- Nàng chạy ngã nào chứ? Mang theo bao nhiêu người, nàng để cho tất cả đều bị tiêu diệt, nếu không tự xử, liệu về Bách Hoa cốc phu nhân có dung thứ cho chăng?
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu:
- Không chắc như lời người đoán đâu. Rất có thể phu nhân không bắt tội, cho nên Đàn chủ chúng ta mới phân phối phải tìm gặp được nàng, chặn nàng lại không cho trở về Bách Hoa cốc.
Thiếu nữ thứ tư tiếp nối:
- Do đó tôi mới đề nghị chúng ta trở về ngay, báo cáo với Đàn chủ. Biết đâu nàng chẳng do một ngả tắt nào đó về Bách Hoa cốc trước bọn mình? Nếu quả như vậy Đàn chủ sẽ trách nặng bọn mình đó!
Thiếu nữ thứ nhất gật đầu:
- Ngươi nói có lý! Vậy mình phải về ngay!
Rồi cả bốn nàng cùng rời khu rừng, chạy như bay phút chốc mất dạng.
Bạch Thiếu Huy ôm Tử Vi đàn chủ trong lòng, lại cúi thấp đầu xuống cho bên ngoài không trông thấy, hai khuôn mặt suýt chạm nhau, chàng ngửi thấy mùi hương da thịt nàng, hơi thở thơm tho của nàng phớt qua mặt chàng, khiến chàng say sưa ngây ngất, cứ ôm nàng mãi trong tay, quên cả đặt nàng xuống đất.
Nàng gắt:
- Sao người không đặt ta xuống còn đợi chừng nào nữa?
Bạch Thiếu Huy giật mình a lên một tiếng, rồi đặt nàng xuống.
Tử Vi đàn chủ chõi tay đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời thở dài mấy tiếng tự lẩm bẩm:
- Thật không ngờ tam liễu đầu có thủ đoạn tàn độc như thế!
Nàng quay lại nhìn Bạch Thiếu Huy:
- Chúng nói gì với nhau, người nghe rõ cả chứ?
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Tại hạ có nghe đủ!
Tử Vi đàn chủ lại thở dài:
- Dù ta có trở về thì cũng là trở về để thọ tội, lành dữ thế nào, ta chưa được rõ được thân phận của ta, ta không thể đảm bảo, ta còn làm sao bảo hộ cho người? Cho nên ta nghĩ người đừng theo ta trở về Bách Hoa cốc nữa!
Bạch Thiếu Huy kinh hãi nghĩ thầm:
- “Vậy là nàng đã biết ta cố ý theo nàng về đây sao?”
Chàng vờ không hiểu bí ẩn trong sự tình, trố mắt hỏi:
- Bọn Bạch Linh tứ điệp thực sự là những người như thế nào?
Tử Vi đàn chủ lộ vẻ căm hờn:
- Chúng là những thủ hạ tâm phúc của Tam sư muội ta!
Bạch Thiếu Huy ngơ ngác:
- Tại sao tam sư muội của Đàn chủ lại có thái độ thù nghịch với Đàn chủ như thế?
Tử Vi đàn chủ cau mày lắc đầu:
- Với một vài câu nói, ta không thể giải thích rõ cho người hiểu được...
Đột nhiên đôi mắt nàng sáng rực lên, nàng từ từ đưa tay lòn dưới áo lấy chiếc hộp bằng ngọc, trao cho Bạch Thiếu Huy đoạn thốt:
- Chiếc hộp này đựng thuốc cải sửa dung mạo, màu tím dùng thoa da, màu trắng để rửa thuốc sửa, chỉ cần dùng một chút thôi, cũng đủ rửa sạch. Ngươi hãy rửa sạch mặt người đi, trả cái nguyên trạng lại cho dung mạo.
Bạch Thiếu Huy không đưa tay đón nhận.
- Tại hạ có gương mặt như thế này, cũng được lắm rồi cần gì phải đổi dung mạo?
Tử Vi đàn chủ gằn giọng:
- Ngươi cứ để y như vậy, thì người trong Bách Hoa cốc sẽ dễ nhận ra người!
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên:
- Tại hạ là người trong Bách Hoa cốc nên bọn họ nhận ra tại hạ thì có làm sao đâu?
Tử Vi đàn chủ cười nhẹ:
- Ta đã biết người không hề mê thất thần trí, người đừng vờ vĩnh với ta vô ích. Ngươi nên hiểu là người trong Bách Hoa cốc không hề đơn giản như người tưởng đâu! Việc gì họ đã lầm một lần, quyết chẳng bao giờ lầm một lần thứ hai. Cho nên người dù có trở lại đó cũng chả thực hiện được ý muốn, người lại còn chuốc thêm cái họa sát thân nữa.
