Sau khi lễ Phật rồi, Trại Gia Cát cáo từ:
- Bổn phủ đã đến đây quấy nhiễu quí tự cũng khá lâu rồi, vậy xin phép quí Phương trượng cho bổn phủ cáo từ...
Đại Trí đại sư hết sứ cảm kích cái ân cứu viện của Trại Gia Cát, nhưng bên ngoài tỏ vẻ cung kính đối với một vị khách quý, chấp tay chữ thập, thốt mấy lời khiên nhường:
- Nhà chùa tiếp đãi đại nhân không chu đáo lắm, mong đại nhân bỏ qua cho.
Trại Gia Cát mỉm cười:
- Đại sư nói quá! Được phép đón như thế này, là ngoài sở vọng của lão phu, nào dám mong muốn gì hơn!
Cả hai dùng ẩn ngữ dặn dò nhau mấy câu nữa, rồi Trại Gia Cát bước ra ngoài.
Đại Trí đi sau đưa ra đến sơn môn, song phương lại chào nhau lượt nữa, khi Trại Gia Cát lên kiệu rồi, Đại Trí mới vào chùa.
Qua màn đêm, trong vùng rừng núi, họ thấy có ánh đèn, ánh đèn đó từ Quan Âm đường chiếu ra.
Họ gấp rút bước, khi đến nơi, hơn mười đại hán bận y phục đen đứng thành cánh nhạn hai bên miếu, nghinh đón họ.
Một đại hán bước tới nghiêng mình chào:
- Thuộc hạ là Thường Sơn Dân cung nghinh Quân sư trở về.
Trại Gia Cát Từ trong kiệu ló đầu ra, mỉm cười:
- Đạo huynh làm chi nhọc thế! Bổn sơn nhân đâu dám nhận trọng lễ đón nghinh như thế này nói gì thì nói đạo huynh có ái chi, cho dọn ngay đi, bọn này đi đường xa, đói lả rồi đây.
Đạo nhân áo đen đáp:
- Nghe tin từ lúc trưa, thuộc hạ ức đoán thế nào nội chiều nay Quân sư cũng đến đây, nên thuộc hạ đã cho lệnh bọn nhà bếp chuẩn bị thức ăn sẵn sàng.
Quân sư Trại Gia Cát gật đầu:
- Được vậy thì hay lắm!
Lúc đó mọi người đều xuống kiệu.
Trại Gia Cát nhìn sang đại nhân áo đen, thốt:
- Cảm phiền Thường đại huynh đi trước dẫn đường, bọn sơn nhân không thuộc lối đi cho lắm!
Chính lão quay đầu lại, thốt với mấy người kia:
- Nơi đây không phải là chỗ thuận tiện cho mình đàm đạo xin mời Nam Linh đạo huynh, Thiệu huynh, Bạch lão đệ và Phạm lão đệ cũng tất cả vào sâu trong kia một chút..
Cửu Độc Nương Tử bật cười khanh khách:
- Tôi tưởng đâu Quân sư lại quên bọn nữ nhân này rồi chứ! Theo thói thường thì nữ phải theo nữ, mà Quan Thế Âm Bồ Tát thì thế nhân cho là một vị nữ Bồ Tát!
Trại Gia Cát mỉm cười:
- Sơn nhân quên thế nào được!
Tất cả đều theo Thường đạo nhân, vào hậu viện, nơi đó đã có sẵn bàn tiệc, khi mọi ngồi xong, Trại Gia Cát giới thiệu:
- Vị đạo nhân này là Thường Sơn Dân, ngoại hiệu là Thuần Dương, Phân đàn chủ Phân đàn bao quát năm tỉnh miền Bắc của tệ bang.
Mọi người đều nói mấy tiếng khách sáo, nhưng riêng Chưởng môn Hình Ý môn Thiệu Ngươn Xung thì giật mình kinh ngạc.
Tại năm tỉnh miền Bắc, Trại Thuần Dương có thinh danh rất lớn, cái thinh danh đó vượt hẳn uy thế của Hình Ý môn, lão thầm nghĩ:
- “Nam Bắc bang chủ thực sự là nhân vật thế nào? Lại có thể thu phục được lắm nhân vật vô cùng vọng trọng trong võ lâm?”
Lão nở nụ cười thốt:
- Thường đạo huynh cùng tiểu đệ quen biết nhau hơn hai mươi năm dài, vậy mà tiểu đệ chưa rõ được chí hướng của Thường huynh, nghĩ ra kiến thực của đệ hẹp cạn quá!
