- Trước mặt phu nhân, không được hỏi lôi thôi.
Không cho hỏi tức là bắt chàng ở thế bị động, phải thỏa mãn mọi ý muốn của đối phương.
Phu nhân trầm giọng hỏi:
- Ngươi là bằng hữu của bọn Vương Lập Văn, Tiền Nhị?
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên đáp:
- Tại hạ kết giao với họ chưa được ba hôm.
Phu nhân hừ nhẹ:
- Chưa được ba hôm?
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Tính đến hôm nay thì tại hạ ở Thành Đô vừa đúng năm ngày.
Phu nhân gằn giọng:
- Mới năm ngày mà đã quen được Vương Lập Văn?
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:
- “Dường như bà ta chỉ muốn tìm hiểu về Vương Lập Văn”.
Chàng đáp:
- Ngày đầu tiên đến đây, tại hạ đang dùng bữa tại Phù Dung Xuân tửu lầu thì tình cờ gặp Kim Nhất Phàm. Thấy hắn có hào khí nên tại hạ mới cùng hắn uống vài chén rượu. Hắn ca ngợi Vương Lập Văn hết lời, nói y như Mạnh Thường Quân rồi cố đưa tại hạ đến Vương phủ tại Tây thành để kết giao với vị công tử hào hoa đó. Nhân đó tại hạ biết thêm được Tiền Nhị, Triệu Tam và Trác Thất trong lễ Hoán Hoa Nhật.
Phu nhân lạnh lùng nói:
- Trước mặt ta thì khôn hồn đừng nói lời nào giả dối. Nếu ta xét ra thấy ngươi xảo ngôn loạn ngữ thì đừng trách ta độc ác.
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên:
- Tại hạ không có gì phải giấu diếm phu nhân cả.
Phu nhân quay qua Tường Vân hỏi:
- Hắn nói có đúng không?
Tường Vân cung kính đáp:
- Đúng như vậy. Tiện nữ có hỏi tên thư đồng của Vương Lập Văn là Minh Kha, y nói hoàn toàn khớp.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:
- “Một danh kỹ Thành Đô lại có liên quan mật thiết đến Bách Hoa cốc chủ, không biết bọn này tại sao lại coi Tứ đại công tử như kẻ tử thù như vậy?”
Phu nhân hỏi tiếp:
- Ngươi từ đâu đến?
Bạch Thiếu Huy đáp:
- Tại hạ sinh trưởng tại Cô Tô.
Phu nhân trầm giọng:
- Thân thế của ngươi ra sao? Tại sao lại đến Thành Đô?
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:
- “Cửu Nghi tiên sinh quả thật là lợi hại phi thường, hầu như là đoán trước hết mọi sự việc, lại còn chu đáo phòng bị đâu vào đấy, hết sức tế nhị”.
Chàng bình thản đáp:
- Gia phụ lúc sinh tiền từng thọ quan chức tại Gia Lăng. Khi người chết đi thì tại hạ còn thơ ấu, gia đình cũng định cư luôn tại đó. Ít lâu sau thì gia mẫu cũng qua đời, tại hạ trở thành kẻ côi cút, học văn không thành, học võ cũng không xong. Tại hạ lại là người thích lãng du, từng nghe vùng Tây Xuyên này là nơi thủy tú sơn kỳ nên sinh hứng tìm đến.
Phu nhân trầm ngâm một lúc rồi lại quay qua Tường Vân hỏi tiếp:
- Sự điều tra của Tổng đường như thế nào?
Tường Vân cúi đầu trình báo:
- Theo báo cáo của Tổng đường thì họ Bạch là một vọng tộc tại Cô Tô, con cháu thành đạt rất nhiều, làm quan khắp nơi. Lời nói của thư sinh này xem ra có thể tin được.