Bạch Thiếu Huy giật mình nghĩ thầm:
- “Nàng đã hoài nghi ta từ trước! Bây giờ thì nàng đã quả quyết lắm rồi!”
Đàn chủ thở dài rồi nối tiếp:
- Sao? Ta nói đúng không? Ngươi nên nghe lời ta khuyên, hãy lấy thuốc rửa mặt đi, rồi sớm rời nơi này!
Bạch Thiếu Huy vẫn đứng lặng.
Đàn chủ gắt:
- Sao người còn đứng đó?
Bạch Thiếu Huy nhìn gương mặt ảm đạm của nàng. Trong ánh mắt của nàng, niềm u uất hiện ra rõ rệt. Hiện tại nàng đã mất hẳn oai phong khí khái trước kia, nàng chỉ là một con người đáng thương hại, nàng hoàn toàn là một nữ nhân thông thường, cũng yếu đuối, cũng sầu thương, u buồn ai oán.
Chàng nhè nhẹ lắc đầu:
- Tại hạ...
Tử Vi đàn chủ khoác tay, giọng hết sức thê lương:
- Đừng nói tiếp! Ta với người không còn thời gian để nói nhiều với nhau nữa! Ta cần phải điều tức một lúc, khôi phục chân nguyên, rồi còn phải trở về Bách Hoa cốc gấp, nếu không thì tam liễu đầu kia sẽ bịa chuyện vu khống với sư phụ ta! Trong chốc lát đây, tam liễu đầu thế nào cũng đến tìm ta, qua lòi báo cáo của bọn Bạch Linh tứ điệp. Nếu ta không chuẩn bị đối phó tình hình, thì ta sẽ mất mạng vì nó.
Bạch Thiếu Huy tỏ ý lo lắng:
- Đàn chủ điều tức mà không có người bảo vệ, thì nguy lắm! Tại hạ tình nguyện làm hộ pháp cho Đàn chủ!
Ánh mắt của Đàn chủ ngời lên màn lệ mỏng, nhưng nàng không để lệ trào mi, cố gượng cười một nụ cười thê thảm:
- Ta là đối tượng tử thù của tam liễu đầu, người đừng vì ta mà lụy mình. Nó đến đây thấy người bên cạnh ta, nó sẽ không tha cho người đâu!
Bạch Thiếu Huy cương quyết:
- Đàn chủ không phải lo ngại cho tại hạ. Thời gian cấp bách lắm rồi, đừng phí phạm nữa. Đàn chủ nên khởi sự điều tức đi!
Tử Vi đàn chủ nhìn chàng sửng sốt:
- Nếu ta nhận xét không lầm thì võ công của người cao thâm lắm, người không kém ta đâu. Nhưng tam liễu đầu là một tay kiếm phi phàm, người không nên khinh thường.
Chừng như uất hận đang dâng tràn lòng, nàng hừ lên một tiếng gằn giọng:
- Nếu nó đến đây, dù ta đang mang trọng thương, cũng quyết liều sinh tử với nó. Muốn hạ được ta, nó cũng phải trả một giá đắt!
Rồi nàng ngồi xuống, xếp bằng tròn, nhắm mắt bắt đầu vận công.
Bạch Thiếu Huy thủ sẵn đoản kiếm trong tay đứng cạnh nàng. Chàng tự hỏi, cứu cánh việc đang làm đây là sao, bởi chàng chưa hiểu phải xem Đàn chủ là thân hay thù.
Thân thì có liên hệ gì với nhau đâu mà gọi là thân!
Còn thù thì cũng chưa hẳn là thù.
Nếu Bách Hoa cốc có quản thúc chàng trong mấy hôm, điều đó không phải do chàng gây sự, mà Bách Hoa cốc cũng không nhắm vào cá nhân chàng. Bất quá chúng chỉ cho là chàng với Vương Lập Văn vốn cùng một cánh mà thôi.
Bỗng dưng mà chàng lọt vào vòng thị phi giữa Táng Hoa môn và Hoán Hoa cung như thế, nghĩ cũng phiền thật, rồi ra trong vụ này, chàng sẽ rút tỉa được gì?
Chàng suy nghĩ miên man, bất chợt giật mình. Bên ngoài rừng có tiếng y phục phất phơ theo gió.
