Trưa chủ nhật, Hoàng Hưng Á hẹn Giang Tiếu Vãn dùng bữa.
Giang Tiếu Vãn nhận điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương, mặt lạnh rời giường.
Rửa mặt qua loa, mặc một cái áo khoác vàng nhạt, phối với quần bò đi ra ngoài.
Tối hôm qua làm việc đến tận khuya, thật mệt mỏi.
Vừa phải hoàn thành công việc của Tứ Hải, vừa ngầm động tay chân, thật sự là rất khổ cực.
Giang Tiếu Vãn mang theo gương mặt lạnh lùng lái xe ra cửa, đến nơi Hoàng Hưng Á đã hẹn.
Vào tới, liền thấy Hoàng Hưng Á mỉm cười vẫy tay với Giang Tiếu Vãn.
Hoàng Hưng Á người này, muốn nói sao đây? Đại khái chính là một con cáo già tiêu chuẩn đi. Ông ta không giống Trương Hạo, Trương Hạo dối trá ở một mức độ nhất định sẽ dễ dàng bị nhìn thấu, tuy rằng bình thường dùng cũng tốt, nhưng gặp phải cao thủ liền dễ xảy ra chuyện. Mà Hoàng Hưng Á bất đồng, ông ta thật sự là một con cáo già trải qua thời gian thử thách sống còn.
Đủ tàn nhẫn, đủ độc, thế nhưng tác phong làm việc lại khiêm tốn dị thường. Nếu không sự tình giúp đỡ chiếm đoạt năm đó, cố gắng của ông ta trong mắt người khác vẫn là lão thành thành thật thật kinh doanh súng đạn.
Giang Tiếu Vãn vừa ngồi vào ghế liền cười, bất quá là cười gằn.
Hoàng Hưng Á cũng coi như biết tính tình Giang Tiếu Vãn, ôn tồn nói, “Đói bụng không?”
Giang Tiếu Vãn từ cười gằn lại chuyển thành biểu tình có chút mập mờ, “Hoàn hảo, ngày hôm qua cật lực cày quên ngủ, nói thử xem người tôi có mệt hay không?”
Hoàng Hưng Á rót chén trà cho Giang Tiếu Vãn, “Ha ha, thực sự là khổ cực cho Tiểu Vãn nhà chúng ta quá, đến, trước tiên uống chén trà thông cổ.”
Giang Tiếu Vãn bưng chén lên, một ngụm uống vào. Hoàng Hưng Á bên kia bắt đầu vào chuyện chính, “Kỳ thực, tôi vẫn cảm thấy cậu chỉ thích hợp làm chuyện của công ty, chút kinh doanh khác người đó của Tứ Hải, vẫn là đừng nên tham dự.”
Giang Tiếu Vãn liếc Hoàng Hưng Á, cười nói, “Thế nào? Đàn em của ông kết tội tôi?”
Hoàng Hưng Á cười cười, “Nói gì vậy, tôi nhớ chúng ta mở công ty này chính là để tẩy trắng, trước tiên cứ làm tốt việc của mình, chờ xong xuôi cậu cùng tôi liền có thể trực tiếp tới công ty ngồi mát ăn bát vàng a.”
Tẩy trắng? Giang Tiếu Vãn trong lòng khinh thường hừ một tiếng, Hoàng Hưng Á muốn tẩy trắng, nằm mơ giữa ban ngày.
Giang Tiếu Vãn gắp một khối cá đưa vào trong miệng, khẩu khí nhẹ nhàng đi không ít, “Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi.”
Hoàng Hưng Á cười nhìn Giang Tiếu Vãn, tay đặt trên bàn tay Giang Tiếu Vãn, “Tôi biết, cậu cũng là vì nghĩ cho tôi. Yên tâm Tiểu Vãn, tôi sẽ làm việc cẩn thận.”
Giang Tiếu Vãn tiếp tục nhai miếng cá trong miệng, cười không nói.
Hoàng Hưng Á tựa hồ rất mê luyến Giang Tiếu Vãn. Thời điểm mới vừa vào Tứ Hải rất nhiều người không phục Giang Tiếu Vãn, một người trong đó ngay trước mặt Giang Tiếu Vãn nói cậu là một cái bình hoa, dùng nhan sắc mới bò được đến vị trí hiện tại. Hoàng Hưng Á biết được liền xử lý người đó.
Sau khi Giang Tiếu Vãn biết chuyện, cũng hơi giật mình, bất quá chính là bởi vì sự kiện đó, Giang Tiếu Vãn mới biết mình có thể được voi đòi tiên, thậm chí bắt đầu lợi dụng Hoàng Hưng Á gây xích mích với Trương Hạo.
Hoàng Hưng Á thả tay Giang Tiếu Vãn, nói, “Nghe nói mấy ngày trước cậu đến chỗ Trương Hạo gây sự, đứa nhóc này a…”
Giang Tiếu Vãn đặt đũa xuống ngẩng đầu nhìn Hoàng Hưng Á, ánh mắt cười mà không phải cười.
“Ai nói vậy?”
Hoàng Hưng Á cười cười, “Đã quậy đến mức đó còn không mong người ta biết? Lại nói a, dẫn theo hơn mười người đi vào trong đó rõ như ban ngày, không muốn biết hơi khó khăn đó. Nghe nói ngày đó những người kia uống say làm loạn phải không? Còn thiếu chút nữa báo cảnh sát?”