Bạch Thiếu Huy vô cùng thán phục hệ thống tin tức của đối phương, chỉ trong hai ngày mà đã điều tra được lai lịch của chàng. Chàng cũng nhận ra rằng trong hai lần phúc đáp phu nhân thì Tường Vân đều tạo cho chàng một lợi thế rõ rệt. Lợi thế đó đưa phu nhân đến chỗ tin tưởng, giúp chàng tránh được nhiều khó khăng bất ngờ mà có thể sinh nguy hại cho chàng.
Phu nhân bỗng hỏi:
- Ngươi đã từng học võ?
Bạch Thiếu Huy giật mình, thầm nghĩ:
- “Ta vừa nói là học võ bất thành, vậy không thể chối được rồi”.
Chàng gật đầu, cười nhẹ nói:
- Tại hạ cũng bắt chước người ta tập tễnh học cầm kiếm cưỡi ngựa bắn tên, song chỉ luống công, cuối cùng thì cũng chẳng được kết quả nào.
Lão bà vọt miệng nói:
- Có thể hắn thực sự không biết võ công, thưa phu nhân. Lúc nãy tiểu tỳ dùng thủ pháp cầm nã kiềm chế hắn mà không thấy có kháng cự, tay chân hắn cũng hoàn toàn không có tí kình lực nào.
Bạch Thiếu Huy vờ bất phục nói:
- Lão bà có dám tỷ thí cưỡi ngựa bắn tên với tại hạ không?
Bên trong bức màn, phu nhân cười nhẹ nói:
- Hãy đưa hắn đến Sài Cô Bà, tạm thời giao cho Tử Vi đàn quản thúc.
Lão bà nghiêng mình dạ một tiếng.
Bạch Thiếu Huy giật mình, một ý niệm chợt phát sinh, chàng cao giọng thốt:
- Phu nhân đã hỏi xong, giờ đến lượt tại hạ hỏi. Chẳng hay phu nhân quản thúc tại hạ tại Bách Hoa cốc này là có ý tứ gì?
Chàng nói xong, ngẩng mặt nhìn lên thì giật mình, vì chiếc giao ỷ đã trống không, phu nhân đã biến đâu mất dạng, chỉ còn Tường Vân ở đó. Nàng nghe chàng hỏi thì vụt biến sắc, nhìn quanh một lượt rồi khẽ nói với lão bà:
- Thu Vân thơ thơ hãy mang hắn đi đi.
Lão bà gật đầu, nhìn Bạch Thiếu Huy nói:
- Mau theo ta.
Bạch Thiếu Huy không còn cách nào khác là đi theo lão bà. Đi được một đoạn đường thì lão bà chợt quay đầu lại nói:
- Ta đã dặn mà sao ngươi không nghe? Ngươi hỏi này nọ như vậy không sợ mất mạng sao?
Bạch Thiếu Huy hằn học nói:
- Tại hạ hỏi như vậy thì có điều gì là quá đáng? Đã bắt người ta cả lũ đến đây mà tại sao lại không cho ai hỏi gì là sao?
Lão bà khẽ thở dài nói:
- Giờ thì cái lo đã qua rồi, chỉ còn đến hội kiến với Sài Cô Bà nữa là xong. Tuy nhiên khi ngươi gặp Sài Cô Bà thì nhớ là khéo ăn khéo nói một chút, bằng không thì đừng hòng thoát khỏi Bách Hoa cốc đấy.
Bạch Thiếu Huy vội hỏi:
- Gặp Sài Cô Bà xong thì tại hạ sẽ được phóng thích ư?
Lão bà ậm ừ mấy tiếng rồi tiếp tục đi tới. Qua một đoạn rừng hoa, cả hai đến một tòa thạch thất ba gian. Lão bà nhìn Bạch Thiếu Huy cười nói:
- Sài Cô Bà ở trong thạch thất này, ngươi cứ vào một mình đi, ta sẽ ở đây chờ ngươi.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:
- “Chằng lẽ ta sợ ư?”
