Editor: KimH
BETA: Thạch Anh
~~~
Tiếng nước bên cạnh Tô Tô tí tách kêu, trong mỗi một cái lu nuôi rất nhiều trai sông nhỏ.
Nàng tỉ mỉ bồi dưỡng chúng nó, cần cù chăm chỉ đổi nước, khi thời tiết tốt, lại lau vỏ trai cho từng con một, mang chúng ra ngoài phơi nắng.
Trai sông há to miệng, vẫn chưa mở thần trí. Nàng góp nhặt tàn hồn ba năm, để tàn hồn năm đó còn chưa biến mất, tất cả đều có nơi ở.
Mất đi Ấn Định Thuỷ, lại không có thần phù hộ, trai tộc rất khó khôi phục như trước đây.
Mấy năm nay, nàng theo Thiếu Sư đi khắp sông núi, vẫn không tìm ra biện pháp làm phụ vương sống lại, linh hồn trai vương tan đi, không cách nào truy tìm. Thiếu chủ trai tộc Tang Hữu mất tích không có tin tức. Nhóm trai sông mới bồi dưỡng còn ngây thơ mờ mịt, vẫn là yêu tinh chưa khai hoá.
Tô Tô nhìn chúng nó, nhịn không được nở một nụ cười.
Người có hy vọng, vẫn luôn là điều tốt.
Lúc rảnh rỗi nàng sẽ đi ra ngoài tìm nơi non xanh nước biếc, tinh lọc dòng nước. Mất đi linh tủy, linh lực của nàng vĩnh viễn dừng lại ở trăm năm trước, không có cách nào tiến bộ nửa bước.
Thiên hạ hiếm có người biết, lúc sinh ra trai công chúa cũng là một thiên tài. Nàng sinh ra đã có năng lực tinh lọc dòng sông, nàng nỗ lực ba năm, cuối cùng tạm thời rửa sạch một con sông.
Nàng nhìn ánh nắng chiều ở chân trời, biết mình nên rời đi.
Hôm qua các yêu quái lại khuyên Thiếu Sư lấy vợ, khai chi tán diệp.
Nàng từ dưới Tây Hà vội vã trở về, đúng lúc thấy một màn kia. Đại năng Yêu tộc hầu như đều bị nhốt ở Hoang Uyên, nếu không nhân lúc còn sớm sinh hậu đại, nói không chừng khi nào bị diệt tộc còn không biết.
So với con người, yêu tinh còn sợ cô độc hơn, bọn họ bảo tồn hậu thế trăm năm thậm chí ngàn năm, sợ nhất là không có bằng chứng chứng minh mình từng tồn tại ở thế gian.
Thiếu Sư cười ôn hòa, không đồng ý cũng không cự tuyệt.
Mọi người đều biết Thiếu Sư đang đợi cái gì, Tô Tô cũng biết. Cho nên nàng muốn rời đi, nàng dùng thời gian hơn một trăm năm, khăng khăng một mực yêu một người, đã sớm hai bàn tay trắng.
Tô Tô cất trai nhỏ vào trong túi Càn Khôn, tới tạm biệt Thiếu Sư.
Thiếu Sư đang luyện binh, nghe vậy dừng một chút: “Nàng phải rời đi?”
Tô Tô cười nói: “Đúng vậy, làm phiền ngươi ngần ấy năm, thật là ngại quá.”
Nàng lấy ra mấy viên phấn trân châu, đưa cho Thiếu Sư: “Đây là ta nuôi lúc rảnh rỗi, mài nhỏ có thể giảm bớt đau đớn.”
Đại chiến Thần Ma kết thúc, tình trạng của Thiếu Sư không tốt, hắn là yêu, cần phải trốn trốn tránh tránh để sinh hoạt, thuộc hạ của hắn cũng thường xuyên bị thương.
Trước đây trai công chúa sợ đau, hiếm khi nuôi trân châu, lúc còn ở bên người Minh Dạ dùng trăm năm mới dưỡng ra một viên.