Ý lão muốn tân đương sự Thường Sơn Dân theo về Nam Bắc bang, còn như thành thật tán dương hay ve vuốt điều đó chỉ lão biết thôi.
Lão tiếp nối:
- Chừng như Thường đạo huynh lớn tuổi hơn tiểu đệ?
Hỏi như thế, nghĩa là đôi bạn quen biết nhau, nhưng chẳng được thân lắm. Bởi không thân nên chẳng cần đi sâu vào đời tư của nhau.
Thường Sơn Dân cười nhẹ:
- Ngày xưa, lệnh sư đoái hoài đến bần đạo, nhận bần đạo là bạn vong niên, song bần vẫn biết thân phận và tuổi tác của mình, nên luôn lấy tư cách hậu sanh, kính trọng lệnh sư như bậc tiền bối mà chẳng hề xem như bằng hữu. Có lẽ bần đạo lớn hơn Chưởng môn độ vài ba tuổi mà thôi!
Cả bọn cầm đũa, nâng chén.
Buổi trưa họ ăn lạt, bất quá ăn để đỡ đói, chứ làm gì họ quen được mùi thực vật của nhà thiền, giờ đây, có rượu, có thịt, dĩ nhiên họ phải làm một sự bù trừ, cho dạ dày không kêu oán nữa.
Bữa ăn xong rồi, Thường Sơn Dân lại mời tất cả nghỉ ngơi, lão đã chuẩn bị chỗ ngủ cho mọi người khá chu đáo, dù chỉ là một nơi tạm.
Trại Gia Cát gật đầu:
- Đêm nay sơn nhân phải ngủ một giấc dài, lấy sức chuẩn bị công tác ngày mai, một ngày mà sơn nhân cần phải giải quyết nhiều vấn đề quan trọng.
Thường Sơn Dân thốt:
- Quân sư mới đến, sao lại vội đi, ít nhất phải lưu lại đây một vài hôm, cho thuộc hạ phục vụ tận tình khâm kinh.
Trại Gia Cát mỉm cười:
- Cái thạnh ý của Thường đạo huynh, sơn nhân xin ghi nhớ, hiện tại công vụ còn nhiều, chưa có thể nghĩ đến cai nhàn của một cá nhân mà bỏ trách nhiệm lớn. Một ngày nào đó, khi mọi việc an bày, sơn nhân sẽ cùng đạo huynh chuốc chén, dù bao lâu thời gian cũng chẳng sao!
Đoạn lão nhờ Thường Sơn Dân bảo thuộc hạ mang trà đến cho các người kia dùng, còn lão thì việc cớ có việc cần phải vắng mặt tại phòng.
Lão day qua Thường Sơn Dân thốt:
- Đạo huynh có thể đưa sơn nhân đi quanh đây một chút, xem địa thế thế nào chứ?
Thường Sơn Dân đứng lên, cáo lỗi với mọi người rồi bước theo Trại Gia Cát liền.
Cửu Độc Nương Tử trầm giọng:
- Chẳng rõ Quân sư thắc mắc điều chi, lại tìm chỗ vắng người mà suy nghĩ?
Hạo Thiên Cẩu Thạch Trung Long đáp:
- Việc của hai phái Thiếu Lâm và Vũ Đương xong rồi, hiện tại chỉ còn hai phái Hành Sơn và Hình Ý, có thể Quân sư đang nghĩ đến hai phái đó.
Nam Linh đạo trưởng thở dài:
- Vị Quân sư của quý bang, quả thật là một bậc kỳ nhân! Rất tiếc cái tài của Quân sư chỉ đem thực dụng trong võ lâm, nếu Quân sư không ẩn tích mai tông, thì gặp minh chúa sẽ tạo thanh bình an lạc cho toàn dân, lưu danh muôn thuở.
Thiệu Ngươn Xung cất tiếng:
- Đại khái mà luận, thì đạo huynh có lý lắm, song khi con người sinh bất phùng thì sao? Hiện nay, chính nhà Mãn đang trị vì, là con người Hán có khi nào Quân sư chịu khuất thân dưới tay bọn xâm lăng?
Trong khi hai người nói chuyện với nhau, Phạm Thù ngồi cạnh Bạch Thiếu Huy, khẽ hỏi:
- Đại ca có định mình sẽ đi về đâu chăng?