Vội ngẩng mặt nhìn ra, chàng trông thấy một bóng trắng đang tìm lối đi vào rừng. Bóng đó là một nữ nhân.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chàng biết ngay đó là tam sư muội của Tử Vi đàn chủ.
Nàng ấy không cải sửa dung mạo nên sắc đẹp lồ lộ, nàng đẹp tuyệt vời, mà thân pháp lại nhanh vô tưởng, suy qua thân pháp Bạch Thiếu Huy ức đoán võ công nàng không kém Đàn chủ chút nào.
Nếu để cho nàng vào tới tận nơi, thì nguy hại cho Đàn chủ vô cùng bởi lúc vận công hành khí, Đàn chủ rất kỵ bị quấy nhiễu.
Nghĩ thế chàng lập tức phóng mình chạy tới bìa rừng vừa lúc chặn đầu nàng vừa quát:
- Ai?
Thiếu nữ áo trắng không ngờ nơi khu rừng con này lại có người ẩn nấp nên nghe quát giật mình đứng lại.
Nàng gắt:
- Ngươi là ai, sao thô lỗ thế? Bỗng nhiên lại quát kẻ đi đường làm cho ta giật mình suýt ngã?
Nàng quan sát chàng một thoáng chợt tỉnh ngộ:
- Ngươi là thủ hạ Tử Vi đàn chủ?
Bạch Thiếu Huy đã lấy lại chủ trương rồi, không đáp mà chỉ hỏi lại:
- Ngươi là ai?
Thiếu nữa cười mỉa:
- Ngươi chưa đáp câu hỏi của ta?
Bạch Thiếu Huy vẫn y thái độ:
- Ta muốn biết ngươi là ai trước, rồi mới đáp sau!
Thiếu nữ bĩu môi:
- Ta là Bạch Linh đàn chủ, ngươi không nhận ra ta à?
Bạch Thiếu Huy kinh hãi thầm nghĩ:
- “Đúng là nàng rồi! Nhưng ta sợ gì chứ?”
Chàng lắc đầu:
- Ta không biết!
Nàng gằn giọng:
- Còn ngươi? Ngươi là ai? Thủ hạ của Tử Vi đàn chủ?
Bạch Thiếu Huy trầm giọng:
- Ta là ta, không là của ai hết.
Bạch Linh đàn chủ trố mắt nhìn chàng:
- Nếu vậy người nên tránh ra, cho ta vào trong kia.
Bạch Thiếu Huy lạnh lùng:
- Ngươi không được vào đấy!
Bạch Linh đàn chủ vừa kinh hãi vừa sôi giận:
- Tại sao?
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên:
- Tại ta không muốn!
Bạch Linh đàn chủ quắc mắt:
- Ngươi không muốn nhưng vật này muốn.
Nàng rút thanh trường kiếm ra cầm tay.
Bạch Thiếu Huy vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay thủ kiếm chờ.
Không chậm trễ, nàng vung kiếm chém tới liền, Bạch Thiếu Huy đảo bộ sang một bên né tránh, đồng thời dùng tay đánh ra một chưởng theo chiêu thức “Xảo Đả Kim Linh”, chứ không dùng kiếm.
Không muốn phí thời gian, Bạch Linh đàn chủ nhảy tạt qua một bên tránh chiêu chưởng của chàng, rồi nhân dịp đó nhún chân nhảy vọt đi, định tiến sâu vào.
Nhưng có bao giờ Bạch Thiếu Huy lại để cho nàng xâm nhập? Nàng nhanh chàng cũng không chậm. nàng vừa đáp xuống đất thì chàng ở trước mặt nàng rồi.
Lúc đó Bạch Linh đàn chủ nóng nảy vào gấp bên trong chứ không ham chiến, bởi nàng tin chắc Tử Vi đàn chủ còn quanh quẩn trong khu rừng, mà thanh niên mặt tím đang cầm chân nàng chính là một thuộc hạ trong Tử Vi đàn.
Nàng nhảy bên nào Bạch Thiếu Huy cũng bám theo bên ấy, cứ mãi mãi chặn trước mặt nàng.
Nàng thừa hiểu Bạch Thiếu Huy chỉ muốn nàng xuất kiếm giao chiến, có giao chiến mới dằng co lâu hơn, cầm chân nàng lâu hơn, nên nàng luôn luôn né tránh, cứ tìm cách vượt qua chàng.
Cả hai kẻ toan thoát đi, người cố chặn lại, qua một lúc vẫn còn ở tại bìa rừng.
Bỗng từ xa có bốn bóng trắng lao vút tới, nhanh như gió.