Sau khi nàng rời khỏi Minh Dạ, ngày đêm dưỡng châu, không hề sợ đau, trong ba năm đã dùng máu tươi dưỡng ra vài viên huyết trân châu.
Thiếu Sư nói: “Nếu nàng muốn tìm Thiên Hoan báo thù, không cần vội trong lúc này. Bọn họ có Thượng Thanh tiên cảnh làm hậu thuẫn, hiện tại chúng ta không phải là đối thủ của họ.”
Tô Tô cười lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm, Thiếu Sư. Ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận, sẽ không đi tìm Thiên Hoan. Trai tộc trăm phế đãi hưng, ta chỉ nghĩ đến việc mang theo tộc nhân sống một cuộc sống khác, lúc ta và ngươi du lịch phương Tây thấy nơi đó có một con sông, nước sông trong lành hơn so với Mạc Hà, tuy rằng linh khí không nhiều nhưng từ từ tu luyện, trai tộc có thể hóa thành hình người một lần nữa. Phụ vương nếu còn sống chắc cũng hy vọng ta dẫn dắt tộc nhân bắt đầu một lần nữa.”
Thiếu Sư giật giật môi, phát hiện mình không có lý do gì để ngăn nàng rời đi.
Hắn ta trầm mặc, một đường đưa nàng xuống đỉnh Không Hoá. Câu Ngọc lặng lẽ nhìn Thiếu Sư mang bộ dáng Tiêu Lẫm một cái, nghĩ thầm, nếu trở về hiện thực, tình huống này không biết xấu hổ như nào.
Diệp Băng Thường trở thành Thiên Hoan, nhưng Thiên Hoan lại thích chủ nhân Thượng Thanh, Minh Dạ là người có thực lực cường hãn nhất.
Tiêu Lẫm không có ký ức, thành lang yêu, chiếu cố Tô Tô ba năm.
Tuy tính hắn ta ôn hòa nhưng một lòng yêu thích Tô Tô, ngay cả nhóm tiểu yêu ở đỉnh Không Hoá cũng nhìn ra được.
Câu Ngọc đã nói, Bàn Nhược kiếp phù du không thể tùy tiện vào, đằng này thì tốt rồi, bọ họ mà ra ngoài, đoạn ký ức này có lẽ sẽ trở thành sử đen của mọi người.
Thiếu Sư nhìn trai công chúa quay đầu lại, lộ ra một nụ cười xán lạn, nàng dùng sức vẫy tay với hắn ta: “Thiếu Sư, ngươi trở về đi! Ta không hề đắm chìm trong quá khứ, về sau sẽ sống thật tốt.”
Thiếu Sư cười cười, nói được.
“Có lẽ có một ngày, trai sông nhỏ mà ngươi thấy trong dòng suối nào đó, là tộc nhân của ta đấy.”
Thiếu Sư rũ mắt xuống, vẫn nói “Được.”
Tô Tô thở dài: “Thiếu Sư, ta muốn bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa, ngươi cũng phải sống tốt.”
Vì thế, Thiếu Sư nhìn trai công chúa bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, nàng đón ánh nắng chiều, từng bước một rời khỏi đỉnh Không Hoá.
Trong mắt nàng tràn ngập sung sướng và hy vọng, nếu vậy tới Tây Hà mà nàng nói nhất định là một nơi tốt.
Ba năm trước đây, trai công chúa cuộn tròn trên lưng hắn, thấp giọng nói: “Ta không muốn chết, ta muốn sống, bọn họ đều còn sống, dựa vào cái gì mà ta phải đi tìm chết? Ta muốn trai tộc tồn tại vạn năm, ta muốn bọn họ phải trả giá đại giới, ta phải sống thật tốt.”
Thiếu Sư nhìn nàng đi xa.
Hắn ta không đuổi theo, cũng không nói nhiều lời từ biệt. Ngay cả chính hắn ta cũng không biết, có lẽ lúc nào đấy hắn ta sẽ bị bắt vào Hoang Uyên, không có tương lai.
Tang Tửu có thể buông xuống, mang tộc nhân rời đi là việc tốt.
