- Bạch lão đệ nói sao chứ?
Bạch Thiếu Huy lấy quyển sổ tù, lật nơi ghi chú đạo hiệu các vị đó rồi chỉ cho Đài Lương xem, đoạn nói:
- Đài bằng hữu chắc không còn nghi ngờ gì nữa? Vả lại chính mắt tại hạ trông thấy họ rõ ràng.
Đài Lương nhìn mấy dòng chữ, nhìn mãi rồi lắc đầu:
- Không tưởng tượng nổi.
Địa Hành Tôn Tra Quý cũng kinh hãi không kém, hắn tiếp lời Đài Lương:
- Nếu không có Bạch lão đệ xác nhận là chính mắt trông thấy họ thì chắc chắn không ai có thể tin nổi những gì ghi chú trong này là sự thật.
Bạch Thiếu Huy thở dài:
- Sự tình nằm trong một âm mưu hết sức thâm độc do Hoán Hoa cung hoạch định, hiện tại chúng đã cho người giả mạo Đại Thông thiền sư, Nam Nhạc quán chủ và Ngọc Chân Tử len lỏi vào môn phái của họ để thao túng môn đồ, làm nội tuyến cho họ thực hiện âm mưu đó. Chính tại hạ cũng có lần bị kẹt như họ, song may mắn được dị nhân giải thoát, còn ba vị kia thì bị chúng quản thúc đến ngày nay.
Rồi chàng thuật lại cuộc hành trình cùng Trương Quả Lão đến Hành Sơn tìm Nam Vân đạo trưởng cho cả bọn nghe.
Đài Lương kêu lên:
- Ghê gớm thật, vậy mà trên giang hồ chẳng một ai mảy may nghe đến sự việc quan trọng này.
Tôn Tra Quý trầm ngâm một chút rồi nói:
- Rất có thể Quân sư của chúng ta đã biết rõ chuyện này không chừng.
Đài Lương gật đầu:
- Rất có thể! Thường ngày Quân sư vẫn thở than với Bang chủ rằng trong tương lai không còn có thể mong chờ một môn phái nào trên giang hồ cả. Có lẽ người đã biết trong các môn phái đó có người bên phe địch trà trộn vào rồi.
Lão suy nghĩ một chút rồi tiếp:
- Hiện tại chúng ta phải do Bạch lão đệ chỉ huy hành động, chẳng hay Bạch lão đệ đã có chủ ý gì chưa?
Bạch Thiếu Huy trầm giọng:
- Anh em tại hạ đến đây với mục đích giải cứu một thiếu nữ tên Hương Hương, nàng ấy bị Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê ức chế mang về Phân cung Vu Sơn này. Hàn Khuê còn hạ sát mẹ nàng trước khi cướp nàng mang về đây...
Chàng ngừng lại một chút rồi thở dài:
- Bất ngờ khi đến đây lại phát hiện ra các vị đó bị giam cầm tại Thiên Lao, đã phát giác ra rồi thì tự nhiên mình phải lo giải cứu họ. Nếu chỉ có một hai người thôi thì chúng ta còn có thể lừa bọn chúng rồi thoát ra khỏi Phân cung, khổ nỗi là lại có đến sáu người. Vả lại nếu cứu thì chúng ta phải cứu một lúc cả sáu người chứ không thể cứu từng người được, vì nếu cứu xong một người mà sự tình bại lộ thì những người sau sẽ cầm như không còn hy vọng gì thoát khỏi tay chúng, hoặc là chúng sẽ thủ tiêu, hoặc là đem đi giam cầm nơi khác...
Đài Lương bàn:
- Sáu người kể ra cũng chẳng nhiều cho lắm, chúng ta thử tìm biện pháp đưa họ ra ngoài thử xem sao...
Bạch Thiếu Huy lắc đầu:
- Đành rằng trong Ngươn Tự Lao chỉ có sáu nhân vật quan trọng, song chẳng lẽ ta chỉ cứu sáu người đó rồi thôi sao? Trong Hanh Tự Lao còn có mười bốn người nữa, mà cũng là đồng đạo võ lâm cả, ta phải nghĩ cách nào cứu thoát hết những người đó. Như vậy ít nhất cũng có đến hai mươi người chúng ta cần giải thoát...
