- Trương lão đại, đưa thuyền của phu nhân vào bờ rồi trở xuống đáy sông với ta.
Nói xong, y nhảy xuống nước. Đại hán tên Trương lão đại thì tay nắm thuyền, chân đạp nước, đưa thuyền Vương phu nhân vào bờ.
Phu nhân và Tử Quyên cùng nhảy lên đất liền, đứng chờ kết quả.
Một lúc sau, Vạn Sơn Thanh và tám đại hán trồi lên mặt nước, mang vào bờ mười hai xác chết cho Vương phu nhân nhận dạng.
Dĩ nhiên đó không phải là xác chết của bọn Vương Lập Văn, mà là của bốn liễu đầu, hai tên nhà bếp và sáu tay trạo phu.
Vương phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà sôi giận:
- Đúng là bọn Lập Văn đã bị bắt mang đi.
Các xác chết đã trương phềnh lên, thân thể không khỏi biến đổi ít nhiều, song vẫn còn nhận diện được. Vạn Sơn Thanh cúi xuống quan sát từng xác chết, lão lắc đầu nói:
- Thật là lạ, bốn liễu đầu có võ công thế nào thì thuộc hạ không rõ, nhưng còn sáu tay trạo phu thì dù sao cũng là những tay có võ công không phải là xoàng, đều được tuyển lựa kỹ lưỡng, muốn chế ngự như thế này không phải là dễ dàng.
Vậy mà không hiểu tại sao khắp người chúng không có một vết thương, chỗ tay bị trói cũng không có dấu vết giãy giụa cho thấy có phản kháng gì cả.
Vương phu nhân gật đầu, trầm ngâm không nói gì.
Vạn Sơn Thanh lại nói tiếp:
- Hơn nữa, trước khi xuất phát thì ai cũng biết được nhiệm vụ của mình là gì, nếu thấy có điều khả nghi thì phải lập tức đề cao cảnh giác, xảy ra giao đấu thì phải lập tức có một người nhảy xuống nước bơi về phủ báo cáo ngay. Tại sao tất cả đều bó tay chịu trói một cách dễ dàng như thế? Thật là vô cùng khó hiểu.
Gương mặt của Vương phu nhân càng lúc càng biến đổi, bà đột ngột ra lệnh:
- Tử Quyên, ngươi tới xem xét chỗ khoảng giữa hai huyệt Ngọc Chẩm và Hậu Não của bốn liễu đầu xem, hãy cố gắng để ý một lỗ nhỏ như đầu kim nhé, xác chết đã trương lên, khó tìm lắm.
Tử Quyên dạ một tiếng, lập tức tới bên xác chết của bốn liễu đầu, cúi người xem xét. Một lúc sau, nàng bỗng run run giọng nói:
- Đúng rồi thưa phu nhân, quả nhiên có dấu vết đó.
Vương phu nhân hừ lạnh:
- Quả không nằm ngoài dự liệu của ta, đúng là do con tiện nhân đó gây ra rồi.
Bà quay đầu lại nói:
- Tử Quyên theo ta về, Vạn lãnh đội hãy ở lại, đốc thúc việc mai tang các xác chết nhanh chóng lên.
Vạn Sơn Thanh dạ một tiếng, lập tức quay người ra lệnh:
- Trương lão đại thay ta chèo thuyền đưa phu nhân và Tử Quyên cô nương về phủ, những người còn lại lập tức chuẩn bị mai táng các xác chết.
Ở phía Đông thành, trong một ngõ hẻm tại đường Xuân Giai có một dãy nhà thấp nhỏ, đó chính là xóm đổ bác nổi tiếng nhất tại Thành Đô.
Trong mấy gian nhà đó, kê bàn có, kê phản có, ngay tại dưới nền nhà cũng có nhiều sòng bạc được gầy không biết từ lúc nào. Khung cảnh náo nhiệt vô cùng, chỉ tiếc là ánh đèn không được sáng lắm.
Trong mấy sòng bài đó có một sòng bài cẩu, tay chơi đã chiếm đủ bốn cái ghế xung quanh bàn, và cuộc sát phạt đang ở hồi gay cấn quyết liệt. Những tay chơi xắn tay áo lên tận cùi chỏ, chăm chú nhìn vào từng quân bài trên bàn.