Giang Tiếu Vãn nhớ lại chuyện ngày đó, đúng là rất loạn. Cậu và Trương Hạo khi trở lại, liền nhìn thấy đám người đó không chỉ uống rượu mà còn chơi thuốc, đầu óc lơ mơ nửa sống nửa chết, còn muốn kéo cậu chơi cùng.
Quản lý Cảnh Các vừa vặn nhìn thấy, bảo cậu đến gây sự, chỉ thẳng mặt kêu cậu mang đám người kia đi.
Giang Tiếu Vãn chỉ xoay người nói cậu cùng những người kia không quen biết.
Giang Tiếu Vãn thái độ lúc nóng lúc lạnh, nói chuyện không lý lẽ tức chết người, thế là một hai nhất định làm rùm beng lên, những người ở trong kia dược hiệu đã qua đầu óc sắt rỉ cũng thanh tỉnh trở lại bắt đầu ồn ào, cuối cùng sự tình liền nháo lớn.
Không lâu sau, Trương Hạo bộ dạng vội vàng, làm bộ từ trong phòng làm việc chạy tới, thế là cậu liền nhân cơ hội cùng Trương Hạo ta tranh ngươi cãi náo loạn một phen, cuối cùng phất tay rời khỏi.
Chuyện như vậy mà cũng bị báo cáo, xem ra Hoàng Hưng Á quả thật chú ý cậu, coi cậu như đứa nhỏ.
Hoàng Hưng Á còn nói, “Tôi biết cậu còn ấm ức chuyện ba cậu, nhưng tốt xấu cũng phải vì lập trường của tôi mà ngẫm lại. Trương Hạo tuyệt đối không phải người đơn giản. Huống hồ cậu ta vẫn cùng người bên Tấn Nhật có chút quan hệ, cứ làm ầm ĩ như vậy, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe hai chữ Tấn Nhật, trong lòng cả kinh, cậu biết Tấn Nhật, trong thành phố mỗi thế lực chiếm cứ một phương, Tấn Nhậtđầu tiên cũng là một bang phái lớn, nhưng người ta nói đã chuyển sang làm ăn chân chính biết bao năm nay rồi, hiện tại an an ổn ổn buôn bán, đúng ra không thể nào giao thiệp cùng người trong giới xã hội đen.
Giang Tiếu Vãn nheo mắt lại, tỏ vẻ hứng thú, “Không nghĩ tới Trương Hạo bản lĩnh lớn như vậy a… Nghĩ dùng quan hệ trèo? Bất quá, tôi nghe nói Tấn Nhật kia không phải sớm rút khỏi giới sao? Đã cùng xã hội đen không quan hệ nữa.”
Hoàng Hưng Á cười cười, vỗ vỗ Giang Tiếu Vãn vai, “Nói cậu ngây thơ còn không chịu tin. Cái gọi là vừa vào giang hồ thân bất do kỷ, cậu nghĩ Tấn Nhậtnói tẩy trắng liền có thể trắng? Ở trong đó, gút mắc lợi ích rất nhiều, hơn mười năm tích lũy bao nhiêu quyền lực, nói giải tán liền giải tán sao? Thế lực của Tấn Nhậtcòn ở đây, bất quá bọn hắn cùng chúng ta cũng tính toán không đụng chạm nhau, làm việc cũng rất cẩn thận.”
Giang Tiếu Vãn nháy mắt mấy cái, “Cái đó là muốn nói bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay?”
“Theo lý là như vậy.”
Giang Tiếu Vãn cười đến ngày càng xán lạn, “Vậy thì không thành vấn đề, không ai vì đảm bảo một cái Cảnh Các nho nhỏ mà ra tay với Tứ Hải đâu.”
Hoàng Hưng Á cười không đáp.
Tối hôm đó, Giang Tiếu Vãn lại bị Hoàng Hưng Á đem về nhà.
Hoàng Hưng Á cũng không thường xuyên muốn cậu, thế nhưng sẽ cách dăm ba ngày đến tìm cậu. Giang Tiếu Vãn trong lòng cũng hiểu rõ, Hoàng Hưng Á bây giờ vẫn còn đối tốt với cậu, nhưng dù sao tuổi cậu cũng càng lúc càng lớn làm thế nào sánh với đám trai trẻ ngây ngô mọng nước kia. Hoàng Hưng Á làm như thế, cậu cũng không biết nguyên nhân. E rằng, Giang Tiếu Vãn cũng từng nghĩ tới khả năng này, cậu đối với Hoàng Hưng Á đặc biệt, có giá trị lợi dụng.
Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Hưng Á ngoại trừ lợi dụng cậu đi quậy nháo ở chỗ Trương Hạo, tựa hồ cũng không tác dụng gì khác.
Ngày thu chóng trôi, mùa đông đã đến. Chỉ còn hai tháng, mọi người bận bận rộn rộn, cô độc cô độc, tràn đầy cảm giác nôn nóng muôn thuở những ngày cuối năm.
Nam thành phố, mùa đông đến luôn mang theo ẩm ướt cùng mùi vị mục nát, một chút lạnh lẽo cũng khiến cậu chịu không nổi.
Gần đây Giang Tiếu Vãn thường dậy sớm, cảm thấy xương cốt đau đớn muốn tan ra.