Đài Lương lộ vẻ khó khăn ra mặt:
- Một vấn đề nan giải, đưa một lúc những hai mươi người ra khỏi Phân cung thì có khác nào chúng ta làm cái việc cướp ngục, và như vậy là công khai tấn công Phân cung rồi.
Phạm Thù cười nhẹ:
- Dù có phải tấn công Phân cung thì cũng chẳng sao, bởi chúng ta sợ gì một nhóm người không quan trọng tại Vu Sơn này chứ?
Hắn day qua Bạch Thiếu Huy:
- Đại ca nghĩ sao? Đã muốn cứu họ thì tự nhiên mình phải có biện pháp, không dùng biện pháp nhẹ thì mình dùng biện pháp mạnh, sợ gì chúng?
Bạch Thiếu Huy gật đầu:
- Đó là biện pháp cuối cùng, nếu cần chúng ta cũng phải áp dụng, nhưng trước khi áp dụng thì mình cũng nên tìm xem có biện pháp nào khác ổn thỏa hơn chăng?
Đài Lương tán đồng:
- Bạch lão đệ nói phải, càng tránh xung đột với chúng thì càng hay cho ta.
Phạm Thù hằn học:
- Thiết tưởng ngoài cách tấn công Phân cung ra thì chúng ta chẳng còn biện pháp nào hay hơn.
Bạch Thiếu Huy cười:
- Chỉ cần bắt được một người thì sự việc sẽ diễn ra theo ý muốn của chúng ta.
Phạm Thù trố mắt:
- Đại ca muốn bắt ai?
Bạch Thiếu Huy đáp gọn:
- Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê.
Phạm Thù mỉm cười:
- Bắt hắn thì có khó khăn gì chứ?
Bạch Thiếu Huy trầm giọng:
- Luận về võ công thì việc bắt hắn chẳng có khó khăn gì, song ở đây mình cần dùng trí chứ không nên dùng vũ lực.
Phạm Thù chớp mắt:
- Đại ca có chủ trương rồi ư?
Bạch Thiếu Huy gật đầu, kề sát bên tai Phạm Thù thì thầm mấy câu. Tuy chàng nói rất khẽ nhưng cũng để cho hai người kia nghe luôn cả.
Phạm Thù cười tươi:
- Nếu đại ca không nói ra thì chắc tiểu đệ chẳng bao giờ nghĩ đến.
Đài Lương cũng cười:
- Lấy cái đạo của chúng quật lại chúng, tuyệt diệu ở chỗ đó.
Bạch Thiếu Huy đưa tay vào trong người lấy ra một chiếc bình sành cho Tôn Tra Quý, nói:
- Các vị trong Ngươn Tự Lao đều ngây ngây dại dại, đúng là họ đã uống phải loại Vô Ưu tán của Hoán Hoa cung, những viên thuốc trong bình này là giải dược, Tôn bằng hữu hãy giữ lấy.
Tôn Tra Quý tiếp nhận chiếc bình cất vào người, đoạn cả bọn trở lại đại sảnh Thiên Tù đường, ở ngoài đã có Hồ quản sự nghinh đón.
Bạch Thiếu Huy hướng sang Tôn Tra Quý, vòng tay chào:
- Vì công việc quá khẩn cấp nên tại hạ không thể ở đây lâu hơn, xin cáo từ Đường chủ.
Tôn Tra Quý vòng tay nghiêng mình thi lễ:
- Rất tiếc không thể lưu sứ giả ở lại lâu hơn, xin cho ti chức dâng chén rượu nhạt, mong sứ giả nể tình cho.
Bạch Thiếu Huy day qua Phạm Thù và Đài Lương, nghiêm giọng:
- Thi hành công tác này, tại hạ hết sức giữ bí mật, phiền hai vị Đội trưởng khi rời Thiên Tù đường vẫn cứ đi trước dẫn đường để những kẻ khác không nghi ngờ.
Phạm Thù và Đài Lương cùng vâng một tiếng, Bạch Thiếu Huy gật đầu, phẩy tay:
- Chúng ta đi!
Tôn Tra Quý cung kính đưa cả ba ra ngoài, đoạn thốt:
- Xin sứ giả miễn thứ ti chức không thể đưa xa hơn...
Hồ quản sự bước tới đốt ngọn đèn tại đầu đường, mở cửa sắt, nhường cho ba người tiến vào đường hầm.
Ra khỏi con đường hầm, đến gian phòng khách của Hồ quản sự, nơi đó Từ Vinh, Trương Long và Vương Hổ đang chực chờ từ lâu.
