do dự, lấy vội bức mật giản, mở ra xem, tờ giản ghi ba tiết mục:
Thứ nhất đại hiệp nhảy lên gộp đá to, rồi dõng dạc hô to: bắt nó cho ta.
Thứ hai sử dụng đến Tiêu Hình tán.
Thứ ba thay đổi y phục đi về hướng Đông.
Xem xong bức giản, Bạch Thiếu Huy gật đầu nghĩ thầm:
- “Quả nhiên không ngoài chỗ liệu của ta”.
Chàng quay đầu lại nhìn năm đại hán áo đen, xót xa vô cùng! Dù sao họ cũng là những kẻ vô tội! Không nói chi đến họ là thuộc hạ, là kẻ tùy sai, hãy nói đến ngay những người trong Bách Hoa cốc, thực sự chưa có ai đối xử quá đáng với chàng. Và hiện tại chàng đứng vào cái thế đối lập với Hoán Hoa phu nhân là vì mục đích nào? Riêng cá nhân chàng, chàng có điều gì đáng hận họ chưa? Đứng trong phương diện giang hồ xét, chàng có nắm được chứng tích gì quan trọng để kết tội họ chưa.
Thì tại sao chàng đối lập với họ?
Táng Hoa phu nhân có cảm tình gì với chàng, mà chàng sẵn sàng tiếp trợ?
Hoa đại cô cảm tình gì với chàng, mà chàng thực hiện một chương trình do nàng hoạch định?
Tất cả đều có những lai lịch mơ hồ, vậy mà chàng thiên bên này lệch bên kia! Giờ đây lại thêm cái vụ năm đại hán này! Chàng có thể tận diệt họ chăng?
Năm đại hán cứ ngỡ bức giản mà chàng lấy ra đọc là một mật lệnh của Hoán Hoa phu nhân họ nghiêm lặng đứng xa xa, không ai dám quay mặt nhìn, không ai dám lên tiếng hỏi.
Bạch Thiếu Huy gấp mảnh giấy lại, cất vào mình đoạn vẫy tay gọi to:
- Chúng ta đi tới!
Đại hán hướng đạo do dự một chút, nghiêng mình thốt:
- Không được đâu! Bạch hộ pháp! Bách Thạch Triều Thiên tuy xem như một sơn cốc thường song ai đặt chân vào đấy rồi thì mê muội...
Bạch Thiếu Huy trầm giọng:
- Có ta đấy! Các vị cứ vào kiểm soát xem có gì lạ chăng! Đứng ngại!
Năm đại hán không dám trái lệnh, vội rút đao cầm tay đi vào vùng đá loạn.
Bạch Thiếu Huy nhìn theo họ khẽ thở dài.
Nhưng chàng còn biết làm sao hơn. Lập tức chàng nhún chân tung mình lên gộp đá cao độ ba trượng quát to:
- Bắt nó cho ta!
Chàng sợ bọn Vương Lập Văn ẩn náu trong sâu, thành không trông thấy chàng thành không trở kịp tay, nên vận công lực truyền âm thanh lan rộng vang to.
Kim Đại Phàm đáp ứng trước hết:
- Kim đại gia từ lâu rồi không được làm gì động đến chân tay nghe bải hoải làm sao! Hôm nay gặp các người đây kể cũng là một dịp may cho ta vận chuyển gân cốt đây!
Qua gần nửa đêm nghỉ ngơi, bọn Vương Lập Văn đã lấy lại công lực hoàn toàn. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng ngay khi phương đông lờ mờ sáng. Họ đợi mãi vầng dương đã lên cao mà không thấy Bạch Thiếu Huy trở lại, họ lo lắng bồn chồn mãi đưa mắt ngóng về phương trời xa.
Nhìn đồi núi chập chùng, rừng cây rậm rạp che khuất tầm mắt của họ thành ra họ chẳng trông được xa.
Đến lượt Kim Đại Phàm ra ngoài sơn cốc canh chừng, thì đúng lúc Bạch Thiếu Huy đến.
Câu “Bắt nó cho ta” rất hợp cảnh Kim Đại Phàm và các vị kia vừa nghe lọt, là họ hiểu ngay ý tứ của chàng rồi.
Dĩ nhiên là một cuộc ác chiến phải diễn ra, giữa năm đại hán áo đen và bọn Vương Lập Văn.
Nói là ác chiếc bởi vì cả đôi bên đều liều sanh tử quyết hạ nhau cho kỳ được càng sớm càng có lợi hơn cho họ nên họ dùng toàn lực đón chiêu, chứ thực ra tài nghệ của năm đại hán áo đen so với bọn Vương Lập Văn có thấm vào đâu.