Như hắn ta nói, vài năm sau gặp lại có lẽ sẽ có một đống trai sông nhỏ sinh cơ bừng bừng, tắm nắng, phun bong bóng ở trong nước.
Công chúa lớn lên, rời xa quá khứ đau xót, trở thành nữ vương.
Tô Tô đi vào Tây Hà, thả nhóm trai nhỏ xuống sông.
Dòng nước nhẹ nhàng, thanh triệt thấy đáy, đám trai sông thích ứng một chút, hoạt động rìu đủ chậm rãi bơi ra xa.
Tô Tô vừa lòng thỏa ý nhìn bọn họ, chờ bọn họ bơi ra xa, nàng cũng nhảy xuống, hóa thành một con trai có vỏ trắng hồng.
Nàng ở con sông tập trung tắm nắng, nhắm mắt tu luyện.
Nàng không còn là tiểu tiên tử giữa sông, đạo tâm tan tác rơi rớt, sớm đã nửa yêu hóa. Nhưng nội tâm nàng mấy năm qua chưa bao giờ bình tĩnh như vậy.
Nếu có thể, nàng tình nguyện trở thành một con trai sông không có linh trí, cứ sống như vậy. Nàng tình nguyện bản thân chưa từng yêu bất luận kẻ nào, lúc mặt trời mọc chạy ra tu luyện, giống như trước đây, ngắm nhìn bầu trời.
Chỉ là vĩnh viễn không cần phải nhìn thấy Tiên Quân chiến đấu vì bọn họ.
Mấy ngày này là những ngày bình an hiếm thấy.
Mỗi ngày nàng sẽ kiểm tra số trai nhỏ bơi ở sông một lần, nhẹ nhàng đưa bọn họ trở về, không chê phiền lụy tuần tra dời Tây Hà. Đời đời như vậy, nhiều thế hệ truyền thừa xuống.
Thẳng đến nửa tháng sau, Tô Tô nhận được một đồ vật ngoài ý muốn, nụ cười trên miệng nàng dần phai nhạt.
Đây là lần đầu tiên nàng nhận được đồ vật có quan hệ với Tang Hữu.
Là nửa cái vỏ trai.
Tay nàng lạnh buốt, ngơ ngác nhìn nửa cái vỏ trai kia, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn.
Vỏ trai của Tang Hữu bị người ta chém xuống một nửa.
Tô Tô biết loại thống khổ này, lúc nàng nhảy xuống nhược thủy vỏ trai đã từng trải qua thống khổ khi bị hao tổn, không khác gì xương cốt bị vỡ vụn.
Mà nay vỏ trai Tang Hữu xuất hiện ở chỗ này, nàng không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.
Vỏ trai chợt loé lên, xuất hiện một địa danh.
Tô Tô ngồi ở đáy sông, sóng nước gợn nhẹ nhàng, cá bơi khẽ hôn gương mặt nàng.
Ngày thứ hai, nàng dàn xếp tốt đàn trai nhỏ, nhờ Địa Tiên nơi này chăm sóc, tặng một viên phấn trân châu cho hắn, còn mình thì đi đến bí cảnh Phạn Càn.
Bên trong bí cảnh Phạn Càn sớm đã hoang vu, duỗi tay ra cũng chỉ nhìn thấy một màu đen nhánh, đây là một nơi tuyệt vọng cô đơn, bị thế gian vứt bỏ.
Bí cảnh này không có truyền thừa của tiên nhân, chỉ biết chậm rãi ăn mòn tâm trí con người.
Muốn cứu một người từ bên trong ra, không ai biết sẽ phải trả giá như thế nào.
Mà bây giờ Tang Hữu ở bên trong.
Tô Tô không biết vì sao ca ca ở bí cảnh Phạn Càn, nhưng nàng nhất định phải cứu hắn ta ra.
Hiện tại nàng không có Thần Khí là Ấn Định Thuỷ, chỉ có mấy viên phấn trân châu bàng thân, Tô Tô biết còn thiếu rất nhiều, nhưng nhân số của trai tộc ít ỏi, bí cảnh Phạn Càn nguy hiểm, nàng chỉ có thể tự mình đến cứu Tang Hữu.