Đài Lương vẩy tay cho bọn vệ sĩ đi trước đoạn quay mình lại chào biệt Hồ quản sự, sau đó lại theo con đường cũ trở ra gian nhà dành cho họ trong khu vực Thần Long đường.
Đài Lương gọi Trương Long và Vương Hổ lại bảo:
- Hai người cứ về phòng nghỉ, khi nào có chuyện ta sẽ lại cho người đến gọi.
Phạm Thù gọi Từ Vinh:
- Còn ngươi thì xuống nhà trù dặn nhà bếp chuẩn bị bữa tối trước khi đêm xuống nhé.
Trương Long, Vương Hổ và Từ Vinh cúi đầu chào chủ rồi ai lo việc nấy, quay lưng đi ngay.
Bạch Thiếu Huy hấp tấp vào phòng, lấy một chiếc bao giấy trao cho Đài Lương, nói:
- Bao Nhập Khẩu Mê này có thể dùng cho mười người đó, chính lão nhân nơi quán đã nói với tại hạ như thế.
Đài Lương mỉm cười:
- Không giấu Bạch lão đệ, về môn dụng độc thì ta cũng biết chút ít.
Để tránh sự dòm ngó của những tên vệ sĩ khác, Bạch Thiếu Huy lập tức ra khỏi phòng, đứng tại cửa như chờ lệnh của thượng cấp.
Không lâu sau, Từ Vinh đã quay lại, theo sau là một bà lão, là người phụ trách việc nấu ăn, mang bữa ăn đến cho hai Đội trưởng.
Bà đặt món ăn lên bàn, nói:
- Xin hai vị Đội trưởng dùng bữa, vì hai vị đòi ăn sớm nên nhà bếp không kịp chuẩn bị nấu nướng tươm tất như mọi ngày, hai vị miễn chấp cho.
Đài Lương khoát tay:
- Được rồi, bà cứ để kệ hai anh em ta.
Lão bà nghiêng mình chào, bước ra ngoài. Phạm Thù và Đài Lương cùng ngồi vào bàn.
Phạm Thù gọi to:
- Dao Năng và Từ Vinh đâu? Hãy vào đây cùng ăn với bọn ta luôn đi.
Dao Năng và Từ Vinh vâng một tiếng, cùng bước vào. Từ Vinh vừa vào đến nơi thì lập tức quỳ xuống trước mặt Đài Lương, khẩn cầu:
- Ắn uống là chuyện nhỏ, vả lại tiểu nhân đâu dám ngồi chung bàn với hai vị Đội trưởng. Chỉ mong Tôn đội trưởng thương tình ban cho giải dược thì tiểu nhân cảm kích vô cùng.
Đài Lương trừng mắt hét:
- Làm gì mà ngươi gấp thế? Có muốn chết thì cứ giục ta đi, ta đang bực mình lắm đây. Ta đã hứa thì có khi nào nuốt lời với ngươi chưa? Ngươi còn nhắc nữa là coi khinh ta đó.
Đoạn lão nghiêm giọng nói:
- Ta bảo ăn thì cứ ăn đi, ăn xong còn có công việc phải làm nữa, chưa đến giờ Tý thì đừng rối rít lên như vậy. Nhớ là phải làm tròn công việc thì ta mới trao thuốc giải cho ngươi đó.
Dao Năng khuyên:
- Từ Vinh ngươi cứ đứng lên, ngồi vào bàn ăn đi. Tôn đội trưởng đã hứa thì quyết không quên đâu.
Từ Vinh thở dài, đứng lên rồi cùng Dao Năng ngồi vào bàn ăn qua loa cho xong bữa.
Thời gian qua mau, họ dùng cơm xong thì đêm đã xuống, màn đen bao phủ vạn vật rồi.
Phạm Thù gọi Từ Vinh:
- Đêm nay đến phiên tuần canh của Đệ nhất đội, ngươi hãy thông báo cho tất cả anh em phải hết sức cẩn thận, không ai được rời khỏi cương vị của mình. Nếu không có lệnh ta thì bất luận là có sự việc gì phát sinh cũng không được vọng động.
Từ Vinh do dự:
- Đội trưởng không đích thân kiểm soát cương vị của từng người?
