- Cứ xuất thủ, bổn tòa trong vòng hai mươi chiêu sẽ bắt sống tất cả các ngươi.
Phạm Thù cười nhẹ:
- Ta thì chỉ cần trong vòng mười chiêu sẽ chế ngự ngươi như thường.
Hàn Khuê nhìn Phạm Thù kỹ hơn một chút rồi chợt nói:
- Ngươi chẳng phải là Lục Trường Sanh.
Phạm Thù vừa bật cười nhẹ, điều mà chẳng bao giờ Lục Trường Sanh, dù lộ vẻ khinh khỉnh trước bất cứ việc gì, cũng chẳng bao giờ làm, do đó Hàn Khuê lập tức nhận ra chân tướng, hơn nữa thinh âm lại hoàn toàn khác biệt.
Phạm Thù hừ một tiếng, bĩu môi:
- Ta có phải Lục Trường Sanh hay không, điều đó chẳng quan trọng gì.
Hàn Khuê thầm nghĩ:
- “Cả ba tên này đều là giả mạo, nhưng xem ra tay đầu não chính là kẻ giả trang Dao Năng. Chế ngự được Dao Năng tức là chế ngự được cả bọn, nhưng Dao Năng chưa đối chiến, ta phải hạ nhanh tên này rồi hẵng hay.”
Y là con người thâm trầm, trước khi làm việc gì đều đắn đo cân nhắc rất kỹ.
Nghĩ như thế, y lập tức hét lên một tiếng, tà áo xanh phất lên, vọt mình đến trước mặt Bạch Thiếu Huy trầm giọng hỏi:
- Các ngươi thực sự là ai?
Bạch Thiếu Huy trầm tĩnh hỏi lại:
- Tại sao ngươi cứ muốn biết lai lịch bọn ta? Thiết tưởng dù ngươi có bắt được bọn ta rồi dùng nghiêm hình tra tấn vị tất bọn ta đã khai, huống hồ bây giờ khi song phương còn đang ngang ngửa?
Hàn Khuê phẫn nộ cùng cực, hét lớn:
- Đã vậy thì ta bắt ngươi trước rồi thanh toán bọn kia sau.
Y đưa cao cánh tay hữu lên, chiếc quạt trong tay quét ra một vòng rồi điểm đầu sang Bạch Thiếu Huy, thủ pháp nhanh vô cùng.
Bạch Thiếu Huy chẳng chút nao núng, khoát một vòng tay, phong trụ đầu quạt của đối phương liền, đồng thời phóng tay tả theo chiêu “Xích Thủ Nhược Long” chụp xuống vai hữu của y.
Chàng vừa sử một chiêu tuyệt học trong thủ pháp Thập nhị Cầm Long của Thiếu Lâm, cũng nhanh không kém chiêu công của Hàn Khuê vậy.
Hàn Khuê kinh hãi, nghĩ thầm:
- “Hôm nay ta gặp phải tay đại kình địch rồi đây.”
Y khẽ nghiêng mình né tránh cái chụp đó, chiếc quạt lại đảo nhanh trước mặt, vì là quạt ngọc nên ánh ngọc chớp ngời ngời như ngàn điểm sao rơi.
Phạm Thù đứng bên ngoài rút kiếm cầm tay, quát lớn:
- Đại ca xin hãy nhường hắn cho tiểu đệ.
Hắn vọt mình tới, vung kiếm chém xuống một nhát.
Hàn Khuê hừ lạnh một tiếng, quật ngược chiếc quạt từ dưới lên trên, ngọc và thép chạm nhau, kiếm kêu leng keng, ngọc kêu cốp cốp. Nhanh như chớp, Hàn Khuê đã rút chiếc quạt về rồi lại phóng ra liền.
Phạm Thù thầm nghĩ:
- “Thảo nào mà hắn chẳng cao ngạo, võ công của hắn cũng có hạng lắm, cơ trí lại linh mẫn, đúng là người tài trí lưỡng toàn.”
Hắn cũng không chịu kém, vũ lộng thanh kiếm vù vù, luôn luôn áp đảo đối phương.