Tên ngồi nơi của Đông có gương mặt vàng khè với đôi bàn tay đen đúa.
Dường như y đã thua liên tiếp rất nhiều ván nên khá cay cú, càu nhàu nói:
- Đen quá, chẳng lẽ ngươi có phép tà, ván nào cũng thắng cả hay sao?
Kẻ mà hắn nói tới là người ngồi đối diện, một con bạc có thân hình cao ốm, cứ cười hì hì mãi.
Ngồi bên trái hắn là một hán tử mặc áo ngắn, chốc chốc lại gọi hắn là Trương A Lục, hoặc lão Trương, hoặc Lục ca.
Cuộc sát phạt diễn ra một lúc nữa thì Trương A Lục thua sạch tiền, hán tử áo ngắn thò tay đùa đống bạc của mình sang cho hắn.
Trương A Lục sửng sốt, hấp tấp nói:
- Tôi cùng lão ca không quen biết nhau...
Hán tử áo ngắn cười nhẹ nói:
- Không quen biết, nhưng là chỗ đồng tông. Tôi cũng họ Trương, tên là Trương Tài Bửu.
Trương A Lục ạ một tiếng, nói:
- À, thì ra là Tài Bửu ca. Nhưng tại sao Tài Bửu ca lại tốt với tôi như thế?
Trương Tài Bửu khoát tay làm một cử chỉ trọng nghĩa khinh tài, nói:
- Việc đó có quan hệ gì chứ? Cứ tự nhiên đi, khi nào thắng thì hoàn lại cho tôi cũng được mà.
Trương A Lục lắc đầu:
- Nhưng nếu tôi lại thua nữa, nếu tôi không kiếm ra tiền...
Trương Tài Bửu cười hề hề nói:
- Đừng khách khí tính toán như thế. Đã vào đây thì chúng ta đều là anh em, năm ba lượng bạc thì có ý nghĩa gì đâu chứ?
Canh bạc lại được gầy trở lại, lần này thì Trương A Lục thắng kha khá, hắn gỡ gạc lại được số thua, mà còn lãi được một khoản. Hắn hoàn tiền lại cho Trương Tài Bửu, cất phần của mình vào túi, đoạn đứng lên, nghỉ cuộc bài bạc.
Trương Tài Bửu cũng đứng lên, cả hai cùng bước ra ngoài, đi ra đầu hẻm.
Hắn nói với Trương A Lục:
- Mình đến Gia Lăng Xuân tửu quán làm vài ly nhé.
Không có gì dễ dàng hơn là sự làm quen của những con bạc. Chỉ cần một tiếng reo, một sự càu nhàu hợp ý thì cũng đủ cho họ làm quen rồi, huống gì ở đây còn có việc cho mượn tiền đánh bạc.
Trương A Lục vui vẻ nhận lời, họ đến Gia Lăng Xuân tửu quán, gọi rượu gọi thức ăn.
Lúc đó đêm đã buông xuống, du khách tuy không tấp nập bằng ngày hội Hoán Hoa song vẫn rộn rịp vô cùng.
Khi tửu bảo mang rượu vào thức ăn đến, Trương A Lục rót đầy một chén rượu, kính cẩn mời Trương Tài Bửu:
- Tài Bửu ca chính là thần tài của tôi hôm nay, nếu không có Tài Bửu ca thì tôi đã sạch túi rồi. Vì vậy tất nhiên là tôi phải kính thần tài một chén. Uống, uống đi Tài Bửu ca.
Trương Tài Bửu cười lớn, nâng chén uống liền, Trương A Lục cũng cạn chén theo.
Cả hai uống thêm mấy chén nữa, chợt Trương A Lục thở dài nói:
- Đêm nay gặp được Tài Bửu ca quả thật là may mắn, chỉ đáng tiếc...
Hắn bỏ dở câu nói, lại thở dài thêm mấy tiếng nữa.
Trương Tài Bửu lấy làm lạ, hỏi:
- Đã gặp thần tài, vậy còn chuyện gì tiếc thế?
