Editor: KimH
BETA: Thạch Anh
~~~
Tuy Tô Tô giận hắn, nhưng cũng hiểu được tình huống bây giờ không được tốt lắm.
Nàng vội vàng đem một nửa trừ tà linh tinh của mình cho hắn, rồi vòng qua thi yêu bơi lên trên bờ.
Chuyện liên quan đến sinh tử, Đạm Đài Tẫn cũng không nói nhảm nhiều với nàng, hiếm khi thấy hắn im lặng, đi theo nàng bơi lên.
Hai người khó khăn lắm mới lên được bờ, Tô Tô nằm thở dốc ở trên bờ, mệt đến động cũng không muốn động.
Nàng đã rất lâu chưa được nghỉ ngơi, Đạm Đài Tẫn ở bên cạnh không hé răng, ngồi dậy vỗ nước ở trên quần áo mình.
Tị Thủy Châu mới vừa mất tác dụng, nếu Tô Tô không quay lại, hắn không bị thi yêu ăn, cũng sẽ chết đuối ở dưới nước.
Ánh mặt trời tháng 7 mãnh liệt, nhanh chóng hong khô quần áo bọn họ.
Tô Tô bò dậy từ trên mặt đất, nàng phủi bụi ở tay, nhưng vừa động, tay đã bị người kia nắm chặt.
Tô Tô quay đầu lại, thấy một gương mặt âm u: “Ngươi muốn đi đâu?”
Nàng nhìn chằm chằm tay Đạm Đài Tẫn, ngón tay hắn cứng đờ một lát, nhưng lại cầm thật chặt.
“Ngươi hạ độc ta, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi rời đi?”
Thật ra Tô Tô cũng không định rời đi, nàng vừa thấy bộ dáng như quỷ đòi nợ của hắn, nhịn không được muốn đá hắn.
Diệt hồn châu lệ trong lồng ngực hơi ấm áp, cho dù chỉ trong chớp mắt nhưng Tô Tô vẫn cảm nhận được.
Câu Ngọc nhịn không được nói: “Hả?”
Một người một ngọc đều không nhịn được mà nhìn Đạm Đài Tẫn, Đạm Đài Tẫn nhíu mày, giọng điệu càng không tốt: “Ngươi nhìn cô như vậy làm gì?”
Thôi được rồi, ngay sau đó diệt hồn châu lệ không còn ấm áp, lại trở nên lạnh như băng.
Trong lòng Tô Tô khó tránh khỏi vài phần vi diệu.
“Ngươi đừng giữ ta, ta không hạ độc ngươi, lúc trước chỉ lừa ngươi thôi. Ngươi xem đến bây giờ ngươi còn tung tăng nhảy nhót đó, được rồi, buông ta ra.”
Tay Đạm Đài Tẫn giống như kìm sắt, liếc nàng một cái: “Miệng toàn nói dối! Ta vừa buông ngươi ra, ngươi sẽ chạy.”
“Ta không chạy.”
Gương mặt tuấn tú của thiếu niên mang theo vài phần tối tăm, mười phần làm người ta chán ghét.
Tô Tô nói dễ nghe như vậy, không nghĩ tới hắn hoàn toàn không cảm kích. Nàng dứt khoát không nói lời vô nghĩa với hắn, kéo hắn quăng qua vai làm hắn ngã sấp xuống, Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng, oán hận nhìn nàng.
Nếu không phải một lát trước cứu hắn, Tô Tô còn tưởng rằng mình mới là người có lỗi, là người phản bội hắn.
“Có phải ngươi muốn chạy trốn không?” Đồng tử hắn lạnh băng, hỏi.
Tô Tô xoa xoa cổ tay đã có vết bầm: “Nói tiếng người với ngươi mà ngươi nghe không hiểu à? Ta không nợ ngươi, ta đã nói ta không đi, mặc dù ta muốn đi, thì liên quan gì đến ngươi!”