Năm đại hán áo đen vừa giao chiến, vừa nhìn Bạch Thiếu Huy, thấy chàng bất động không can thiệp tiếp ứng chúng, chúng hết sức kinh di, nhưng nhớ lại câu nói của chàng vừa rồi chúng chợt hiểu, chúng đã hiểu thì chúng càng sợ hãi.
Trước khi được cắt giao cho Bạch Thiếu Huy chúng có nghe Tần Quý Lương nói là chàng có võ công trác tuyệt, trong tình hình này nếu chàng có xuất thủ thì cũng chỉ tiếp trợ đối phương, chứ không gì tiếp chúng!
Không chắc gì thắng được bọn Vương Lập Văn, nếu có chàng vào cuộc nữa thì bọn chúng cầm chắc cái chết trong tay.
Do đó có người định thoát đi.
Song vô ích, bằng mọi giá, bọn Vương Lập Văn không thể để cho chúng thoát đi được. Nếu chúng chạy lọt về Bách Hoa cốc thì mưu mô của Hoa đại cô hỏng bét rồi.
Chỉ trong một lúc, tất cả năm đại hán đều bị hạ.
Kim Nhất Phàm cười to gọi:
- Bạch huynh xuống được rồi! Công tác thi hành xong! Mỹ mãn! Mỹ mãn!
Bạch Thiếu Huy buông mình đáp xuống vòng tay mỉm cười:
- Các vị thu dọn chiến trường nhanh quá! Đáng phục!
Vương Lập Văn hỏi:
- Sao mãi đến giờ này Bạch huynh mới trở lại? Bọn tiểu đệ lo ngại vô cùng!
Triệu Quân Lượng cao giọng:
- Bạch huynh dùng mưu kế gì lừa được chúng đến đây chứ? Hay là có bàn tay của Hoa đại cô nhúng vào vụ?
Bạch Thiếu Huy lấy bức mật giản trao cho mọi người xem đồng thời chàng lược thuật sự tình tại Bát Giác miếu cho tất cả cùng nghe.
Tiền Xuân Lâm thở dài:
- Mưu trí của Hoa đại cô thâm diệu vô cùng!
Trác Duy Hòa chen vào:
- Tưởng với không tưởng nối, cũng vô ích! Hiện tại bọn ta cứ theo kế hoạch của nàng mà hành động.
Tiền Xuân Lâm thắc mắc mãi:
- Tại sao Hoa đại cô đoán được Tường Vân cắt đặt Bạch huynh tuần sát vùng phụ cân? Tại sao lại cắt cho Bạch huynh đúng số năm người, không hơn không kém?
Kim Nhất Phàm vẫn lỗ mãng như thường:
- Chúng chỉ có hai mươi thuộc hạ, làm sao chúng cắt nhiều người hơn? Mà dù cho bao nhiêu đi nữa, mình vẫn làm cỏ tất cả không chừa một tên nào.
Vương Lập Văn nhắc:
- Hoa đại cô đã dặn dò chúng ta nên thay đổi y phục, rồi tiến về hướng Đông, chúng ta không nên chậm trễ.
Tất cả đều a lên một tiếng, đoạn mỗi người bước đến cạnh một xác chết, cởi y phục chúng mặc vào mình.
Dĩ nhiên Bạch Thiếu Huy khỏi làm việc đó.
Chàng lấy một chiếc lọ trong mình ra, dốc một nửa thuốc bột vào lòng bàn tay, phân ra năm phần, rắc lên xác chết. Trong khoảng khắc, năm cái xác biến thành năm vung nước vàng.
Tất cả đều lắc đầu lè lưỡi, ghê sợ công hiệu của Tiêu Hình tán do Hoa đại cô sáng chế.
Vương Lập Văn nhìn sang Kim Nhất Phàm:
- Đi về hướng Đông có phải là về La Giang chăng?
Kim Nhất Phàm lắc đầu:
- La Giang ở về hướng Nam, còn đi về hướng Đông là về An huyện!
Vương Lập Văn trầm ngâm một lúc tặc lưỡi:
- Nếu chúng ta đến La Giang được...?
Bạch Thiếu Huy biết ngay tại La Giang sẽ có Phân cuộc của Táng Hoa môn, nhưng Vương Lập Văn không nói ra rõ ràng thì chàng cũng không cần hỏi.