Rồi chàng ngang nhiên bước tới, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ dày, cánh cửa theo tay chàng mở vào trong.
Không chút do dự, Bạch Thiếu Huy tiến vào. Vừa qua khỏi ngạch cửa thì cánh cửa gỗ đã đóng ầm một tiếng nghe vang dội khắp nơi, chàng lập tức chìm trong bóng tối dày đặc.
Chàng dừng lại, nhắm mắt định thần một lúc rồi mới mở mắt ra, nhìn quanh một vòng.
Gian phòng không rộng lắm, chính giữa phòng là một chiếc bàn, ở đầu bên hữu có kê hai chiếc ghế, ngoài ra không còn vật gì khác.
Bạch Thiếu Huy đang quan sát thì bỗng từ đầu phía tả vang lên một giọng cười quái dị. Tiếng cười như sắt nghiến đá mài, gây nên cảm giác rất rùng rợn, khó chịu vô cùng. Chàng vờ giơ tay bịt tai làm như rất đau đớn, nhưng mắt lại nhìn về hướng có tiếng cười để xem có chuyện gì xảy ra.
Đứng đó là một lão bà tóc trắng như tuyết, đúng hơn là một cái đầu tóc trắng như tuyết ló ra, ngó dáo dác rồi cất giọng ken két hỏi bâng quơ:
- Sao chỉ một mạng đến đây thôi?
Bà nói xong thì bước hẳn ra, trên tay có cầm một chén trà, lưng còng, chân run, tựa hồ không chịu nổi do tuổi cao sức yếu.
Dù gian nhà tôi tăm nhưng nhờ đã luyện Cửu Chuyển huyền công nên Bạch Thiếu Huy vẫn nhìn thấy được gương mặt của bà lão, nó nhăng nhúm như quả cam héo, hai gò má xệ xuống, đôi mắt như hai lỗ sâu hoắm có hai hòn pha lê, lăn qua lăn lại, ánh lên những ánh tinh quang sắc lạnh.
Sài Cô Bà bước tới hỏi:
- Ngươi tên gì?
Bạch Thiếu Huy thản nhiên đáp:
- Tại hạ là Bạch Thiếu Huy.
Sài Cô Bà đặt chén trà lên bàn, nói tiếp:
- Vừa rồi có Vương Lập Văn đến đây, ngươi biết hắn chứ?
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Y với tại hạ là chỗ bằng hữu.
Sài Cô Bà gật gật đầu:
- Vậy thì được...
Bỗng nhiên bà đưa tay tát vào mặt chàng.
Bị tấn công bất ngờ, theo phản xạ của con nhà võ nên Bạch Thiếu Huy ngả người ra sau, lui lại một bước, quên mất là mình phải dè dặt không để lộ chân tướng.
Sài Cô Bà cười ken két:
- Thủ pháp linh hoạt lắm.
Bà khẽ lắc đầu, mớ tóc bạc bốc lên như bị gió cuốn, nhoài người tới vươn nhanh tay chụp vào người Bạch Thiếu Huy, thủ pháp rõ ràng là của một tay có võ công siêu hạng.
Bạch Thiếu Huy không phản công mà chỉ né tránh, trong chớp mắt Sài Cô Bà đã đánh ra năm sáu chiêu nhưng chàng đều né tránh được cả.
Sài Cô Bà cười ha hả nói:
- Võ công khá quá.
Bạch Thiếu Huy chợt giật mình tỉnh ngộ, phát hiện ra mình đã quá sơ suất, công sức giữ ý từ trước tới giờ vậy mà bây giờ đành phải bỏ phí cả, tình thế này thì đành phải cố gắng vớt vát được phần nào hay phần nấy mà thôi.
Nghĩ vậy nên Bạch Thiếu Huy vờ chậm chân một chút để cho Sài Cô Bà chụp trúng vào vai hữu.