Mặc quần áo tử tế đi ra cửa, đến convenient store mua ly cà phê nóng, ngồi trong xe nhấm nháp khiến tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Hình như do thường làm việc, duy trì một tư thế nhìn màn hình máy tính, cảm giác được cánh tay vô cùng đau đớn.
Cảm giác này giống như năm ngoái, nhưng khi đó còn không có đau đến như vậy, gần đây lại đặc biệt nghiêm trọng.
Giang Tiếu Vãn mặt lạnh nấu xong bữa sáng, đi đến phòng ăn lầu dưới tùy tiện đặt thức ăn xuống bàn bắt đầu dùng bữa.
Vẻ mặt đó giống như là đang ăn độc dược, khuôn mặt trắng bệch nghiêm túc, vài lọn tóc xõa xuống bên tai, xơ xác.
Cho nên khi Trương Hạo lái xe ngang qua, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Giang Tiếu Vãn một mình ngồi trước cửa sổ, vừa nhai nuốt gì đó trong miệng, hai mắt vô thần nhìn chăm chú cơm nước trước mắt.
Trương Hạo đẩy ra cửa tiệm đi vào, đi thẳng tới trước mặt Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn vẫn cứ cúi đầu mặt không thay đổi nhìn những món ăn kia, ăn rất ít, còn dư hơn một nửa.
Trương Hạo cúi đầu nhìn cậu nói, “Không ngon hả?”
Giang Tiếu Vãn rõ ràng bị giật mình, cái muỗng trong tay rơi xuống mâm thức ăn, thời điểm ngẩng đầu ngước nhìn giống như động vật nhỏ bị dọa hoảng sợ.
Thực sự là rất lâu chưa thấy vẻ mặt này của cậu.
Trương Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, “Em tới nhà tôi, tôi nấu cơm cho em, được không?”
Câu nói nghe vào trong tai như đang nghe ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, cảm thấy thực kỳ quái.
Giang Tiếu Vãn ngơ ngác nhìn Trương Hạo, miệng hơi chu lên. Thế nhưng cuối cùng vẫn là khôi phục khuôn mặt bất biến hàng ngày, cúi đầu nhẹ giọng, “Chú sao rảnh vậy? Cảnh Các không có việc gì làm hả?”
Nụ cười của Trương Hạo cứng đờ, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ hoàn mỹ, “Tình cờ đi ngang qua, thấy em đang ăn cơm muốn tới chào hỏi thôi.”
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu cười với Trương Hạo, mơ hồ cười, “Tôi cho là gần đây chúng ta phải tránh tai mắt của người khác.”
Trương Hạo tay gõ xuống bàn kiếng, “Sắc mặt em không tốt.”
Giang Tiếu Vãn để đũa xuống lau miệng, “Xin hỏi sắc mặt tôi có lúc nào dễ chịu?”
Trương Hạo cười nhạt.
Trương Hạo để lại câu nói, “Em muốn ăn cơm, tôi sẽ nấu.” Quay người đi.
Giang Tiếu Vãn nhìn bóng lưng mang âu phục giày da kia, cảm thấy có chút buồn cười. Kể cả cuộc đối thoại giữa hai người bọn cậu.
Cho nên thành phố này cái gì cũng gợi lên thống khổ của con người, khí trời ẩm ướt cùng cái lạnh dây dưa cũng khiến người không vui.
Một năm cuối cùng cũng có ngày Giang Tiếu Vãn nộp đơn nghỉ phép, cậu quyết định đi bệnh viện kiểm tra xem thử tay có lưu lại bệnh căn không.
Giang Tiếu Vãn nhớ khi cậu sinh bệnh, cảm mạo nóng sốt gì đó đều là ở nhà tự tìm thuốc uống.
Nhớ lần duy nhất đi bệnh viện là khi còn bé, khi đó chính mình hôn mê phát sốt, người nhà gấp đến độ xoay mòng mòng, hơn nửa đêm Giang Thành cõng cậu đi bệnh viện, mẹ cậu chạy theo phía sau. Bây giờ nhớ lại chuyện đó thật xa xôi tựa như đã xảy ra cách đây cả thế kỷ.
Sáng hôm đó, Giang Tiếu Vãn sớm xử lý xong văn kiện, xin nghỉ nửa ngày đi bệnh viện. Khớp xương rất đau, lái xe cũng không tiện. Giang Tiếu Vãn vừa ra khỏi cửa liền vẫy tay muốn bắt xe, nhưng đáng tiếc đã qua thời gian không thích hợp, xe qua lại cực ít, cậu đứng trước gió lạnh hơn nửa ngày cũng không thấy một chiếc xe dừng lại.
“Em đi đâu vậy?”
Giang Tiếu Vãn cúi đầu xuống, thấy Trương Hạo xuất hiện trước mặt mình. Là lần thứ hai trong tháng gặp mặt người này.
Giang Tiếu Vãn nhíu nhíu mày, mặt không đổi nhìn xa xăm nhìn người xe đi qua, “Đi bệnh viện.”
Trương Hạo mở cửa xe, “Tôi đưa em đi.”
Giang Tiếu Vãn nhìn chung quanh, xem ra là đón xe taxi không được, đành lên xe.
Vừa lên xe Trương Hạo liền hỏi, “Đi bệnh viện xem bệnh? Bị cảm?” Trương Hạo nhớ tới mấy ngày trước gặp Giang Tiếu Vãn sắc mặt của cậu không tốt.