Bạch Thiếu Huy đáp:
- Để xem Quân sư còn sai khiến làn việc chi nữa chăng, rồi mình hãy định liệu.
Hương Hương tiếp hỏi:
- Đại ca và Nhị ca đã quên lời hứa, đi tìm mẹ tiểu muội à?
Bạch Thiếu Huy giật mình vội chữa:
- Ngu huynh quên thế nào được? Có điều chưa biết lệnh đường hạ lạc tại phương trời nào, cho nên ngu huynh chưa tiện hoạch định lộ trình đó thôi. Tam muội hãy yên trí, giang hồ tuy rộng lớn, song nhất định sẽ có một ngày nào đó, mẫu tử trùng phùng.
Vừa lúc đó, Trại Gia Cát và Thường Sơn Dân trở ra.
Ngồi xuống ghế xong, Trại Gia Cát lấy trong tay áo một mảnh giấy, miệng điểm phớt nụ cười, thốt:
- Nhân sanh tụ tán bất thường, đêm nay chúng ta quây quần tại đây, ngày mai thì mỗi người một ngã, mỗi người đều có nhiệm vụ thi hành, sơn nhân đã phân công rành mạch, chương trình ghi rõ trên mảnh giấy này, các vị cứ xem cho biết phần việc của mình.
Lão dừng một chút đoạn cao giọng tiếp:
- Ngày mai, Thạch hộ pháp và Đái Lương và Tra Quý đi theo sơn nhân.
Cả ba cùng nghiên mình:
- Tuân lịnh Quân sư!
Trại Gia Cát nhìn sang Thiệu Ngươn Xung:
- Thiệu huynh có thể lưu lại đây, vừa rồi sơn nhân cùng Thường đạo huynh về việc đưa Thiệu huynh về môn sở, kế hoạch đã có rồi, chỉ còn vấn đề thời gian thôi.
Thiệu Ngươn Xung vòng tay cảm tạ:
- Mọi việc xin nhờ Quân sư lo liệu.
Quân sư cười nhẹ:
- Thiệu huynh yên trí, tuy nói chỉ còn vấn đề thời gian, nhưng bất quá trong vòng nửa tháng, Thiệu huynh sẽ phục hồi ngôi vị cũ!
Lão day sang Cửu Độc Nương Tử:
- Cửu Độc hộ pháp thì cùng đi với Nam Linh đạo huynh sơn nhân trao cho bức cẩm nang này, ngoài cẩm nang có ghi rõ thời gian mở ra xem.
Lão trao bức cẩm nang có một chiếc bình bằng ngọc xanh lão tiếp:
- Trong bình là loại thuốc mê của Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê, không màu không vị không hương, người trúng độc, tuy mê mà không mê, đạo huynh cứ theo lời ghi chú trong bức cẩm nang mà sử dụng.
Xuất thân từ chánh phái, lại đức trọng và đạo cao, nghe Trại Gia Cát nói thế, ngầm bảo đạo nhân dùng mê dược hãm hại người, dù hãm hại kẻ thù đi nữa, lão cũng không tán thành, nên do dự.
Suy nghĩ một chút, đạo nhân đưa tay tiếp lấy, khẽ cúi đầu cảm tạ:
- Hành Sơn phái còn mở mặt trên giang hồ, toàn nhờ ân đức của Quân sư!
Trại Gia Cát mỉm cười:
- Mong đạo huynh thận trọng trong mọi hành động, bởi xung quanh mình có biết bao nhiêu tai mắt của Hoán Hoa cung. Được như vậy là sơn nhân vui rồi, bổn phận của chúng ta là bảo vệ chánh nghĩa, đừng bao giờ để bọn gian tà đắc ý! Trao mê dược cho đạo huynh, bất quá chỉ đệ đạo huynh tùy cơ sử dụng, chứ đó không phải là phương tiện chính yếu tạo nên thành công.
Như vậy là lão đã hiểu nỗi lòng của Nam Linh đạo trưởng nếu không cần thiết lắm, cũng có thể không dùng mê dược, bởi người trong chánh phái luôn luôn thận trọng phương tiện nếu phương tiện hèn hạ dù giúp sự thành công, họ cũng chẳng chịu dùng.
Nam Linh đạo nhân gật đầu:
- Bần đạo ghi nhớ lời dặn dò của Quân sư!