Phạm Thù lắc đầu:
- Không cần, ngươi có thể thay ta làm việc đó, nếu có điều gì khẩn cấp thì ta sẽ kêu Dao Năng liên lạc với ngươi.
Từ Vinh cúi đầu lãnh lịnh, dợm bước đi, Đài Lương gọi lại:
- Hãy khoan!
Từ Vinh quay lại nói:
- Tôn đội trưởng có điều gì phân phó?
Đài Lương thốt:
- Ngươi bảo Trương Long và Vương Hổ thông báo cho các đội viên của ta được biết rằng tất cả được đặt trong tình trạng báo động, khi nào có lệnh ta gọi đến thì ai nấy phải sẵn sàng xuất lực, tuyệt đối không được rời vị trí nếu không có lệnh ta.
Từ Vinh vâng một tiếng rồi bước ra ngoài.
Đợi hắn đi khuất, Đài Lương đứng lên, thấp giọng nói:
- Mình có thể hành động được rồi.
Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù gật đầu, cùng đứng lên, cả ba bước ra ngoài.
Họ theo con đường nhỏ đi thẳng đến một bức tường, chính là nơi mà Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù đã gặp Đài Lương bị thương tích lúc trước, cách đường sở Thần Long đường không xa lắm.
Nhìn trước nhìn sau không thấy bóng ai, Đài Lương nhún chân nhảy lên đầu tường rồi lao vút vào bên trong.
Bạch Thiếu Huy lo ngại một mình lão gặp trở ngại ngăn trở thì không xoay trở kịp nên vội ra hiệu cho Phạm Thù, cả hai cùng nhảy vọt lên đầu tường, đáp xuống bên trong, tìm nhanh chỗ tối tăm, ẩn nấp.
Bên trong là tòa viện, một tòa kiến trúc thuộc quản hạt của Thần Long đường. Chỗ cả hai ẩn nấp là phía hậu, sát tòa viện có hành lang, trọn khu đất chung quanh trồng toàn hoa đủ loại.
Thì ra đó là một hoa sảnh, có lẽ là nơi thư giãn của Đường chủ sau những giờ lao nhọc vì công vụ. Tòa viện không có một ánh đèn.
Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ:
- “Giữa Đường chủ và Đội trưởng cách biệt chỉ có một bậc mà tại sao chỗ ở của Đội trưởng thì sơ sài còn Đường chủ thì lại tráng lệ như thế này?”
Chàng vận dụng nhãn quang nhìn quanh bốn phía, chẳng thấy bóng dáng Đài Lương đâu cả, đang hoang mang lo ngại thì bỗng nghe hai tiếng tặc lưỡi nhỏ, mường tượng như tiếng chuột kêu.
Phạm Thù mỉm cười, nghĩ thầm:
- “Cái lão họ Đài này xem ra cũng là một tay gan lỳ lắm đây”
Hắn day qua Bạch Thiếu Huy thì thầm:
- Đại ca, lão Đài gọi chúng ta đó.
Bạch Thiếu Huy xua tay bảo hắn im, rồi dùng phương pháp truyền âm nhập mật nói:
- Phải rồi, mình đi thôi.
Bên phía hữu hành lang có một con đường, cũng có lan can sơn đỏ, hai bên đường có trồng hoa, vì đêm tối nên không thể thưởng thức, nhưng cũng có thể ngửi mùi hoa ngào ngạt.
Cả hai vận dụng thuật khinh công tuyệt đỉnh lướt đi, không gây một tiếng động khẽ, vòng qua hoa sảnh đến phía trước. Họ trông thấy ánh đèn le lói từ bên song cửa chiếu ra.
Bạch Thiếu Huy vội dừng chân lại, khoát tay ngăn chặn Phạm Thù, sợ hắn lướt tới mà lọt mình vào vùng sáng của ánh đèn.
Chàng ngó quanh quẩn, không thấy Đài Lương đâu cả, đang lấy làm lạ không biết lão ở nơi nào thì bỗng thấy có bóng đen nhỏ đang lấp ló trong bụi hoa gần đó lù lù bò tới.
Bạch Thiếu Huy nhận ngay ra bóng đen đó chính là Phi Thử Đài Lương.
Hiện tại lão đã biến thành một con chuột rút rít bò đi ăn đêm, lão không đến gần mà từ xa xa đã vẫy tay ra hiệu cho cả hai bước tới.
Như hai con chim đêm lướt nhẹ, Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù vọt mình tới, chui vào bụi hoa.