Giang Tiếu Vãn tựa người vào cửa sổ xe, sắc mặt tái nhợt, “Đi xem thử có phải là có bệnh viêm khớp mãn tính, gần đây khớp đau dữ dội, đánh văn kiện cũng đau.”
Trương Hạo cau mày, “Tuổi trẻ mà không biết tự chăm sóc tốt gì cả! Tám phần là bình thường không thích mặc quần áo quá dày, mùa hè tắm xong cũng chẳng lau khô liền chui vào nằm máy lạnh.”
Giang Tiếu Vãn liếc Trương Hạo, không nói lời nào.
Trương Hạo còn nói, “Vậy mấy ngày trước ăn không vô là bởi vì đau khớp? Tôi nghĩ nhân tiện cũng nên kiểm tra toàn diện luôn đi. Tôi thấy em không tốt lắm.”
Giang Tiếu Vãn khóe miệng hơi giật, “Yên tâm, không chết được.”
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, tay siết chặt bánh lái, “Em xem em trẻ con này…”
Giang Tiếu Vãn nhìn ngoài cửa sổ xem phong cảnh chạy qua như bay, nhàn nhạt nói, “Làm ơn đừng dùng giọng điệu của cha tôi mà lên mặt dạy dỗ.”
Thế là đối thoại đã xong, triệt để yên lặng.
Bệnh viện rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt.
Giang Tiếu Vãn xuống xe, đóng cửa, một câu tạm biệt cũng không nói đi vào bệnh viện.
Đi khoa xương làm phong thấp sáu hạng kiểm tra, kháng tạ xích khuẩn trong máu vốn là cao hơn một chút, bác sĩ cũng nói vậy, bất quá cũng chưa đến mức qua nghiêm trọng, hảo hảo an dưỡng là tốt rồi.
Kỳ thực cũng coi như chuyện nằm trong dự liệu, Giang Tiếu Vãn mặt không đổi đi theo y tá lấy thuốc, nghe bác sĩ dặn dò xong, đi ra bệnh viên. Khi ra bệnh viện đại khái đến giờ tan tầm cao điểm, con đường trước cửa bệnh viện đông đúc xe cộ, Giang Tiếu Vãn xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thực mệt mỏi.
Giang Tiếu Vãn bởi vì đau khớp, bước đi cũng tương đối chậm, một thân áo khóa màu đen phía sau là bệnh viện trắng nhợt, hình ảnh hiện ra dị thường hiu quạnh. Một thân một mình đi bệnh viện xem bệnh, quả thực rất đắng.
Giang Tiếu Vãn đặt chân xuống cầu thang, từng bước từng bước chầm chậm lê trên đường, đưa tay ra, cố gắng gọi một chiếc xe.
“Muốn xe đưa đi đâu a?” Một thanh âm đột nhiên từ phía sau Giang Tiếu Vãn vang lên.
Giang Tiếu Vãn xoay người, Trương Hạo tươi cười xuất hiện ở trước mặt.
“Sao chú lại ở đây?” Giang Tiếu Vãn cúi đầu hỏi.
Trương Hạo cười cười, biểu tình lạnh nhạt, mở cửa xe sau nói, “Lên xe đi.”
Giang Tiếu Vãn mi tâm nho nhỏ nhăn lại, vẫn là ngồi lên xe, vừa lên xe cậu liền hỏi, “Chú rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Trương Hạo cười không nói lời nào.
Giang Tiếu Vãn cũng lười cùng hắn nói nhiều, ngoẹo cổ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong khoảng thời gian ngắn im lặng bao trùm.
Nhìn qua cửa kính xe, xem đi ngắm lại phong cảnh một hồi Giang Tiếu Vãn mới phát hiện đây căn bản không phải đường về nhà mình.
Cậu quay đầu nhìn Trương Hạo nghi hoặc, “Chú tính dẫn tôi đi nơi nào?”
Trương Hạo cười nhạt, “Yên tâm, sẽ không hại em đâu. Mang em đi ăn ăn uống uống chút gì thôi mà.”
Giang Tiếu Vãn nghe xong, lập tức nghiêm mặt, “Thả tôi xuống.”
Trương Hạo vẫn cười, “Ăn bữa cơm thôi mà.”
Giang Tiếu Vãn mất hứng cứ duy trì ngữ khí vừa nãy, “Tôi nói chú thả tôi xuống, tôi không có hứng thú ăn cơm cùng chú!”
Trương Hạo dừng xe ở vùng ngoại thành không một bóng người người, quay đầu nhìn Giang Tiếu Vãn, khuôn mặt dù là mang theo ý cười, nhưng thủy chung khiến người ta nhìn thấy nét bi thiết trên mi gian, “Tiểu Vãn, chẳng qua tôi chỉ muốn cùng em ăn một bữa cơm.”
Giang Tiếu Vãn cũng không thèm liếc mắt nhìn Trương Hạo một cái, mạnh mẽ hất đôi tay của Trương Hạo đang muốn lôi kéo cậu lại, mở cửa đi ra ngoài.
Mùa đông, bảy giờ, trời đã sớm tối, Giang Tiếu Vãn mặc áo gió đi một mình đi ven con đường vùng ngoại thành, thân thể đau đớn, trong lòng đau đớn. Chắc là vì cuối năm, cho nên mọi người đều trở nên nóng nảy rồi.