Ánh thép chớp lên, tạo thành một nguồn sáng bạc từ không trung chảy xuống không ngừng, chừng như Thiên Hà đang nghiêng dòng nước đổ xuống trần gian.
Dù quen chiến đấu đến đâu thì Hàn Khuê cũng phải khiếp hãi trước một kiếm pháp kỳ ảo như vậy, y nhận ra mình đã đánh giá quá thấp những người đang đứng trước mặt y nên giờ đây giật mình, chẳng còn dám khinh thường nữa.
Trong những chiêu đầu, y còn hoang mang chưa thi triển toàn bộ sở học nên chỉ thủ mà không công, lắm lúc phải nhảy lùi lại để tránh những nhát kiếm tối độc.
Phạm Thù càng đánh càng hăng, ánh kiếm càng lúc càng tỏa rộng, bao phủ khắp người Hàn Khuê.
Bổng Hàn Khuê thét lên một tiếng, xoay người nửa vòng, lách vào vùng kiếm quang, vọt chân tới, đồng thời chỉa hai ngón tay trỏ và giữa điểm sang Phạm Thù.
Phạm Thù chỉ nghe một tiếng vù thì đã thấy một đạo chỉ phong lao vút tới, nhắm thẳng vào huyệt Thất Khảm của hắn. Đạo chỉ phong đó do hai ngón tay cùng đưa ra, hợp nhất chân khí lại mà phóng đi nên mãnh liệt hơn một đạo chỉ phong thông thường, và dĩ nhiên chỉ có những tay có võ công cao tuyệt mới phát động nổi.
Huyệt Thất Khảm là một yếu huyệt, nằm giữa ngực, vì nóng lòng kết thúc trận đấu nên Hàn Khuê phải hạ độc chiêu. Nhưng vô ích, vì dù sao Phạm Thù cũng không tầm thường đến độ phải bại trong tay y với chiêu đó.
Nhân thế, Phạm Thù chỉ nghiêng mình qua một bên, vừa đủ nhường cho chỉ phong vút qua rồi thuận tay quét thanh kiếm từ trên ngoặc xuống.
Bộp!
Bị sống kiếm chặt xuống đầu vai, cánh tay hữu của Hàn Khuê lập tức tê dại, buông thõng xuống, năm ngón tay lỏng lẻo, chiếc quạt ngọc rớt xuống nền.
May mà Phạm Thù chỉ chặt bằng sống kiếm nên y chỉ bị thương như thế thôi, chứ nếu hắn trở lưỡi làm sống thì với nhát kiếm đó trọn cánh tay hữu của y kể như bị tiện lìa.
Cúi nhanh mình xuống nhặt chiếc quạt lên bằng tay tả, Hàn Khuê bật tràng cười cuồng dại, y quắc mắt hét lớn:
- Tiểu tử, đã đến lúc ngươi phải nạp mạng cho ta.
Đảo bộ lướt tới, y vung chiếc quạt đánh ra liên tiếp ba chiêu. Chiếc quạt thoạt xòe thoạt khép, xòe hay khép đều rít gió, đủ biết chân khí của y dồn ra cánh quạt hùng hậu vô cùng, quạt lại đảo lộn như bánh xe chớp ngời.
Phạm Thù nằm mộng cũng không ngờ đã bị điểm huyệt tay hữu mà y còn hùng hổ như thế, bởi tay tả dù sao cũng kém lợi hại bằng tay hữu, nhưng Hàn Khuê lại sử dụng linh diệu vô cùng, làm hắn hết sức hãi hùng.
Trong phút giây bất ngờ, hắn không phản ứng kịp, vội lùi lại ba bước.
Hàn Khuê hừ lạnh, vọt theo liền. Y đã dài người, lại vọt dài tới rồi tay vươn quạt chỉ thẳng, thành ra toàn thân như chiếc sào dài đâm thẳng tới, thu hẹp khoảng cách rất nhanh.
Đầu chiếc quạt nhằm đúng ngực Phạm Thù.