Nàng càng nghĩ càng giận, dứt khoát hung hăng véo lên eo hắn một cái: “Lần sau làm tay ta có vết bầm, ta chơi chết ngươi, chơi chết ngươi, nghe thấy chưa cọng bún sức chiến đấu bằng 5!”
Nàng sợ hắn không đau, nắm phần da thịt hơi mỏng kia, cơ hồ vặn một vòng 360 độ.
Sắc mặt Đạm Đài Tẫn xanh mét.
Câu Ngọc vẫn luôn im lặng, giờ phút này không nhịn được mở miệng: “Tiểu chủ nhân, ngài còn nhớ lời Tắc Trạch nói không, diệt hồn châu lệ cần hắn hiểu tình cảm, mới có thể rút tà cốt.”
Ngài đối xử với hắn như vậy, có phải là đi ngược lại hay không?
Tô Tô không thể tưởng tượng nói: “Ngươi định bảo ta dạy hắn à, ta còn muốn đánh chết hắn đấy!”
Nói xong nàng cười khúc khích, tựa hồ bị cái gì chọc cười.
Câu Ngọc nhìn thoáng qua thiếu niên có biểu tình âm trầm trầm trên mặt đất, cũng có chút buồn cười.
Tô Tô không lưu tình chút nào, eo Đạm Đài Tẫn tím đen một mảng, nhưng hắn có thể nhịn, cứ thế không che đi chỗ mình bị thương, sắc mặt xanh mét lúc sau lại trắng bệch.
Nàng chống cằm, cười cười nhìn hắn nói: “Nhớ kỹ cái gì gọi là suy bụng ta ra bụng người, lần này chỉ là giáo huấn, nếu ngươi còn dám làm ta bị thương, ta sẽ khiến ngươi đau gấp mười lần.”
Hắn cười lạnh một tiếng.
Tô Tô nghe thấy tiếng bước chân rào rạt, nàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên quân đội Chu quốc tới, dẫn đầu chính là tên chó săn xui xẻo Dương Ký.
Dương Ký từ xa đã bắt đầu kêu gào: “Ai nha bệ hạ của ta, ngài không có việc gì đấy chứ!”
Thân hình hơi béo của gã cố sức chạy trước binh lính, rất có cảm giác vui vẻ, nhìn thấy Đạm Đài Tẫn, chỉ thiếu chút nữa là khóc lên vì vui mừng.
Dương Ký ân cần đỡ Đạm Đài Tẫn: “Bệ hạ, thứ đồ vật nào không có mắt dám làm vậy với ngài, thuộc hạ…”
Đạm Đài Tẫn đá một chân vào mông gã, nghe thấy gã không nói cái hay, chỉ nói cái dở càng thêm tức giận: “Cút, ai cho ngươi chạm vào cô!”
Dương Ký xấu hổ cười cười: “Không chạm vào, không chạm vào.”
Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô đứng ở bên cạnh chế giễu, đen mặt ra lệnh: “Bắt nữ nhân kia lại cho cô!”
Dương Ký lập tức thu gương mặt tươi cười, lấy tư thế cáo mượn oai hùm: “Còn thất thần làm gì, tất cả điếc sao? Bệ hạ bảo các ngươi bắt nữ nhân kia lại!”
Tô Tô nhìn hắn vong ân phụ nghĩa thế là đủ rồi, chẳng lẽ Lan An cô cô phản bội hắn, cái thứ tính cách muốn mệnh, sắc mặt cay nghiệt này, ai mà không muốn thọc hắn mấy đao chứ!
Dạ ảnh vệ đi tới chỗ Tô Tô, Tô Tô vừa thấy, Đạm Đài Tẫn cũng nhìn bên này, nàng nhìn thấy trong mắt hắn lo lắng vận sức chờ phát động.
Cơ bắp Đạm Đài Tẫn căng chặt, làm như nàng là quái vật mọc cánh, ngay sau đó sẽ bay qua Mạc Hà.