Trương A Lục lắc đầu nói:
- May thì có gặp may thật, chỉ tiếc là chỉ phát tiểu tài, chưa phát nổi đại tài.
Rồi hắn lại im lặng, không giải thích gì. Điều này làm cho Trương Tài Bửu rất tò mò, hắn vội nói:
- Có việc gì thì cứ nói đi, còn ngại ngần gì nữa vậy? A Lục ca không coi tôi là bạn sao?
Trương A Lục trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vi công tử tại phủ Đài từ hai tháng nay thường lui tới với một cô nương ở Nghinh Xuân phường...
Trương Tài Bửu ra vẻ thành thạo ngắt lời:
- Là Tường Vân cô nương chứ gì?
Trương A Lục gật đầu:
- Phải. Vi công tử sau khi thấy Tường Vân cô nương thì sanh tương tư ngay, cơm không ăn, nước không uống gì cả. Cuối cùng y mang vàng đến Nghinh Xuân phường, quyết tâm chuộc Tường Vân cô nương.
Trương Tài Bửu hớp một ngụm rượu:
- Cái bọn sống dưới đũng quần đàn bà đó có đáng gì cho ta để ý chứ?
Trương A Lục lại nói:
- Nào ngờ khi Vi công tử đến nơi thì Tường Vân cô nương đã hoàn lương về xứ rồi. Y thất vọng vô cùng, thuê xe của tôi, trả cho năm lượng bạc. Y có nói với tôi là nếu như tôi biết được tin tức gì của Tường Vân cô nương mà nói cho y biết thì y sẽ trọng thưởng, đặc biệt là nếu giúp y tìm ra nàng thì số tiền thưởng sẽ là tám trăm lượng. Tám trăm lượng đó Tài Bửu ca, một số tiền không phải là nhỏ đúng không?
Trương Tài Bửu chớp chớp mắt:
- Rồi lão ca có truy tầm tung tích của Tường Vân cô nương giùm cho y không?
Trương A Lục đáp nhanh:
- Tự nhiên là có rồi.
Hắn xịu mặt, nói tiếp:
- Chỉ tiếc là tôi tìm đã bấy lâu mà cứ như là tìm kim đáy bể, một người không rõ từ đâu đến thì làm sao mà tìm được chứ? Như vậy có phải là không thể phát đại tài không?
Trương Tài Bửu bỗng phì cười, vỗ vỗ lên vai Trương A Lục rồi nói:
- A Lục ca, nếu tôi giúp A Lục ca tìm ra Tường Vân thì liệu lão ca có chia cho tôi phân nửa số bạc đó không?
Trương A Lục giật mình nói:
- Tài Bửu ca nói sao?
Trương Tài Bửu mỉm cười nói:
- Lão ca ca muốn biết tung tích của Tường Vân cô nương ư? Cứ ăn đi, cứ uống cho no say đi rồi mình cùng đi với nhau.
Trương A Lục trố mắt:
- Tài Bửu ca biết ư?
Trương Tài Bửu cười lớn:
- Tại Thành Đô này thì ngoại trừ tôi ra, còn có ma nào biết được tung tích của Tường Vân cô nương chứ?
Trương A Lục tròn mắt:
- Thật vậy ư?
Trương Tài Bửu gật đầu nói:
- Chẳng lẽ là giỡn sao? Ai lại gạt lão ca làm gì cơ chứ? Lão ca có biết ai là người đầu tiên giới thiệu Tường Vân cô nương vào Nghinh Xuân các không?
Trương A Lục vội hỏi:
- Ai?
Trương Tài Bửu buông gọn:
- Má nuôi của tôi đó.
Trương A Lục thở phào:
- Vậy là má nuôi của Tài Bửu ca phải biết rõ Tường Vân cô nương hiện giờ ở đâu phải không?
Trương Tài Bửu cười nói:
- Tất nhiên rồi.
Trương A Lục hân hoan ra mặt:
- Tài Bửu ca, mình là chỗ quen biết, vì vậy tất nhiên là số bạc thưởng đó mình sẽ chia đôi với nhau rồi.
Trương Tài Bửu khẳng khái nói:
- Đã là chỗ bằng hữu với nhau thì đừng nói đến tiền bạc lúc này, giao nghĩa bất giao tài mà.