Lúc đầu cuộc chiến, Bạch Thiếu Huy nhận thấy chỉ một mình Phạm Thù cũng đủ đối phó với Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê nên để cho Phạm Thù giao chiến mà ra đứng án ngữ trước cửa, tránh không cho cuộc chiến gây kinh động toàn Phân cung, và cũng đề phòng có người bên ngoài xông vào tiếp trợ cho Hàn Khuê hoặc Hàn Khuê đánh không thắng mà toan trốn chạy.
Điều tối yếu là làm sao hạ gấp Hàn Khuê để còn kịp thời giờ làm những chuyện khác, vả lại Địa Hành Tôn Tra Quý cũng đang chờ cả bọn tại Thiên Lao.
Nào ngờ giờ đây khi thấy Hàn Khuê vụt chiếc quạt sang Phạm Thù thì mới biết rõ y quyết liều sinh tử với hắn, và nếu liều thì tự nhiên y phải giở thủ đoạn cuối cùng, một thủ đoạn tàn độc vô tưởng. Chàng kinh hãi, hét lớn:
- Phạm đệ đề phòng!
Sự tình diễn tiến nhanh quá, Phạm Thù vừa vọt về phía hậu, chân hắn chưa chạm đất thì chiếc quạt ngọc đã bay vù đến nơi. Hắn giận quá, cau đôi mày quát lên:
- Ngươi muốn chết?
Cánh tay hắn vung lên, thanh kiếm lóe sáng, chặt mạnh vào chiếc quạt.
Một tiếng vang kinh khủng chấn động căn phòng, hai bóng người vừa nhập lại đã phân ra, mỗi người thoái hậu mấy bước.
Nhưng nhanh như chớp Phạm Thù đã tiến lên, không để cho đối phương đủ thì giờ phản công, tung kiếm đánh ra.
Trái với chỗ tưởng của Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù, dù biết lưỡi kiếm tàn độc nhưng Hàn Khuê vẫn không lùi lại, cứ đứng nguyên tại chỗ xoay tròn chiếc quạt, thẳng thắn đón đỡ.
Cả hai lại đấu với nhau một lúc nữa, cục diện chỉ gom lại trong một gian phòng nhỏ hẹp, mà cả hai lại dùng vũ khí nên rất khó tung hoành theo ý muốn.
Nhưng họ vẫn tiến thoái như thường, xáp lại rồi tách ra, mỗi lần như vậy là một lần nguy hiểm không ít, một sơ hở nhỏ cũng đủ làm cho họ mất mạng dễ dàng.
Họ trao đổi nhau hơn hai mươi chiêu rồi mà trận thế vẫn quân bình, chưa bên nào nắm vững cơ thắng lợi.
Bạch Thiếu Huy đứng bên ngoài theo dõi cuộc chiến, cau mày nghĩ:
- “Gã Đường chủ này sử dụng hai tay linh hoạt như nhau, đáng sợ lắm đây. Nếu Phạm đệ khinh địch thì tất phải bị gã đánh bại”.
Lúc đó, Đài Lương đã đưa Hương Hương đến một góc phòng, lão có vẻ khẩn cấp vô cùng, đưa mắt nhìn Bạch Thiếu Huy ngầm ra hiệu giục chàng hãy mau mau xuất thủ, nếu dây dưa mãi thì sự tình sẽ bại lộ. Và khi toàn lực Phân cung kéo đến đây thì chẳng những mưu đồ không còn hy vọng thực hiện, mà còn nguy hại đến bản thân là khác.
Biết ý lão và như có chủ trương sẵn, Bạch Thiếu Huy lắc đầu.
Bỗng bên trong phòng, Phạm Thù quát lớn:
- Buông tay!
Liền theo tiếng quát của hắn, một tiếng keng vang lên, chiếc quạt hứng lưỡi kiếm của hắn bị rọc tuốt xuống chỗ tay cầm, lưỡi kiếm chạm vào bàn tay tả của Hàn Khuê.
Nhát kiếm đi nhanh quá, nếu Hàn Khuê không kịp xuôi tay thì bàn tay tả của hắn có nguy cơ bị tiện lìa.
Trong cơn nguy cấp vạn phần, Hàn Khuê vẫn bình tĩnh như thường, y lỏng năm ngón tay bật cười ghê rợn:
- Bổn tòa tặng ngươi đó.