“Tiểu Vãn!” Trương Hạo từ phía sau Giang Tiếu Vãn gọi cậu.
Giang Tiếu Vãn mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ đi về phía trước, cũng không quản đi được bao nhiêu, cũng không quản gió lạnh thấu xương.
“Tiểu Vãn… Em đông lạnh đến như vậy rồi!” Trương Hạo chạy tới, kéo Giang Tiếu Vãn lại.
Giang Tiếu Vãn giãy ra khỏi tay Trương Hạo, xoay người lạnh lùng, “Ông cút xa một chút!”
Trương Hạo chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Tiếu Vãn đi một mình dưới ánh đèn đường.
Giang Tiếu Vãn bất quá đi được mười mấy mét, liền “Ầm” một tiếng ngã xuống đất.
Trương Hạo vội vã chạy tới, “Tiểu Vãn, xảy ra chuyện gì?”
Giang Tiếu Vãn là bởi vì trời quá lạnh khớp xương liên tục đau đớn, cho nên động tác đột nhiên ngừng lại mới còn chưa kịp phản ứng liền ngã sấp xuống.
Trương Hạo đỡ lấy thân thể cậu, Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu nhìn Trương Hạo, “Ông đừng xuất hiện ở trước mặt tôi không được sao?”
Trương Hạo dịu dàng vỗ vỗ thân thể Giang Tiếu Vãn, nhìn lòng bàn tay Giang Tiếu Vãn bị xây xát, “Em biết mà…”
Giang Tiếu Vãn hận nhất chính là bộ dáng này của Trương Hạo. Cậu nhắm mắt lại, thân thể đau đớn nhắc nhở khiến cho thần trí của cậu đặc biệt rõ ràng.
Cũng là một đêm rét buốt như hôm nay, Giang Tiếu Vãn nhớ lại rất nhiều năm trước, cậu tỉnh lại ở bệnh viện, nhớ lại sự việc ngày đó.
Bác sĩ nói cho cậu rằng, ngày cậu được đưa tới, có một người đàn ông ngồi khóc trên hành lang.
Sau đó người đàn ông thanh toán tiền thuốc thang, mỗi ngày mỗi ngày lén lút từ bên ngoài nhìn vào phòng bệnh của cậu, lại không có vào thăm một lần.
Trong bệnh viện, cô y tá trẻ ngày ấy từng hiếu kỳ hỏi người đàn ông kia là ai, lúc đó hắn ta làm mặt lạnh, lựa chọn im lặng.
Cậu không phải trẻ con, sẽ không vì mấy giọt nước mắt liền bị cảm động, sẽ không vì mấy giọt nước mắt mà quên đi thù hận đã khắc sâu.
Cậu sẽ không quên.
Giang Tiếu Vãn không nhịn được đứng dậy, nhìn Trương Hạo nói từng chữ từng câu, “Tâm tình tôi gần đây rất không ổn định, làm phiền chú cách tôi xa ra.”
Trương Hạo từ trong túi tiền lấy khăn tay đặt trong tay Giang Tiếu Vãn, “Không sao, coi như như vậy, tôi cũng hi vọng có thể cùng em ăn một bữa cơm, cùng nhau vượt qua cuối năm … Tôi muốn đón em đến chỗ tôi ở mấy ngày…”
Giang Tiếu Vãn vứt khăn tay của Trương Hạo xuống, “Tôi không có ngày nghỉ cuối năm.”
Trương Hạo một phát bắt được tay Giang Tiếu Vãn, “Coi như tôi cầu em.”
Trương Hạo cúi đầu. Trương Hạo cầu xin cậu.
Giang Tiếu Vãn xoay người, nhìn Trương Hạo trước mắt, lạ lẫm.
Trương Hạo, là cái người hô mưa gọi gió, khuôn mặt luôn mang nụ cười, Trương Hạo a, thế mà cầu xin cậu. Nghe có buồn cười hay không?
Giang Tiếu Vãn nhìn người đàn ông đứng trong bóng đêm, nhàn nhạt nói, “Được rồi.”
Giang Tiếu Vãn chỉ nghỉ năm ngày, xảo diệu chính là Trương Hạo cũng vậy.
Khi Giang Tiếu Vãn nói cho Trương Hạo mấy ngày nghỉ của cậu, Trương Hạo cười nói, “Em nhất định phải đến nhà tôi ở mấy ngày.”
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo yên lặng không nói.
Giang Tiếu Vãn hôm ấy chỉ mang theo vài thứ quần áo linh tinh cùng một bộ máy tính bút ký.
Đứng trước cửa nhà Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn chỉ khoác một cái áo lông vàng nhạt, thiếu niên xinh đẹp như trong tranh vẽ.
Trương Hạo sửng sốt ngây người nhìn Giang Tiếu Vãn, mãi đến tận khi Giang Tiếu Vãn cười lạnh hỏi hắn có phải hay không cố ý muốn cậu đông chết, mới nhớ đến kéo Giang Tiếu Vãn vào nhà.
Trương Hạo mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng thức ăn đặt trong tủ lạnh, trong mấy ngày, chiều nào cũng nấu cơm cho Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn cùng Trương Hạo không ở cùng một gian phòng, hai người trong phòng riêng tự làm chuyện của mình, chỉ có lúc ăn cơm mới thấy mặt nhau. Giang Tiếu Vãn lúc lạnh như băng, lúc lại cười cười bên trong ẩn ý châm chọc nhưng Trương Hạo từ đầu đến cuối chỉ là nụ cười nhạt nhòa.