Tiền Xuân Lâm lắc đầu:
- Khó có hy vọng đến La Giang lắm! Hoa đại cô bảo bọn ta đi về hướng Đông, tất hướng đó không có địch mai phục. Nếu chúng ta tự ý cải chuyển lộ trình, thì tai họa chẳng nhỏ, chúng ta sẽ gặp bọn Bách Hoa cốc.
Trác Duy Hòa bực mình:
- Dù có mai phục đi nữa, chúng ta há sợ sao?
Tiền Xuân Lâm trầm giọng:
- Sợ thì dĩ nhiên là không nhưng hành tung của bọn ta bại lộ mất.
Vương Lập Văn gật đầu:
- Tiền nhị đệ nói phải đó! Dù sao chúng ta cũng phải y theo giản thiếp của Hoa đại cô mà hành động. Đến An huyện rồi sẽ quyết định sau.
Kim Nhất Phàm cười hì hì trước mặt Bạch Thiếu Huy rồi vòng tay:
- Bạch hộ pháp! Mình khởi hành đi thôi! Tiểu nhân xin đi trước dẫn lộ!
Bạch Thiếu Huy đảo mắt quan sát năm người một lượt, nhận ra áo phục của Kim Nhất Phàm có một đường rách ở nách, áo của Triệu Quân Lượng thủng một chỗ ở ngực do chủy thủ và trường kiếm gây nên.
Chàng thẹn thầm.
- “Hoa đai cô đã bảo là bắt nó cho ta là nàng muốn bắt sống chúng. Hễ bắt sống là không gây hư hại y phục chúng đang mặc, không phá hoại y phục thì làm gì có việc sát hại chúng. Bây giờ việc đã lỡ rồi! Biết làm sao!”
Chàng cười nhẹ thốt:
- Kim huynh thư thả một chút! Tất cả nên giấu trường kiếm và nhặt đao của bọn chúng mà mang vào người!
Tiền Xuân Lâm sáng quắc mắt:
- Bạch huynh quả là có cao kiến! Hiện tại chúng ta đã đội cái lốt người trong Bách Hoa cốc dĩ nhiên là phải mang vũ khí của chúng!
Trường kiếm giấu trong tay áo, đao dắt bên ngoài.
Vương Lập Văn thốt:
- Mình đi được rồi, Bạch huynh ạ!
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Xin Kim huynh làm hướng đạo!
Kim Nhất Phàm đi trước, năm người đi theo sau.
Vừa ra khỏi cốc, Bạch Thiếu Huy bỗng thốt:
- Kim huynh hãy khoan!
Kim Nhất Phàm dừng chân quay đầu lại:
- Bạch hộ pháp còn điều chi phân phó?
Bạch Thiếu Huy trầm giọng:
- Muốn đi qua vùng kiểm soát của Bạch Thiếu Huy phải có khẩu hiệu.
Kim Nhất Phàm trố mắt:
- Khẩu hiệu như thế nào?
Bạch Thiếu Huy nhấn từng tiếng:
- Lưu vân mãn hà nhạc, Hoa ảnh thượng dao đài.
Kim Nhất Phàm gật đầu toan bước đi, bỗng y đưa tay vỗ trán kêu lên:
- Kỳ quái! Kỳ quái! Tai sao tiểu đệ lại choáng váng mặt mày thế này?
Triệu Quân Lượng cũng kêu lên:
- Hay là chúng ta chưa khôi phục khí lực trọn vẹn?
Vương Lập Văn biến sắc:
- Các vị mau mau vận khí thử xem!
Chính y làm việc đó trước, Tiền Xuân Lâm, Trác Duy Hòa, Triệu Quân Lượng, Kim Nhất Phàm là y theo.
Bạch Thiếu Huy lấy làm lạ nhìn họ tìm hiểu.
Bỗng Vương Lập Văn kêu lên:
- Bọn ta bị ám toán!
Tiền Xuân Lâm hấp tấp thốt:
- Đúng rồi! Có kẻ hạ độc trên thân thể bọn ta!
Trác Duy Hòa lo sợ:
- Hay là trong cốc có địch ẩn núp? Bọn ta lục soát xem?
Triệu Quân Lượng lắc đầu:
- Đi tới một bước còn không nổi, lại mong gì lục soát?
Kim Nhất Phàm bực tức:
- Ai? Ai hạ thủ đoạn với ta?
Bạch Thiếu Huy khẩn trương ra mặt:
- Các vị nghe trong người như thế nào?
Tiền Xuân Lâm rung rung giọng:
- Đứng... đứng... không vững nữa rồi!
Tất cả năm người đều ngã ngồi xuống.