Trong phút chốc bốn bóng đó đã tới nơi.
Bạch Linh đàn chủ thoáng hiện vẻ hân hoan, thở phào cao giọng:
- Các người cố hạ hắn cho ta!
Thì ra bốn bóng đó là bọn Bạch Linh tứ điệp theo Bạch Linh đàn chủ trở lại đây.
Lập tức bốn nàng phân ra bốn phía, bao vây chàng đồng thời rút trường kiếm công tới.
Bạch Linh đàn chủ bật cười ha hả, phi thân nhảy vọt qua một bên chạy thẳng vào rừng.
Bạch Thiếu Huy quát lớn:
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Chàng vừa phóng mình bay theo, một ánh thép chớp lên, ngăn chặn trước mặt, phía sau, phía hữu, ba cơn gió rít thổi tới.
Cùng một lúc bị bốn thanh trường kiếm vây hãm, tự nhiên chàng không thể thoát đi dưới áp lực đó.
Chàng nghĩ muốn xung phá vòng vây, trong thời gian chớp nhoáng, nếu dùng đoản kiếm tất khó tạo ra ưu thế nhanh chóng, do đó chàng dắt kiếm vào người, rút chiếc Trúc tiêu ra, vừa nhích thân hình tới, tránh ba mũi kiếm từ ba phía đồng thời thọc đầu tiêu của mình vào nàng đối diện, bức nàng thoái hậu.
Quả nhiên thiếu nữ đối diện lùi lại thật.
Chàng dợm nhún chân nhảy vọt qua đầu nàng thì ba thanh trường kiếm lại phủ xuống. Nàng đối diện cũng đã kịp thời đảo bộ bước lên vung trường kiếm loang loáng đón đầu.
Bạch Thiếu Huy vung Trúc tiêu loang một vòng rộng bảo vệ quanh mình đoạn bất thần quay phắt người đối diện với nàng phía sau lưng, đồng thời vận công lực đánh ra một chưởng bắt buộc nàng đó phải thoái hâu, lơi vòng vây.
Lập tức chàng vọt tới định chạy đi, nhưng vô ích, nàng đó đã thoa kiếm nhoài người trở lại.
Cùng lúc ba nàng khác cũng vung kiếm từ bên trên tràn chém xả xuống.
Đã mấy lượt xung phá vòng vây, nhưng lần nào cũng vô hiệu, Bạch Thiếu Huy tức giận vô cùng. Chàng nhận ra bốn thiếu nữ tiến thoái rập ràng, đúng theo quy củ của một trận đồ, biết là chúng đã tập thao luyện thuần thục, không thể trong một lúc mà đắc ý được.
Chàng lại nóng lòng lo sợ cho Tử Vi đàn chủ vì Bạch Linh đàn chủ đã vào đấy khá lâu rồi.
Bất giác chàng hét lên một tiếng, vận dụng toàn lực bình sinh quét chiếc Trúc tiêu quanh người một vòng.
- Xoảng! Xoảng!
Bốn tiếng xoảng vang lên, Trúc tiêu đã đánh bật bốn thanh trường kiếm trở về, bốn thiếu nữ biến sắc, nghe cánh tay tê chồn, cùng lùi lại một bước, nới rộng vòng vây.
Lập tức Bạch Thiếu Huy nhún chân theo thế “Thần Long Phụng Vi” nhảy vọt lên không, đảo lộn một vòng, quăng mình ra xa rơi xuống, chạy bay về chỗ cũ.
Nhưng Tử Vi đàn chủ không còn ở chỗ đó luôn Bạch Linh đàn chủ cũng không có mặt.
Chàng kêu khổ:
- Trời! Thế này thì có thể là nàng đã bị Bạch Linh đàn chủ bắt đi rồi!
Chàng đinh ninh là Tử Vi đàn chủ đã bị người tam sư muội bắt, bởi thương thế còn trầm trọng, làm sao nàng chống cự nổi một kẻ đồng tài, còn nguyên vẹn công lực.
Chàng hết sức hối hận mình không làm tròn được sự ủy thác, để lụy cho nàng.
Sự việc đã xảy ra như thế rồi, chàng còn biết làm sao hơn.
Chàng nghĩ còn Tử Vi đàn chủ thì chàng còn có thể trở về Bách Hoa cốc, mất Đàn chủ rồi thì chàng không thể trở lại nơi đó được nữa.