Bốn ngày liên tục như vậy rất nhanh trôi qua.
Cuối cùng ngày còn lại, Giang Tiếu Vãn khó có thời gian rảnh ngồi chồm hổm trên ghế salon xem ti vi.
Trương Hạo rửa chén xong nhìn Giang Tiếu Vãn ngồi trên ghế sa lon, cứ ngỡ đang mơ.
Cảnh tượng như vậy đã từng xảy ra, hắn có cảm giác thời gian ấm áp đó đã trở về.
“Chú đứng phía sau tôi làm gì?” Giang Tiếu Vãn đang xem ti vi đột nhiên nói.
Trương Hạo hơi sững sờ tỉnh hồn lại, cười đi tới ngồi trên ghế sofa, “Không, tôi đang nhìn em xem TV nha.”
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, mặt không đổi trợn to mắt nhìn hắn, từ dưới lên từ trên xuống, như đang nhìn một đứa trẻ đáng thương.
Trương Hạo suy nghĩ làm thế nào cứ như vậy đưa tay ra sờ sờ tóc cậu, suy nghĩ làm thế nào cùng cậu xem phim hoạt hình, suy nghĩ làm thế nào cùng cậu ta tranh ngươi cãi như trước đây.
Giang Tiếu Vãn nở nụ cười, “Chú đang suy nghĩ muốn vò đầu tôi à?”
Trương Hạo chấn động, nụ cười không khỏi cứng lại.
Giang Tiếu Vãn đưa tay ra, kéo tay Trương Hạo áp vào khuôn mặt của chính mình.
Ngón tay ấm, khuôn mặt lạnh, Giang Tiếu Vãn cọ cọ lên bàn tay của Trương Hạo, như một con mèo.
Đôi môi hơi chạm vào bàn tay ấm nóng, trêu chọc vuốt ve. Giang Tiếu Vãn ngậm ngón tay Trương Hạo vào miệng.
Trương Hạo cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng bị Giang Tiếu Vãn cắn lại đành để đấy. Có chút đau, nhưng mà lực dùng cũng khá nhỏ.
Giang Tiếu Vãn chân quỳ trên ghế sa lon, cười với Trương Hạo.
“Tôi đến chỗ chú nhiều ngày như vậy, một lần cũng không làm sao?” Giang Tiếu Vãn cười nói.
Trương Hạo dừng lại nhìn Giang Tiếu Vãn, im lặng một lúc, mới thở dài nói, “Sức khỏe em không tốt…”
Giang Tiếu Vãn vừa lôi kéo tay Trương Hạo, thân thể vừa quấn đến trên người Trương Hạo, “Cho nên chú mỗi ngày hầm nhiều cuồn cuộn thủy thủy (đại khái là chân giò đi) như vậy là để tẩm bổ cho tôi đấy hả?”
Trương Hạo nói, “Đúng vậy a, hiếm khi em chịu nghỉ ngơi mà.”
Giang Tiếu Vãn cười khanh khách, “Trương Hạo a Trương Hạo… bây giờ tôi nên nói gì mới tốt đây? Chú cho rằng làm như vậy sẽ khiến tôi tha thứ sao? Vài mạng người với chú mà nói, chẳng qua chỉ là đem vài lần giao hoan ra trao đổi?”
Trương Hạo im lặng.
Giang Tiếu Vãn leo lên người Trương Hạo, tay chân quấn lấy nhau, tâm trí rối loạn. Hô hấp cực nóng ở bên tai nhẹ giọng thì thầm thở dốc, “Trương Hạo… Trương Hạo… Nói cho tôi biết… Có hối hận không?”
Trương Hạo đưa tay ra, ôm chặt lấy người trong ngực, “Tiểu Vãn… Tôi không muốn tổn thương em.”
Giang Tiếu Vãn cười khẽ, cởi cúc áo sơ mi, nhìn Trương Hạo, chớp mắt, “Nhưng tất nhiên, đã tổn thương rồi.”
Đêm đó, chuyện nên làm vẫn làm.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Hạo còn chưa tỉnh ngủ mơ màng nghe thấy tiếng động cơ xe, hắn kéo màn cửa sổ nhìn xuống dưới, Giang Tiếu Vãn ngồi trong chiếc xe đã chạy xa xa.
Trương Hạo nhìn giường chiếu xốc xếch, thở dài.
Không thể làm gì khác… trơ mắt nhìn người rời khỏi…
Giang Tiếu Vãn ngồi trong phòng làm việc, mặc áo sơ mi đeo caravat, tóc tùy ý phủ xuống bên tai, nhìn quả thực rất mê người, thế là khi thư ký mới tới đem coffee đến cho cậu có đảo mắt nhìn nhiều mấy lần.
Một đồng sự thấy vậy khuyên bảo thư ký mới, “Giang tổng ấy hả… quả thực không phải người.”
Thư ký mới tới mờ mịt nghi hoặc.
Đồng sự cười cười, “Cậu ta nổi danh biến thái a, cô vĩnh viễn không biết trong đầu cậu ta nghĩ cái gì đâu.”