Y lỏng tay, nhưng không phải buông luôn chiếc quạt xuống nền mà bằng một thủ pháp vô cùng tinh diệu, y hất ngón tay thế nào mà chiếc quạt bắn vọt sang hướng Phạm Thù, đầu chiếc quạt nhắm thẳng vào bụng hắn.
Khoảng cách giữa song phương rất gần, Phạm Thù không thể khoa kiếm gạt bắn chiếc quạt ra ngoài nên phải nhún khẽ một chân, lấy đà vọt ra xa hơn một thước.
Hàn Khuê bật cười khanh khách, bàn tay đang lỏng ra đó vẫy luôn theo hướng Phạm Thù, từ bàn tay của y một đạo khói vàng bay ra, thoáng mắt đã tỏa rộng quanh mình Phạm Thù.
Thì ra lúc hất ngón tay cho chiếc quạt bay đi, y đã rũ tay áo cho rơi ra một viên thuốc bột màu vàng, y bóp nát viên thuốc bột đó rồi bất thình lình tung sang đối phương.
Trước khi vào đây hội diện với Hàn Khuê, Phạm Thù đã lấy hai hoàn thuốc ngừa độc do Cửu Độc Nương Tử giao cho Bạch Thiếu Huy nhét vào hai lỗ mũi nên hắn ỷ vào hai viên thuốc ngừa độc đó mà chẳng sợ gì vầng khói vàng của địch, ngang nhiên lướt tới.
Ánh thép chớp lên, một tiếng rú thảm vang theo, máu vọt lên không, bắn ra bốn phía. Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê đã bị nhát kiếm của Phạm Thù tiện lìa cánh tay tả tận đầu vai.
Hàn Khuê chập choạng lùi lại, gương mặt trắng nhợt nhăn nhó trông thê thảm vô cùng, đôi mắt y đỏ ngầu, niềm căm hờn bốc mạnh làm rung động toàn thân. Y giương tròn đôi mắt nhìn trừng trừng Phạm Thù rồi bất thình lình bỗng hét lên một tiếng, tung bổng người lên nghiêng mình vọt tới, đôi chân theo thế song phi cước thốc vào mặt Phạm Thù.
Nhưng khi còn đủ đôi tay y đã chẳng làm gì được Phạm Thù thì lúc này chỉ còn đôi chân, y mong gì xoay chuyển được tình thế? Bất quá y chỉ đánh ra một thế công cho hả sự căm hờn chứ chẳng mảy may hy vọng hạ được địch.
Phạm Thù cười lạnh, dịch người sang một bên vừa đủ tránh nhát cước của y rồi thuận tay lia sang một kiếm.
Bạch Thiếu Huy hấp tấp gọi:
- Đủ rồi, Phạm đệ đừng giết y.
Phạm Thù khẽ ngoặc bàn tay, thay vì đâm, hắn dùng sống kiếm quạt ngang, đẩy Hàn Khuê ngã nhào xuống nền.
Vì máu ra nhiều quá, và cũng có thể do bị sống kiếm của Phạm Thù chạm trúng yếu huyệt nên vừa ngã xuống, Hàn Khuê đã hôn mê ngay.
Phạm Thù thu kiếm về, cơn giận còn sôi sục, hắn trừng mắt nhìn Hàn Khuê hừ một tiếng:
- Cho ngươi biết tay ta, tha cho ngươi sống đó, từ nay thì chừa thói hống hách nhé.
Hắn day qua Bạch Thiếu Huy:
- Đại ca, có lẽ đại ca có chỗ dùng hắn nên mới bảo tiểu đệ nương tay phải không?
Vẻ mặt của hắn còn hầm hầm, nhưng tại sao hắn giận quá chừng như thế? Vì Hàn Khuê cướp đoạt Hương Hương mang đi, làm cho hắn và Bạch Thiếu Huy phải vất vả mấy ngày theo dõi đến đây? Hắn hận gì? Tình? Hắn có tình ý gì đối với Hương Hương chăng?
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên thốt:
- Hắn đã giết chết thân mẫu của Hương Hương thì tất nhiên phải có lý do gì đó mới tạo nên mối thâm cừu huyết hải này. Ai vay nấy trả, không phải việc của chúng ta gánh vác chuyện người.