Một khắc sau khi nàng bước vào Phạn Càn bí cảnh, hai bóng người chậm rãi hiện ra.
Thiên Hạo cười nói: “Con gái, con nói không sai, chỉ cần nói cho trai tinh biết ca ca nàng ở bên trong, nàng nhất định sẽ đi vào.”
Thiên Hoan nhắm mắt: “Phụ thân, ăn nói cẩn thận.”
Thiên Hạo gật đầu: “Có đôi khi đúng là cha không nghĩ chu đáo bằng con. Trai tinh vừa chết, nói không chừng ít ngày nữa Minh Dạ có thể phi thăng thành thần, đến lúc đó chỉ cần hắn chịu giúp con, đừng nói là linh tủy, Thủy linh căn không đủ thuần túy của con cũng sẽ trở nên thuần khiết.”
Chuyện này là nỗi khổ riêng trong lòng Thiên Hoan, nàng ta đè giọng xuống, không vui nói: “Phụ thân đừng đề cập đến việc này!”
Thiên Hạo không cho là đúng, Thiên Hoan sinh ra là thủy hỏa song linh căn, tư chất như vậy không xấu, nhưng hai linh căn tương khắc, chú định không thể thành đại đạo.
Trên đời chỉ có hai loại đồ vật có thể giúp Thiên Hoan rèn luyện linh căn, là Hoả Dương đỉnh và Ấn Định Thuỷ.
Hỏa Dương đỉnh ở Thần tộc, ấn Định Thuỷ thì ngược lại, cơ duyên xảo hợp lại được trai tộc dưới nhân gian nhặt được, trở thành bảo vật trấn sông Mạc Hà.
Thiên Hoan linh hoạt thông minh, nhẫn tâm làm mình trọng thương, thật vất vả tìm thấy Ấn Định Thuỷ ở trai tộc, lại không nghĩ tới Thần Khí ấy không biết tốt xấu, chui vào thân thể Minh Dạ.
Thiên Hạo bị nhốt ở bí cảnh Phạn Càn không thể thoát thân.
Ông ta tìm biện pháp trong ngàn năm, rốt cuộc biết cách rời khỏi bí cảnh Phạn Càn, đó là từ một người tu vi không yếu, thay mình bị nhốt ở Phạn Càn bí cảnh.
“Trai tộc cũng thật ngu xuẩn, trai yêu tên Tang Hữu thật sự tin chúng ta sẽ bỏ qua cho muội muội hắn, tự nguyện đi vào bí cảnh Phạn Càn thay ta.” Thiên Hạo lắc đầu nói “Chỉ tiếc yêu chính là yêu, tu vi của hắn ta còn chưa đủ, may mà con thông minh tìm Minh Dạ giúp đỡ cha mới có thể thoát thân.”
Thần sắc Thiên Hoan lạnh xuống: “Con đã nói, chuyện này vĩnh viễn đừng nhắc tới, không thể để Minh Dạ biết!”
Trong lòng nàng ta hơi tức giận với Thiên Hạo, đều do Thiên Hạo, nếu không nàng ta cũng không đến mức phải làm những việc này. Trai tộc hoài bích có tội, ngày ấy thiếu chút nữa nàng ta phải quỳ xuống cầu xin Minh Dạ, nói phụ thân chỉ có cơ hội này ra khỏi bí cảnh, hắn mới bằng lòng rời khỏi rừng trúc.
Thiên Hoan để nữ tiên đi vòng vèo trở về, lặng lẽ lau sạch lời nói hắn để lại cho trai yêu.
Trong lòng Thiên Hoan dâng lên cảm giác vô lực, nàng ta cũng không muốn làm những việc này. Nhưng nàng ta sinh ra linh căn không đủ thuần túy, chú định vô pháp phi thăng, cũng vô pháp ở cạnh Minh Dạ lâu dài.
Nàng ta không muốn hại ai, là tiểu trai tinh đoạt vị trí của nàng ta, một hai phải gả cho Minh Dạ.