Ngay khi mấy tên cấp dưới còn huyên thuyên, Giang Tiếu Vãn buông bút.
Cậu rất ít khi có bộ dạng nhàn nhã tự đắc, chẳng qua ngày hôm nay bất đồng.
Tại sao bất đồng? Tâm tình tốt a.
Giang Tiếu Vãn vô ý cười đến thuần khiết, nhìn thiết kế đơn giản trên tường, cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Ngày hôm qua Trương Hạo thông báo với cậu, nói muốn gậy ông đập lưng ông. Cậu tìm người báo cảnh sát mật, tiện tay cũng tìm tới người muốn đánh đổ thế lực của Tứ Hải, kế hoạch đã bắt đầu.
Trương Hạo nói với Giang Tiếu Vãn, “Nếu Tứ Hải thật sự xong đời, khó tránh khỏi cảnh sát sẽ đem em dính vào.”
Giang Tiếu Vãn liền cười, “Tôi chẳng qua chỉ là cái tổng giám đốc nho nhỏ, ở Tứ Hải là cái thá gì? Tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng, chỉ phụ trách vận chuyển buôn bán, đâu quan tâm tiền đến từ chỗ nào a.”
Trương Hạo cười cười, “Em thực ngây thơ, em cho là nói như thế có thể tránh được một kiếp này sao?”
Giang Tiếu Vãn trả lời, “Tại sao không? Còn có chú mà.” Khẽ ngừng lại một chút, “Nếu như tôi xảy ra chuyện, tin chắc chú sẽ tìm cho tôi luật sư tốt nhất.” Lời này, dĩ nhiên là mang theo ý cười mà nói.
Trương Hạo ngơ ngác nhìn vách tường trước mặt, “Biết rồi, vạn sự cẩn thận.”
Giang Tiếu Vãn vui sướng cúp điện thoại, “Vậy ngày mai gặp.”
Thế là ngày mai sẽ quyết định.
Giang Tiếu Vãn mơ màng đến tận chiều, trước khi về nhà hỏi thư ký, “Ngày hôm nay có người tìm tôi không?”
Tiểu thư ký lắc đầu.
Giang Tiếu Vãn nguyên bản bộ dáng vui sướng nhất thời ảm rời đi, tại sao cảnh sát còn chưa tới?
Tiểu thư ký lén lút nhìn Giang Tiếu Vãn, nguyên lai đồng sự nói không sai, tâm tình Giang tổng đúng là biến ảo không ngừng.
Giang Tiếu Vãn một người ra ngoài dùng bữa, đi xuống cửa hàng dưới nhà tùy tiện gọi vài món, cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu ăn. Cậu chuẩn bị ăn xong về nhà, chờ tối nay có người gọi điện thoại tìm cậu hợp tác điều tra, hoặc là ngày mai.
Mới ăn mấy muỗng, điện thoại vang lên.
Tính huống hiện nay, gió thổi cỏ lay đều là tín hiệu, cậu vội vã lấy điện thoại di động ra xem. Là một dãy số lạ.
Cậu vôi vàng ấn nút tiếp nghe máy, “Alo! Alo! Alo!”
Tút tút vài tiếng, bên kia truyền tới một giọng nữ hình như là người nơi khác, “Chào tiên sinh, chúng ta đến đòi món nợ của Hương Cảng…”
“Mẹ!” Thế mà là một cuộc điện thoại lừa đảo! Giang Tiếu Vãn chửi bậy một tiếng, đem điện thoại di động hung hăng đập xuống bàn.
Điện thoại di động vỡ ra trông vô cùng thê thảm.
Giang Tiếu Vãn nhìn cơm nước trên bàn cùng điện thoại di động, nhất thời khẩu vị không có.
Cậu chậm rãi đưa tay ra lấy điện thoại di động, bắt đầu tra danh bạ.
Trong danh bạ có một cái tên, gọi là X, kỳ thực cũng chỉ là danh hiệu của cậu đặt cho mà thôi.
Đó chính là số điện thoại di động của Trương Hạo. Xem đi, công tác bảo mật đã làm đến mức độ này.
Cậu lấy tay ấn lên số điện thoại đó, xong liền thả xuống.
Đã như vậy, còn có thể thay đổi cái gì? Lẽ nào ngươi cho rằng gọi số điện thoại này liền có thể thay đổi được cái gì sao?
Giang Tiếu Vãn cảm thấy chính mình thực buồn cười. Cuối cùng vẫn là cho qua đặt điện thoại di động sang một bên.
Hẳn nên ăn thật ngon, tốt xấu cũng là một ngày đáng kỷ niệm.
Giang Tiếu Vãn nở nụ cười nhạt nhòa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Bên kia Trương Hạo đang đợi. Người phái đi báo tin bây giờ còn chưa trở về, Trương Hạo giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, còn chưa có tin tức.
Lần này là giao dịch vũ khí lớn nhất của Tứ Hải, bởi vì số lượng rất lớn liên luỵ rất nhiều người, cho nên muốn là tại chỗ giao dịch tại bắt quả tang, nhất định có thể dựa vào chuyện này diệt trừ Hoàng Hưng Á.
Tám giờ tiến hành giao dịch, tại bến tàu phía bắc thành phố.
Nhưng bây giờ đã hơn bảy giờ hai mươi, người phái đi báo cảnh sát một chút tin tức cũng không có.