Nàng giơ tay lên, thành khẩn nói: “Ta tự đi, không cần nhọc chư vị động thủ.”
Dạ ảnh vệ không để ý đến nàng, dùng một dây thừng mềm dẻo trói chặt tay nàng.
Nói đến cũng kỳ quái, dây thừng kia nhìn thì mỏng manh, đụng vào tay nàng, lại tự động thắt nút.
Đạm Đài Tẫn nhìn không chớp mắt, thấy Tô Tô lần này dường như thật sự không có át chủ bài để chạy trốn, cuối cùng lộ ra nụ cười âm độc vừa lòng.
Dương Ký nhìn nụ cười vặn vẹo của hắn, bẩm báo: “Bệ hạ, đã tìm được Diệp đại nhân và Nhập đại nhân, Nhập đại nhân bị trọng thương, đưa về phủ Thành chủ Mạc Hà.”
Đạm Đài Tẫn nhíu mày, nói: “Đều là một đám vô dụng!”
Dương Ký không dám hé răng, đã gần nửa năm, gã cũng hiểu được tính tình của tiểu bạo quân, Đạm Đài Tẫn căm hận tất cả phế vật, chỉ thích người có năng lực.
Đối đãi với người có năng lực, sẽ không tiếc rẻ châu báu ngọc thạch, hắn hào phóng làm người đỏ mắt. Đối đãi với “Phế vật” lại lạnh băng vô tình, thậm chí là tàn nhẫn, chưa bao giờ nhớ tới tình cũ.
Nhập Bạch Vũ trở về khẳng định phải chịu phạt nặng.
Dương Ký giống như nhân tinh, căn cứ vào nguyên tắc chết đạo hữu bất tử bần đạo, may mắn mình không đi theo xuống Mạc Hà. Cũng không dám cầu tình giúp Nhập Bạch Vũ, lần này Nhập Bạch Vũ xác thật không làm tốt.
Tô Tô quay đầu lại nhìn Mạc Hà một cái, nước sông Mạc Hà bây giờ thanh triệt, nếu không phải đủ sâu, cơ hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến đáy.
Minh Dạ và trai công chúa đều tiêu tán ở giữa sông, theo lý sẽ bảo hộ Mạc Hà mấy vạn năm, đáng tiếc Đạm Đài Tẫn lại tạo ra một đám thi yêu.
Ban đầu chỉ có hai ba mươi đạo sĩ, lúc sau lại giết không ít người, đoán chừng thi yêu bây giờ phải có đến bốn năm chục con.
Thật là một con số làm da đầu người ta tê dại, thi yêu hấp thu oán khí ngàn năm, chú định bọn họ sẽ không dễ dàng bị giết chết.
Nếu mấy thứ này lên bờ, phàm nhân chắc chắn gặp tai ương. Vẫn nên nghĩ cách để Đạm Đài Tẫn tiêu diệt bầy yêu quái này. Hắn và lão đạo sĩ tạo ra, nhất định biết cách tiêu diệt thi yêu.
Cũng may thi yêu không có chỉ số thông minh, không có khả năng tự mình bò lên Mạc Hà, Tô Tô nhẹ nhàng thở ra.
Tô Tô cảm thấy có người nhìn mình, nàng quay đầu lại thì thấy Đạm Đài Tẫn, hắn nhìn thẳng mắt nàng, rồi lại chán ghét quay đầu đi chỗ khác, phảng phất nàng là thứ đồ dơ bẩn gì đó, làm hỏng mắt hắn.
“Về phủ thành chủ Mạc Hà.” Đạm Đài Tẫn phân phó.
Lần này Tô Tô bị nhốt ở trong một căn phòng kín không kẽ hở, ngay cả cửa sổ cũng bị bịt kín.