Nghe tiếng động bên ngoài do Bạch Linh tứ điệp xôn xao lục soát khu rừng, chàng điểm một nụ cười, giở chiêu thức “Du Long Trầm Hải”, nhẹ nhàng hơn chiếc lá rơi, lách qua các cội cây băng mình về hướng trước mặt.
Chàng cứ chạy đi theo hướng trước mặt.
Lần đầu tiên đến Tây Xuyên, chàng có biết đường đi nước bước thế nào nên chạy là cứ chạy cũng chẳng biết mình sẽ đi về đâu.
Vượt được mười lăm mười sáu dặm, chàng trông thấy xa xa có một bóng được đứng bên vệ đường, người đó ăn vận như một nông dân có vẻ đang chờ đợi ai.
Khi chàng đến nơi, người đó bước ra đứng chắn giữa đường vòng tay hỏi:
- Tôn giá có phải là Bạch đại hiệp chăng?
Chàng kinh ngạc dừng chân lại trố mắt nhìn y.
Y điểm một nụ cười nói tiếp:
- Chủ nhân tại hạ có ý muốn hội kiến với Bạch đại hiệp, nêu sai phái nhiều người phân tán khắp nơi, tìm đại hiệp. May mắn cho tại hạ lại được gặp đại hiệp ở đây.
Bạch Thiếu Huy hoài nghi thốt:
- Bằng hữu lầm người rồi!
Người đó lắc đầu:
- Nhất định không lầm đâu! Xin Bạch đại hiệp theo tại hạ!
Bạch Thiếu Huy do dự một chút:
- Chủ nhân bằng hữu là ai?
Người đó lại cười nhẹ:
- Đến nơi rồi, đại hiệp sẽ rõ. Cũng không xa lắm đâu, ở phía trước mặt đây thôi.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:
- “Trong thời gian ở tại Tứ Xuyên, ta phải tùy theo câu Tùy ngộ nhi an mà xử sự, thì ta còn sợ gì chứ?”
- “Đi thì đi xem bọn này là ai, sẽ làm gì ta cho biết?”
Chàng gật đầu:
- Được rồi, bằng hữu cứ đi trước, tại hạ theo sau.
Không bao lâu cả hai đến một ngôi nhà cỏ, dựng lên bên cạnh bờ sông.
Trong nhà không có vật dụng gì ngoài dụng cụ cần thiết của nghề nông.
Người đó mời chàng ngồi xuống, đoạn cáo lỗi vào trong pha nước nấu trà.
Bạch Thiếu Huy kiên nhẫn ngồi đợi.
Một lúc lâu người đó trở ra, mang theo một bình trà và mấy cái chén, y đặt tất cả lên mặt bàn, rót trà ra chén, mời chàng dùng.
Chàng hỏi:
- Chủ nhân bằng hữu ở đâu? Sao không ra hội kiến?
Người đó điểm một nụ cười:
- Chẳng dám giấu đại hiệp, chủ nhân tại hạ bận chút việc, phải xuất ngoại, trong giây lát sẽ về tới.
Vừa lúc đó có tiếng chèo khua nước nơi bờ sông, rồi tiếng thuyền cập bến.
Người đó kêu lên mừng rỡ:
- A! Chủ nhân đã về!
Bạch Thiếu Huy quay đầu ngó ra, trông thấy một người đứng nơi mui thuyền, sắp sửa lên bờ.
Chàng a lên một tiếng khẽ, tự lẩm nhẩm:
- Tưởng ai! Lại chính là lão!
Thì ra người đó là một lão đạo nhân, vận áo đen, chàng đã gặp trong trang viện họ Vương nơi cửa Tây Thành Đô.
Người đó là Phó giáo luyện Nghê Trường Lâm.
Lão đạo nhân lên bờ, vào nhà vòng tay chào chàng:
- Để Bạch đại hiệp chờ đợi quá lâu, thật lão phu lỗi quá!
Đoạn lão nói tiếp với giọng trầm nghiêm:
- Đêm qua, mong ơn đại hiệp tiếp trợ, Táng Hoa môn được thành công dễ dàng. Trông thấy chiếc Trúc tiêu của đại hiệp, phu nhân nhớ ra đại hiệp là vị bằng hữu của Vương công tử vừa kết giao, nên sai phái thuộc hạ đi tìm đại hiệp khắp nơi.
Bạch Thiếu Huy hỏi:
- Phu nhân cho tìm tại hạ, có việc gì dạy bảo?
Nghê Trường Lâm đáp:
- Nơi đây không phải là chỗ mình nói chuyện. Hiện phu nhân đang nóng nảy chờ gặp đai hiệp, xin đại hiệp đi theo lão phu để gặp người.