Trại Gia Cát day qua Bạch Thiếu Huy:
- Phần Bạch lão đệ và Phạm lao đệ, sơn nhân sẽ giao phó một việc cực kỳ quan trọng!
Bạch Thiếu Huy chỉnh sắc mặt:
- Xin Quân sư cứ sai khiến. anh em tại hạ không dám từ nan.
Trại Gia Cát lấy ra một bức cẩm nang, điểm nhẹ một nụ cười, tiếp:
- Công việc cần thi hành, đều có ghi trong cẩm nang, sáng sớm ngày mai hai lão đệ lên đường.
Bạch Thiếu Huy tiếp lấy cẩm nang:
- Tại hạ còn một nghi vấn, muốn thỉnh giáo Quân sư, chẳng hay Quân sư cho phép tại hạ trình bày chăng?
Trại Gia Cát mỉm cười:
- Nghi vấn của lão đệ, có liên quan đế sự việc trong chuyến đi Nhạc Dương này, khi nào lão đệ từ Nhạc Dương trở về, chúng ta sẽ đề cập đến.
Bạch Thiếu Huy hoang mang quá, nhưng thấy không tiện hỏi nữa, đành thôi.
Hương Hương cất tiếng:
- Đại ca, mình đi Nhạc Dương phải không?
Trại Gia Cát đáp thay chàng:
- Phải, nhưng chỉ có Bạch và Phạm lão đệ đi thôi, còn cô nương thì tạm thời lưu lại đây!
Hương Hương lắc đầu:
- Không đâu tôi muốn theo đại ca và nhị ca đến Nhạc Dương.
Trại Gia Cát trầm ngâm một chút:
- Nếu không muốn ở lại đây, thì cô nương đi theo Cửu Độc Nương Tử, khi nào công việc của phái Hành Sơn xong rồi, sẽ trở lại tiếp ứng cho hai lão đệ, cô nương nghĩ sao?
Cửu Độc Nương Tử năm tay Hương Hương cười khanh khách:
- Phải như vậy thôi, hiền muội ạ! Đi với ngu thơ, cho có bạn dọc đường chứ!
Hương Hương không còn biết nói gì hơn, đành y theo sự sắp xếp của Trại Gia Cát.
Đêm đó mọi người yên giấc, chẳng có điều chi xảy ra cho họ cả.
Sáng sớm hôm sau, họ lên đường, theo đúng sự phân công của Trại Gia Cát.
Đến Nhạc Dương, phải để bước vào Nhạc Dương lầu, mới không uổng một chuyến đi viễn du.
Lầu Nhạc Dương ở phía Tây thanh, lầu có ba tầng, tầng giữa có hành lang bao bọc, thực khách có thể đi đứng nơi hành lang ngắm cảnh hồ.
Thời gian vào độ sắp cuối thu, nơi tầng giữa tại một chiếc bàn kê phía đông, có một lão nhân tóc đỏ râu xanh, râu lưa thưa điểm bạc.
Lão nhân độc ẩm.
Lão nhân ít nhất cũng trên bảy mươi, vậy mà râu chưa bạc trọn, dáng dấp vô cùng sầu muộn, nhìn lão chẳng ai có được tình cảm, dù vẻ ảm đạm hiện rõ, chứng tỏ một con người trong giai đoạn thất chí...
Trên mặt bàn, nơi góc tả, có một chiếc bao bố màu vàng và một chiếc ô đi mưa, bằng vải nhúng dầu, một thanh đao nằm giữa hai vật đó.
Lão nhân có mặt tại Nhạc Dương lầu, liên tiếp ba hôm.
Lão đến đây, khi giờ ngọ qua một chút, lão nhắm rượu với lạc nấu, mãi đến mọi nhà lên đèn lão mới rời tửu lâu. Cái món lão ăn cuối cùng, mà cũng là món thứ hai, sau đĩa lạc nấu là mì, ăn xong tô mì là lão đi ngay.
Vào Nhạc Dương lầu uống rượu, gặp tiết trời thu, nước hồ vào lúc này đẹp hơn trong các mùa, thì còn ai chẳng thích? Nếu túi tiền cho phép, chẳng ai chịu đi nơi khác hơn ở đây, ngặt vì quán sang thì giá đắt, nên chung quy chỉ có thành phần ưu đãi là năng tới lui.
Về mùa xuân hạ đông tửu lâu cũng không vắng khách, nhưng đặc biệt vào thu, bởi thu là mùa gợi thi hứng hơn cả.