Nàng dùng sức kéo, phát hiện cửa chính và cửa sổ không chút xê dịch, nheo mắt nhìn ra bên ngoài, thì thấy mấy bóng dáng canh giữ ở bên ngoài, chắc là Dạ ảnh vệ.
Nàng quơ quơ dây thừng trên cổ tay, đúng là đãi ngộ của phạm nhân.
Dây thừng không phải huyền thiết, nhìn qua thì dễ đứt. Nàng ngồi xếp bằng trên giường, thử làm đứt, kết quả dây thừng phát ra hồng quang yếu ớt, bỗng chốc buộc chặt, bó chặt tay Tô Tô.
Tô Tô đau đến hít hà một hơi, nàng vội vàng thả lỏng, không có ý đồ cắt đứt dây, dây thừng quả nhiên khôi phục như lúc ban đầu, lỏng lẻo treo trên cổ tay nàng.
Đây là thứ gì?
Câu Ngọc nói: “Tiểu chủ nhân đừng giãy giụa, vật này được làm từ sợi tơ do con tằm uống nhược thủy lớn lên nhả ra, nhìn qua cực kỳ mỏng manh, nhưng thực tế lại khó mà tránh thoát. Ngài càng giãy giụa, nó càng bó chặt.”
Nói xong Câu Ngọc cũng nghi hoặc, tại sao Đạm Đài Tẫn ở Di Nguyệt tộc cũng có nhược thủy, lúc trước nhìn thấy quan tài nhược thủy, bây giờ còn thấy thứ đồ chơi này. Loại đồ vật thượng cổ hiếm có như nhược thủy, là đồ bán sỉ à?
Tô Tô nghe Câu Ngọc nói, không đùa nghịch tơ tằm trong tay nữa.
Trong lòng nàng có chút buồn bực, từ lúc nào mà Đạm Đài Tẫn bắt đầu dùng tơ tằm nhược thủy, chẳng lẽ là dùng chúng để bắt nàng vào hôm nay?
Nàng quơ quơ tay, quả nhiên cảm thấy mình không còn chút sức lực, muốn nhảy cũng không nhảy cao được.
Câu Ngọc đồng tình nhìn nàng, nói: “Tiểu chủ nhân, ta tỉnh lại đã lâu, cần phải ngủ đông, người ở bên cạnh Đạm Đài Tẫn phải cẩn thận một chút.”
Dừng một chút, nó ấp úng nói: “Người cũng thấy đấy, trông hắn giống như không muốn giết người.”
Tô Tô trầm mặc một lát rồi nói: “Hình như là vậy.”
Câu Ngọc cũng nói: “Tất cả đều là tu hành, người rảnh thì thử xem, dạy hắn một khóa tình cảm, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, biết đâu hắn lại nghe vào.”
Tô Tô tiếp tục cười một tiếng: “Ha ha.”
Câu Ngọc xấu hổ rời đi, vòng ngọc rơi vào một mảnh an tĩnh.
Tô Tô sờ sờ khuôn mặt mình, mặt nàng có chút nóng. Trước kia nàng cũng không hiểu lắm, nhưng khi đi vào thân thể trai công chúa, cũng biết chút về tình yêu, ít nhiều sẽ làm khó người ta.
Đặc biệt là việc nàng làm ở sau tấm màn lụa, quả thực là lịch sử đen của cả đời.
Tưởng tượng đến việc trai công chúa đã từng làm với Minh Dạ, nàng chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Nếu để nàng làm vậy với Đạm Đài Tẫn, nàng chỉ sợ không nhịn được mà ấn hắn lên trên mặt đất, sau đó băm hắn, làm như vậy mới tương đối dễ chịu.
Nàng sờ sờ diệt hồn châu lệ trong ngực, lẩm bẩm: “Nếu không ta vẫn nên đi tìm Diệp Băng Thường, hỏi nàng ta xem nàng ta có nguyện ý tạm thời vì thiên hạ thương sinh đi dỗ tiểu biến thái một chút hay không?”