Phi Thử Đài Lương bước tới cúi xuống lục soát trong mình Hàn Khuê, lấy ra độ sáu bảy chiếc lọ bằng ngọc trắng, hình thức đồng đều nhau.
Chiếc lọ nào cũng như lọ nào, làm sao phân biệt được? Đài Lương ngẩn người, nhìn Bạch Thiếu Huy nói:
- Làm sao bây giờ đây Bạch lão đệ? Đành rằng những lọ này có thể đều chứa thuốc giải, song cũng phải tùy theo chất độc mà cho thuốc chứ? Nếu chọn không đúng thì chẳng những không cứu được mà còn có khi hại người nữa, mình không thể coi thường được.
Lão lẩm nhẩm, tiếp nối:
- Cần nhất là phải biết Hương Hương cô nương bị hắn đánh loại độc nào mới được, nhưng làm sao biết đây?
Bạch Thiếu Huy hỏi:
- Trên mấy chiếc lọ đó có dán nhãn hiệu gì chăng?
Đài Lương lắc đầu:
- Không có!
Phạm Thù đang đứng bỗng lảo đảo thân hình, ngã sụm xuống. Bạch Thiếu Huy kinh hãi, vội bước tới nâng hắn lên, hỏi gấp:
- Phạm đệ làm sao thế?
Đài Lương thở dài:
- Nguy nữa rồi, Phạm lão đệ đã trúng thuốc của tên Đường chủ này rồi, chính là vầng khói vàng vừa rồi đó. Giờ mình làm sao đây, thuốc của y quả là lợi hại hết sức.
Dù có trong mình sáu bảy loại thuốc giải độc nhưng lão cũng chẳng biết làm sao.
Phạm Thù từ từ nhắm mắt, nói khẽ:
- Đại ca đừng lo, tiểu đệ chẳng đến nỗi nào đâu. Chỉ vì vừa rồi tiểu đệ quá ỷ y vào hai viên thuốc giải của Cửu Độc Nương Tử nên mới trúng phải thuốc của hắn. Bất quá để tiểu đệ hành công một lát, xua độc ra ngoài là khỏi ngay.
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Vậy Phạm đệ hành công gấp đi, thời gian khẩn cấp lắm rồi đó.
Chàng dìu Phạm Thù đến một chỗ an tịnh, có chỗ dựa lưng cho hắn điều tức.
Đài Lương thốt:
- Bây giờ mình hãy lo cứu Hương Hương cô nương trước rồi tính đến những chuyện khác sau.
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Phải!
Đài Lương lại lục soát tiếp trong mình Hàn Khuê, lấy ra ba ống đồng bạch, một chiếc lọ bằng mã não, một hồ lô bằng ngọc phỉ thúy, lão lắc đầu thốt:
- Hắn mang quá nhiều vật dụng bên mình.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:
- “Hương Hương bị gã hạ độc làm mê loạn thần trí, giải dược tất được giấu trong chiếc bình được tìm thấy sau cùng, nếu không thì chẳng khi nào hắn dấu kỹ đến thế”.
Chàng toan cất tiếng thì Đài Lương đã nói trước:
- Bạch lão đệ, thời giờ cấp bách lắm rồi, trong khi chờ đợi Phạm lão đệ xua đuổi khí độc xong, phần ngu huynh giải cứu cho Hương Hương, còn lão đệ hãy cải sửa dung mạo đi, nhanh lên nhé.
Bạch Thiếu Huy gật đầu, ngồi xuống lấy vật dụng cần thiết, bắt đầu cải trang.
Không bao lâu, chàng đã nghiễm nhiên trở thành một Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê, nhưng còn thiếu một chiếc áo, chàng không thể dùng chiếc áo Hàn Khuê đang mặc, vì nó vấy bê bết máu, hơn nữa một nửa cánh tay đã bị tiện lìa.
Chính điều đó làm chàng phân vân khó nghĩ, dù mặt mày có giống như hai giọt nước nhưng thiếu chiếc áo thì người ta vẫn có thể nghi ngờ như thường.