Trương Hạo đã muốn không kiên nhẫn được nữa. Không, nói chuẩn xác là hắn chờ đến có sinh ra sợ hãi.
Hắn chưa từng làm việc mà không chắc chắn như thế này.
Trong quá khứ, hắn làm việc gì cũng bố trí chu đáo kín không kẽ hở. Hơn nữa chỉ một mình hắn hoạt động, nên cũng chẳng kiêng dè gì.
Nhưng lần này là vì Giang Tiếu Vãn mà vội vã hành động, còn phải cân nhắc đến an nguy của Giang Tiếu Vãn.
Bảy giờ ba mươi lăm phút, điện thoại di động của Trương Hạo vang lên.
Chỉ kêu ba tiếng, hắn lập tức nhận cuộc goik.
Là một dãy số lại.
“Alo” một tiếng sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười thâm trầm.
Hắn còn chưa kịp hỏi đối phương cái gì, một người vội vàng vọt vào phòng làm việc của hắn.
Trương Hạo cau mày nhìn cấp dưới trước mắt.
Người bên kia thở không ra hơi, “Trương… Trương tiên sinh… Người phái đi bảo vệ Giang tiên sinh bị tập kích, không thấy Giang tiên sinh!”
Trương Hạo sững sờ, lập tức đứng lên có vô vàn vấn đề muốn chất vấn. Lại nghe ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Giang Tiếu Vãn, mơ mơ hồ hồ đứt quãng, thế nhưng hắn xác định chính mình nghe được.
Giang Tiếu Vãn đang nói: “Đừng đến.”.
Hắn vội vã cầm điện thoại hỏi, “Alo, mày là ai? Có mục đích gì?”
Đầu bên kia điện thoại tựa hồ đang chuyển máy cho người khác, “Trương lão đệ a, ngay cả âm thanh của Hoàng ca cũng không nghe ra?”
Hoàng Hưng Á?
Là Hoàng Hưng Á!
Thần kinh Trương Hạo lập tức căng thẳng, cậu vặn vặn điện thoại cố gắng bình tĩnh, cười nhạt, “Hoàng ca a, ngày hôm nay sao thời tiết tốt thế, thời điểm này lại gọi điện thoại cho tôi. Có chuyện gì sao?”
Tín hiệu bên kia không tốt lắm, Hoàng Hưng Á ha ha cười hai tiếng nói, “Tôi tới tìm chú này. Nhìn trăng hôm nay thực đẹp a, không bằng chú tới bến tàu nam thành phố cùng ta hưởng thụ một chút gió biển?”
Thân thể Trương Hạo lập tức lạnh lẽo.
Dĩ nhiên là đổi địa điểm!
Hoàng Hưng Á bên kia còn nói, “Tiểu Vãn đã sớm ở chỗ này với tôi rồi, sao Trương Hạo? Tôi xem trước đó quan hệ của mấy người tựa hồ tốt lắm a, ngày hôm nay chúng ta tụ họp một chút?”
Trương Hạo nắm điện thoại di động, gắt gao hỏi, “Muốn làm gì?”
Hoàng Hưng Á cười vài tiếng, bất giác thay đổi ngữ điệu trêu đùa vừa nãy, lạnh lùng nói, “Trương Hạo, nếu mày muốn Giang Tiếu Vãn giống như mẹ nó cụt tay gãy chân, chết không toàn thây, hoặc là giống cha nó biến thành thịt vụn, vậy có thể không đến. Tao không biết chờ lát nữa làm giao dịch xong nó có thể hay không còn sống trên đời.”
Trương Hạo im lặng một lúc, nhàn nhạt nói, “Đã biết.”
Thủ hạ phía sau khuyên can, “Trương tiên sinh, ngài thật sự muốn tới?”
Trương Hạo xoay người nói người bên cạnh, “Tiểu Duyên, nếu tôi gặp chuyện bất trắc, cậu liền thay tôi thu xếp cho các anh em.”
Thanh niên gọi Tiểu Duyên sửng sốt, “Trương tiên sinh ngài…”
Trương Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, “Tiếp tục sống thế này cũng không phải biện pháp tốt, vốn dự tính làm xong lần này liền mang theo các anh em ra khỏi giới, xem ra là không có khả năng rồi. Mấy người tự thoát ra khỏi đây tìm cách sinh sống, đừng tiếp tục đi con đường này.”
Nói xong cầm áo khoác đặt trên ghế salon đi ra ngoài.
Thanh niên kéo lại tay Trương Hạo, “Trương tiên sinh a, ngài đây là tính làm gì a. Người kia đáng giá sao? Giang Tiếu Vãn rốt cuộc bỏ bùa gì ngài mà ngài vì cậu ta bán mạng như thế!”
Trương Hạo nhàn nhạt nói, “Đây là tôi nợ em ấy.” Xong liền đi ra ngoài.
Trương Hạo dẫn theo vài người, nhưng đáng tiếc người Cảnh Các vốn không có bao nhiêu, giống như Giang Tiếu Vãn đã từng nói, hắn căn bản không phải mở võ phái.
Ngồi trên xe, Trương Hạo phong cảnh trên cầu chạy qua như bay, đầu óc đã sơm đình chỉ hoạt động.
Tại sao Giang Tiếu Vãn bị Hoàng Hưng Á bắt? Đến cuối cùng là có chỗ nào sai sót.
Thực hỗn loạn.