Câu Ngọc không để ý tới nàng, nó đã sớm là Câu Ngọc trưởng thành, giả chết và trầm mặc đã đại biểu cho thái độ của nó.
Tô Tô nhụt chí nói: “Thôi được rồi, nếu hắn không chọc ta, ta sẽ không đánh hắn.”
*
“Nàng thật sự không chạy được?” Đạm Đài Tẫn hỏi.
Dương Ký nhìn thiếu niên huyền y một cái, vỗ vỗ ngực bảo đảm nói: “Bệ hạ yên tâm, vạn vật vốn dĩ không sinh nhược thủy, nhưng Di Nguyệt tộc lại có được nhược thủy ngàn năm, tìm được hai biện pháp: Một là làm nhược thủy thành băng, hai là làm nhược thủy thành tơ, nhược thủy thành băng, có thể ngưng đọng thời gian trong nước; nhược thủy hóa tơ, có thể phong ấn nội lực, làm người khác không có chỗ trốn.”
Đạm Đài Tẫn vuốt ve nhẫn ngọc trong tay: “Ta nhớ rõ, Di Nguyệt tộc không chỉ có chừng này nhược thủy.”
Dương Ký vội vàng nói: “Bệ hạ minh giám, thuộc hạ đến Di Nguyệt tộc, nhược thủy chỉ còn thừa một chút như vậy, thuộc hạ tuyệt đối không giấu giếm. Nghe nói Lan An phu nhân vẫn luôn một mực cho người chăm sóc nhược thủy, nhưng vào một ngày nào đó, nhược thủy cơ hồ đã dùng hết.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Ý ngươi là Kinh Lan An dùng nhược thủy?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Nàng dùng nhược thủy làm gì?”
Dương Ký nơm nớp lo sợ nói: “Chuyện này thuộc hạ cũng không biết.”
Đạm Đài Tẫn không nói, từng ngón tay gõ xuống ghế dựa trong vách tường, gõ đến Dương Ký hoảng hốt. Bây giờ bọn họ ai cũng biết tiểu bạo quân tính tình quái dị, sợ hắn lấy mình khai đao.
Cho dù trong nửa năm này Dương Ký có được những thứ tốt khiến hắn vui vẻ ra mặt, nhưng mà gần vua như gần cọp, đi theo Đạm Đài Tẫn quả thực là cầu phú quý trong nguy hiểm.
Khi mà Dương Ký còn đang thấp thỏm, Đạm Đài Tẫn đột nhiên nói: “A.”
Dương Ký nhẹ nhàng thở ra: “Thuộc hạ cáo lui.”
Đạm Đài Tẫn nhìn bóng dáng gã, nghĩ thầm, nhược thủy của Di Nguyệt tộc đúng là không có khả năng bị ai cất giấu.
Kinh Lan An không phải còn có một đứa con trai sao? Đại khái nhược thủy đã dùng ở trên người con trai bà ta.
Bà ta giấu đứa bé kia cũng kĩ thật, ngay cả loại thủ lĩnh trong tộc như Dương Ký cũng không biết còn có một thiếu chủ mười mấy tuổi.
Sao đây? Đây là sợ hắn làm hại con mình sao?
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, Kinh Lan An cũng tự mình hiểu, đứa trẻ kia xác thật sẽ uy hϊế͙p͙ địa vị của hắn ở Di Nguyệt tộc.
Nghĩ đến vừa mới để thái y tới xem trong thân thể mình có độc hay không, các thái y liên tục lắc đầu, mỗi người đều nói hắn không trúng độc.
Lần này Diệp Tịch Vụ không nói dối.
Hắn đứng lên, lộ ra một nụ cười âm độc.
Lần này bị hắn bắt được, nàng đừng nghĩ đến chạy, rốt cuộc nàng đã ở trong tay hắn!
Nên bắt đầu tra tấn nàng từ chỗ nào mới tốt đây?
Hết chương 48!