Đài Lương thốt:
- Bạch lão đệ yên trí, để ta chạy đi tìm cho lão đệ một chiếc.
Lão bước nhanh ra cửa.
Nhưng bên ngoài bỗng có giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Khỏi cần đi làm chi.
Đài Lương vừa thò mình ra khỏi cửa, tai nghe tiếng nói thì đã cảm thấy có một đạo âm kình bức tới. Lão kinh hãi, không còn phản ứng kịp được nữa, vội đưa tay ngang ngực hộ vệ phía trước rồi vừa dịch sang một bên, vừa lùi vào.
Vô ích, đạo âm kình vút tới, đẩy bật lão nhào trở lại, lão hự lên một tiếng, lăn tròn mấy vòng mới đứng lên được.
Vừa lúc đó, một lão bà cụt một tay, vận áo đen xuất hiện nơi khung cửa.
Gương mặt của bà hung dữ vô cùng, đôi mắt sắc lạnh nhìn trừng trừng Bạch Thiếu Huy, miệng điểm nụ cười lạnh.
Bà gằn giọng:
- Cải dạng được như thế này cũng khá lắm.
Bạch Thiếu Huy cũng quắc mắt nhìn trả, chàng giật mình thầm nghĩ:
- “Lão bà này công lực cao thâm vô cùng, mình phải hết sức dè dặt, không nên khinh thường.”
Buông dứt câu nói, lão bà áo đen bước nhanh đến cạnh Hàn Khuê, đưa tay lật ngửa gã lên, trong lúc lật ngửa bà đã giải khai huyệt đạo cho gã.
Bà hét lên:
- Mau vận công điều tức đi.
Rồi bà day qua Đài Lương, buông lạnh giọng, nhấn từng tiếng:
- Ngươi có biết là phản bội bổn môn sẽ chịu cực hình thảm khốc không? Thấy mặt ta rồi còn đứng đó làm gì nữa? Hãy bước qua một bên chờ ta thanh toán xong tiểu tử này rồi sẽ phát lạc trường hợp của ngươi sau.
Thì ra bà chưa nhận ra Đài Lương, cứ ngỡ lão là Tam Nhãn Thần Tôn Nhất Phương. Bà day qua Bạch Thiếu Huy trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Bạch Thiếu Huy lại nghĩ:
- “Trong lúc này khi Phạm đệ chưa tỉnh thì mình không nên vọng động. Tốt hơn mình nên đối đáp vu vơ kéo dài thời gian cho đến khi Phạm đệ bình phục rồi thì lúc đó sẽ có thái độ cứng rắn với bà ta cũng chẳng muộn. Hoặc giả nếu bà ta nóng nảy xuất thủ gấp thì mình cũng cố gắng cầm chân bà.”
Chàng đáp:
- Tại hạ là Dao Năng.
Lão bà áo đen lại hỏi:
- Ngươi từ đâu đến?
Bạch Thiếu Huy điềm nhiên:
- Tại hạ ở tại Phân cung này từ lâu.
Đài Lương chen vào:
- Hắn là vệ sĩ trong Đệ nhất đội.
Lão bà áo đen lạnh lùng nói:
- Thế ra ngươi đã đột nhập vào đây từ lâu, ẩn mình trong cái lốt vệ sĩ này để tùy cơ hạ thủ đoạn. Ai sai ngươi đến đây? Ngươi giả dạng Hàn Khuê với dụng ý gì?
Bạch Thiếu Huy đáp:
- Chẳng có ai sai sử cả, tại hạ giả dạng Hàn Khuê chẳng qua muốn làm Đường chủ trong một thời gian vậy thôi.
Đài Lương tiếp:
- Đường chủ đã hạ độc tại hạ và gã kia.
Lão bà áo đen hừ lạnh, nhìn thoáng qua Đài Lương đoạn day qua Bạch Thiếu Huy nói:
- Chính ngươi đã chặt đứt cánh tay của Hàn Khuê?
Bạch Thiếu Huy trầm giọng:
- Việc đó có sao không?
Lão bà áo đen rít lên:
- Vậy thì ta cho là ngươi có võ công khá! Và gặp ta rồi thì ngươi phải tự xử, đừng để ta nói nhiều.