Nãy giờ chụp hụt nên bây giờ khi chụp trúng Sài Cô Bà rất đắc ý, mụ bật cười ken két:
- Trên giang hồ tránh nổi được năm sáu chiêu liên tiếp của ta thì cũng không có mấy tay đâu, ngươi cũng là một kẻ hữu hạng đó.
Mụ bóp mạnh tay cho hả giận làm cho Bạch Thiếu Huy đau nhói, nhưng chàng không dám vận công lực chống trả, chỉ vờ kêu than:
- Bà ơi, nới tay một chút, xương vai của tại hạ vỡ vụn bây giờ.
Sài Cô Bà cười nhạt:
- Không cho các ngươi biết thủ đoạn thì làm sao sai khiến được?
Mụ nói như vậy thì cho thấy Vương Lập Văn cũng đã bị khống chế rồi, Bạch Thiếu Huy vờ rầu rĩ nét mặt nói:
- Lão bà bà định làm gì tại hạ?
Sài Cô Bà lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chết hay muốn sống?
Bạch Thiếu Huy nhăng nhó nói:
- Đến con sâu con kiến còn muốn sống mà, bà bà hỏi câu đó chẳng phải thừa ư?
Sài Cô Bà đắc ý nói:
- Vậy thì ngươi hãy ngoan ngoãn uống cạn chén trà đó đi, sau khi uống xong thì ta đảm bảo ngươi sẽ sống mãi tại Bách Hoa cốc bình yên này.
Bạch Thiếu Huy vờ ngập ngừng nói:
- Trà gì thế?
Sài Cô Bà thản nhiên đáp:
- Vô Ưu tán.
Bạch Thiếu Huy cười thầm:
- “Quả là cái tên hay, chết rồi thì làm sao ưu phiền được nữa”
Nghĩ như vậy nhưng chàng lại làm như lo lắng nói:
- Không phải là độc dược ư?
Sài Cô Bà đáp:
- Nó là độc dược nhưng không giết người, sau khi uống vào thì sẽ nghe trong mình thư thái lắm.
Bạch Thiếu Huy nói:
- Độc dược nào lại không giết người?
Sài Cô Bà hừ một tiếng:
- Vô Ưu tán không giống lại độc dược nào cả. Nó vừa ngon vừa ngọt, chỉ cần uống một hớp thì sẽ muốn uống cạn cả tô, ngươi cứ thử mà xem.
Bạch Thiếu Huy lắc đầu:
- Tôi không uống đâu, bà bà đừng ép buộc.
Sài Cô Bà không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn Bạch Thiếu Huy chằm chằm.
Bạch Thiếu Huy biết đó là là một loại thuốc độc làm cho con người tiêu tan lý trí, nếu là hoàn thuốc thì chàng có thể ngậm vào miệng mà không nuốt, chờ khi thuận tiện nhả ra. Nhưng đây lại là thuốc nước, ngộ nhỡ sau khi uống vào mà không bức trụ vào một chỗ không cho phát tán được thì sẽ suốt đời trở thành nô lệ cho Bách Hoa cốc nên chàng không thể không cẩn thận.
Bỗng nhiên Bạch Thiếu Huy sực nhớ đến hòa thuốc mà Cửu Nghi tiên sinh đã để kèm trong cẩm nang, có thể đó là thuốc giải cũng chưa biết chừng. Tuy nhiên canh bạc này là một canh bạc vô cùng mạo hiểm, thập tử nhất sinh, làm sao chàng có thể coi thường được.
Sài Cô Bà dường như không chờ được nữa, bà bất thần điểm huyệt rồi đổ cả chén trà vào miệng Bạch Thiếu Huy.
Thật ra nếu muốn thì Bạch Thiếu Huy có thể dễ dàng né tránh, nhưng trong lúc tối hậu thì chàng đã quyết định mạo hiểm, vận khí phòng bị rồi thản nhiên uống cạn chén trà.