Bạch Thiếu Huy khẽ hỏi:
- Đài huynh có phát giác được gì không?
Đài Lương mỉm cười, gật đầu:
- Cạnh đây là thơ phòng của Hàn Khuê, bên phía hữu thơ phòng có một gian phòng khác, chính nơi đó Hàn Khuê thường dùng bữa. Hiện tại thì đũa chén đã được dọn ra, có lẽ trong chốc lát bữa cơm tối của y sẽ bắt đầu.
Phạm Thù vội hỏi:
- Đài huynh có trông thấy Hàn Khuê không?
Đài Lương lại gật đầu:
- Có! Trong thư phòng còn có một nữ nhân nữa, có lẽ đó là Hương Hương cô nương...
Bạch Thiếu Huy hấp tấp hỏi:
- Đài huynh có nghe họ nói gì với nhau chứ?
Đài Lương cười nhẹ:
- Họ có vẻ thân thiết với nhau lắm, gọi nhau bằng huynh muội nghe hết sức trìu mến...
Phạm Thù bất giác đỏ mặt:
- Hương Hương đã bị họ Hàn đánh thuốc mê, thần trí không còn bình thường như trước nữa.
Đài Lương lắc đầu:
- Không, không, nàng chẳng có vẻ gì mê loạn cả, mà trái lại còn bình tĩnh hơn người thường là đằng khác.
Bạch Thiếu Huy thốt:
- Điều đó cũng chẳng lạ gì, bởi Hàn Khuê là tay sành mê dược, tự nhiên y phải biết chế tạo một chất thuốc có công hiệu kín đáo. Bất quá chất thuốc chỉ làm cho Hương Hương quên đi những gì thuộc về dĩ vãng mà thôi, ngoài ra chẳng phương hại gì đến sức khỏe của nàng cả.
Đài Lương ngẫm nghĩ một chút:
- Hàn Khuê đang hỏi nàng về quyển Mê kinh nào đó...
Bạch Thiếu Huy kêu lên:
- Mê kinh?
Đài Lương gật đầu:
- Y hỏi nàng có biết quyển sách đó hiện thất lạc nơi nào không...
Bạch Thiếu Huy nhớ lại lão nhân chủ quán từng cung khai với chàng rằng chủ nhân của lão có sao chép một quyển bí kíp, trong đó ghi chú phương pháp chế luyện tất cả các phương độc dược.
Chàng vỡ lẽ Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê bắt Hương Hương về không ngoài mục đích dụ dẫn nàng chỉ rõ quyển bí kíp đó hiện ở đâu. Khi nào Hương Hương chưa chỉ chỗ cho y thì y còn khuyến dụ, nuông chiều nàng, nhưng có lẽ sau này khi tìm ra quyển bí kíp rồi thì Hương Hương sẽ bị y thủ tiêu cũng nên.
Bỗng Đài Lương kêu khẽ:
- Nằm sát xuống đất, có người đến đó.
Từ nơi đầu kia hành lang có bóng đèn chiếu sáng, hai tỳ nữ vận áo xanh xuất hiện. Nàng nhỏ đi trước tay xách đèn, còn nàng lớn đi sau tay bưng mâm, trong mâm có rượu, có thức nhắm, chúng vừa đi vừa kháo chuyện với nhau.
Nàng đi đầu thốt:
- Lệ thơ! Đường chủ của chúng ta vừa được Phân cung chủ cho nghỉ phép một thời gian, có lẽ ngày mai người lên đường rồi đó.
Nàng đi sau hỏi:
- Ngươi nghe ai nói thế?
Nàng đi trước đáp:
- Xảo nhi hầu hạ Hương Hương tiểu thơ nghe được việc đó, mách lại với tôi.
Chừng như Hương Hương tiểu thơ cũng đi theo Đường chủ.
Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm:
- “Đúng là Hàn Khuê đưa Hương Hương đi tìm quyển Mê kinh bí kíp, có lẽ họ sẽ trở về tòa thạch thất dưới nền miếu”.
Đài Lương dùng phương pháp truyền âm nhập mật bảo chàng:
- Bạch lão đệ chuẩn bị nhé, chờ qua khúc quanh trước mặt là mình xuất thủ liền. Cố gắng hành động cực nhanh, điểm vào huyệt mê của chúng, điểm rồi lập tức giải khai...