Nơi góc nam là một chiếc bàn có ba thục khách, một lúc sau, hai người ăn uống xong, rồi đi chỉ còn một tráng hán vận áo dài xanh.
Tráng hán đó, thấy hình dáng kỳ quái của lão nhân tóc đỏ, cứ nhìn mãi.
Lão nhân tóc đỏ chừng như không thấy có kẻ nhìn mình, lão uống rượu một lúc rồi gọi to:
- Tiểu nhị đâu, cho ngay tô mì thường lệ đi!
Tiểu nhị vâng một tiếng, chạy xuống lầu trong khoảnh khắc, mang tô mì lên cho lão.
Lão ăn, lão uống xong, lại đứng lên, cặp nách các món tùy thân, lẩm nhẩm:
- Hôm nay chờ đợi không ích gì, thì ngay mai ta lại đến nữa!
Thì ra lão đến đây để chờ người!
Đại hán áo xanh hết sức chú ý đến lão, lúc đó ngẩng đầu nhìn kỹ lão.
Tiểu nhị mỉm cười thốt:
- Ngay mai khách quan đến sớm một chút!
Lão nhân tóc đỏ chẳng nói gì, lặng lẽ xuống lầu.
Đại hán áo xanh vội vả đứng lên, lấy một đỉnh bạc bỏ lên mặt bàn cao giọng gọi:
- Tiểu nhị! Tiền rượu đây.
Tiểu nhị thốt:
- Khách quan chờ lấy chỗ bạc thừa!
Đại hán khoát tay
- Không cần cho ngươi luôn, ta có việc đi gấp.
Tiểu nhị cười híp mắt:
- Đa tạ khách quan!
Bỗng đại hán dừng chân hỏi khẽ:
- Ngươi biết lão nhân vừa rồi chờ ai chăng?
Tiểu nhị lắc đầu:
- Không hiểu rõ lắm, chừng như là một kẻ thù chứ chẳng phải là bằng hữu. Nghe nói người mà lão đợi họ Đổng, họ gặp nhau đâu tại vùng quan ngoại trước kia. Hiện tại, họ Đổng sinh cơ lập nghiệp tại đây, nghe nói phát tài, song Nhạc Dương là một địa phương rộng lớn, lão nhân làm gì tìm được họ Đổng dễ dàng? Cho nên mỗi hôm, lão đến nơi đây, chờ đợi may ra có thể gặp.
Đại hán áo xanh cười lạnh, xuống lầu.
Hoàng hôn đã xuống, nhưng hắn vẫn còn trông thấy lão nhân tóc đỏ đi phía trước, lão đi không nhanh lắm.
Đại hán áo xanh thở phào, từ từ đi phía sau, theo dõi.
Về phía Tây thành Nhạc Dương cảnh không náo nhiệt lắm, nên kẻ đi trước người theo dõi theo sau không ai bị khách bộ hành gây trở ngại chi cả.
Nhưng họ càng đi tới, con đường càng dẫn đến nơi phồn hoa.
Lão nhân vừa đi vừa ngó dáo dác, hoặc trên đường hoặc trong các trà đình tửu quán. Như vậy thì đứng lão tìm người rồi.
Tuy khách bộ hành ở khu này rất đông, đại hán áo xanh cũng chẳng dám đến gần lão nhân, chỉ giữ khoảng cách vừa tầm mắt thôi. Hơn nữa, hắn còn cẩn thận, lưu ý né tránh bất chợt lão nhân quay đầy nhìn về phía sau.
Đi như vậy cũng chẳng gợi hứng gì, đại hán cuối cùng, tự càu nhàu:
- Hừ lão tặc! Ngươi sắp chết đến nơi. Hành hạ ta theo dõi ngươi làm chi mãi thế chứ?
Qua khỏi khu phồn hoa, lại đến khu hoang vắng, lão nhân cứ đi cứ tìm, cuối cùng rẽ nhanh vào một ngõ hẻm. Hẻm rất hẹp lại tối tăm, nhà hai bên không đèn.
Khi đại hán đến đầu hẻm, nhìn vào thì lão nhân đã mất dạng.
Hắn bối rối, bực tức, bước nhanh vào hẻm. Hắn đi được mươi bước, bỗng mắt hoa lên hắn đụng phải một người phía trước, người đó có mạng vật gì nơi ngực, vật đó chạm hắn làm hắn đau nhói.