Mà rõ ràng Minh Dạ không hiểu tình yêu nam nữ… Thế nhưng lại động tâm với trai tinh.
Rõ ràng là đồ vật của mình mà nàng ta chỉ ngủ say trăm năm đã bị người khác đoạt đi. Sao Thiên Hoan có thể cam tâm?
Một bước sai, từng bước sai, bây giờ nàng ta nghe thấy Thiên Hạo nhắc tới những việc này, đã hãi hùng khϊế͙p͙ vía một trận, hận không thể để phụ thân ngậm miệng lại.
Nhưng Thiên Hoan cũng hiểu rõ, trai tộc xuống dốc, chỉ cần Tang Tửu chết, những việc này không ai có khả năng biết.
Thiên Hoan không nói ra, nhưng luôn cảm thấy lo sợ bất an trong lòng, thấy phụ thân còn muốn chờ ở nơi này, tùy thời lấy đi linh tủy của tiểu trai tinh nàng ta thấp giọng nói: “Đủ rồi! Nàng không ra ngoài, là tạo hóa của nàng, chúng ta đi thôi.”
Nàng ta cảm thấy bất an, trong lòng giống như đè ép một cục đá nặng trĩu.
Tô Tô kề sát vách tường bí cảnh, lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi.
Nàng còn chưa hoàn toàn bước vào bí cảnh, không phải vĩnh viễn không có người biết, ít nhất bây giờ nàng nghe thấy.
Hóa ra tất cả mọi việc, ngay từ đầu đã là một hồi âm mưu được sinh ra từ vũng bùn.
Nghĩ đến Tang Hữu vì mình đi vào bí cảnh Phạn Càn, nàng gần như cắn môi đến chảy máu, trong mắt tràn ngập hận ý.
Thiên Hoan, Thiên Hạo!
Minh Dạ có phải là đồng lõa không?
Nàng đột nhiên mở mắt ra, đã là yêu đồng.
Trước mắt vô số yêu ma quỷ quái quay chung quanh.
Nhưng mà Tô Tô lại nhìn thấy, cảnh tượng trăm năm trước.
Nàng khi đó ghé vào đáy sông, ngưỡng mộ nhìn bạch y Tiên Quân chiến đấu vì bọn họ. Bỗng chốc hình ảnh xoay chuyển, tới trăm năm sau.
Lão trai vương bị đánh đến hồn phi phách tán, chỉ để lại một cái vỏ trai trống rỗng.
Vô số trai yêu thê lương kêu to, nước sông quay cuồng, trăm họ lầm than.
Ca ca bị đánh trọng thương rồi bị bắt đi, từng bước một đi vào trong bí cảnh.
Nàng không cứu được bất kỳ một ai trong bọn họ, nước mắt từ trong mắt trai công chúa chảy xuống. Nàng run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, nghiêng ngả lảo đảo đi lên.
Nàng ôm lấy vỏ trai của phụ vương, yêu đồng rạng rỡ, nhất thời không phân biệt được hôm nay là hôm nào, khóc lớn nói: “Phụ vương, con sai rồi, là con sai rồi, con không nên thích hắn.”
“Con sẽ không bao giờ yêu Minh Dạ!”
“Là con không tốt, người đáng chết là con, là con mắt mù, con hại toàn bộ trai tộc!”
Minh Dạ đi vào bí cảnh, nghe thấy này những câu nói này, trai công chúa đã là yêu đồng nói hối hận khi từng yêu hắn.
Thân thể hắn cứng đờ nhìn nàng, một cây chủy thủ hung hăng đâm tới.
Nước mắt nàng rơi đầy mặt, dường như muốn đem những đau khổ suốt trăm năm khóc rống ra ngoài.
Minh Dạ nâng tay lên, từ từ buông xuống.
Chủy thủ đâm vào bờ vai hắn, hắn trầm mặc cầm lấy chủy thủ kia, qua hồi lâu, cảm thấy chỗ kia truyền đến cảm giác đau đớn kéo dài.
Nhưng lại không biết là chỗ nào đau hơn.