Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 108: Đồ Dỏm

Đã cùng Đạm Đài Tẫn thỏa thuận cẩn thận, Tô Tô nhủ với mình, lần gặp lại hắn này nhất định trong lòng không được suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, quan trọng nhất bây giờ là tìm Công Dã Tịch Vô.
Tàng Hải thu mai rùa trở về, sắc mặt khó coi.


Bốn người ngồi dưới gốc cây hoa lê bên thạch đình ở Trương Phủ, Tàng Hải đem quẻ tượng cho bọn hắn nhìn: "Ta bốc quẻ cho đứa con chưa ra đời của Trương phu nhân, đây là quẻ sinh mệnh của nó."
Tô Tô nhìn về phía mai rùa Tàng Hải chỉ vào, phát hiện phía trên có một vết rách rất rõ.


Quẻ sinh mệnh có vết rách, chứng tỏ đứa bé không giữ được.
Tàng Hải cất mai rùa, lạc quan an ủi mọi người: "Có thể sẽ không tệ đến như vậy, ta học nghệ không tinh, mấy chuyện số mệnh này khó có thể nói trúng.


Lúc trước chỉ có ta và sư đệ ở đây, đứa bé dữ nhiều lành ít, bây giờ có thêm Lê sư muội cùng Diêu Quang sư muội tới, đứa bé khó giữ đó có thể sẽ sống sót."
Đạm Đài Tẫn nhấp một ngụm nước trà, nhìn Tàng Hải một chút.


Có thể mấy chuyện khác thì không, nhưng đối với xem bói, Tàng Hải có thiên phú xuất sắc.
Nếu xem bói cho tiên, Tàng Hải có lẽ tương đối phí sắc, linh lực bỏ ra cũng chỉ có thể dự đoán cát hung trong một thời gian ngắn, nhưng nếu là xem bói cho một phàm nhân, đối với Tàng Hải mà nói thì quá dễ dàng.


Hắn xem bói nói hài nhi không giữ nổi, tức là khả năng đứa bé chết yểu rất cao.
Bốn người bọn họ tu vi không thấp, vậy mà chuyện này vẫn xảy ra.
Đạm Đài Tẫn khó tránh khỏi suy nghĩ sâu ra, thứ đang trốn trong trấn này, rốt cuộc là loại yêu quái gì?


Đạm Đài Tẫn nói: "Tối nay là ngày âm giờ âm, Trương phu nhân sẽ sinh."
Ngữ khí hắn chắc nịch, cũng không ai nghi ngờ.
Trương phủ có yêu khí, song lại không thấy yêu quái, trông qua gió êm sóng lặng, trừ Tụ Ma trận phía sau núi mà Đạm Đài Tẫn nói thì trong phủ một chút khác thường cũng không có.


Giống như bão táp trước bình yên, càng khiến cho người ta thêm kinh hãi.
Diêu Quang thần sắc nghiêm trọng, nói: "Tại phòng sinh sớm đã bố trí xong trận pháp, chúng ta sẽ trông coi Trương phu nhân."
Tô Tô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bỗng trong đầu chợt lóe lên.


Nàng quả quyết nói: "Ta cảm thấy, Trương Phương Thăng rất kì lạ."


Tàng Hải nói: "Đứa trẻ đó sao? Ta và sư đệ lúc trước cũng cảm thấy rất kì lạ, nhưng sau khi điều tra thì thấy nó cũng chỉ là đứa trẻ bình thường, nghe nói từ lúc sinh ra đã không thích nói chuyện, tính cách quái gở, gần đây con mèo nó đang nuôi bị mất cho nên mới đi khắp nơi tìm mèo."


Tô Tô cũng chỉ thuận miệng nói ra, dù sao nàng cũng từng tiếp xúc qua đứa bé, trên người không có yêu khí, cũng không có chỗ khác thường nào.


Lại nói, Trường phu nhân là mẹ đẻ Trương Phương Thăng, nếu Trương phu nhân cũng không cảm thấy con trai mình kì lạ, Trương Phương Thăng hẳn không có vấn đề gì.
"Trương Viên ngoại đâu?" Tô Tô hỏi, "Trương phu nhân sắp lâm bồn, sao không thấy Trương Viên ngoại?"


"Há, đi lấy lá trà, nghe nói hôm nay về." Tàng Hải trả lời.
Quả nhiên, trước khi sắc trời chuyển đêm đen, Trương Viên ngoại phong trần mệt mỏi trở về.
Gã hỏi han Trương phu nhân ân cần một chút, rồi lần lượt hành đại lễ với bọn người Đạm Đài Tẫn.


Tàng Hải cùng Trương Viên ngoại khách sao, ngón tay Đạm Đài Tẫn làm như vô ý phất qua bả vai Trương viên ngoại.
Hắn híp híp mặt, thế nhưng cũng bình thường.
Trong phủ không ai dị thường.
Tô Tô chú ý tới động tác của hắn, cũng không nhịn được dò xét Trương Viên ngoại.


Trương Viên ngoại có hai cái ria mép dài ra, trông rất xảo miệng.
Trương phu nhân nhìn thây gã, mặt mày ôn nhu như nước, xem ra hai vợ chồng bình thường rất yêu thương nhau.
Trương Viên ngoại dù có tiền cũng không nạp thϊế͙p͙.


Chẳng bao lâu, Trương phu nhân lâm bồn, bà đỡ vội vàng chuẩn bị giúp nàng ta đỡ đẻ.
Trương Viên ngoại ở ngoài cửa lo lắng đi đi lại lại, bọn người Tô Tô ẩn ở một nơi bí mật gần đó.
Diêu Quang kinh ngạc nói: "Lần đầu tiên ta thấy người phàm sinh con đấy."


Đạm Đài Tẫn rũ mắt, nắm chặt Hỗn Nguyên kiếm trong tay.
Hắn sinh ra khác biệt với người bình thường, đã có kí ức từ khi mới sinh.
Đã từng không có tơ tình, vì thế từ khi xuất hiện trên thế gian này, hắn đã không chút do dự gϊếŧ Nhu phi.


Hoàng đế Chu quốc bởi vì Nhu phi mà căm hận hắn, bọn cung nhân khắp nơi ngược đãi hắn, hắn rõ ràng xưa nay không có lỗi gì, hắn chỉ muốn sống, có ai sinh ra mà đáng chết đâu?
Hiện giờ khi có tơ tình, trong lòng của hắn khó tránh khỏi mờ mịt.
Không nên làm như thế sao?


Vì cái gì mà nữ nhân kia nếu sống, hắn sẽ chết?
Hắn muốn sồng, dù cho ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dù cho bị người đời chế giễu, bị người đánh chửi, hắn vẫn muốn tiếp tục sống.
Không, ánh mắt hắn âm trầm nhìn đường vân trên thân kiếm, hắn không sai!


Trên đời này không ai yêu hắn, dù cho Nhu phi có còn sống đi nữa, cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ hắn.
Vốn đã là kẻ phản bội, đều đáng chết.
Tô Tô ngồi xổm bên cạnh hắn, cảm thấy khí tức của hắn có chút hỗn loạn.


Nàng bỗng nhiên nhớ đến chính mình từng ở huyễn cảnh Yểm Ma đã nhìn thấy cảnh tượng Ma Thần sinh ra trong thế giới tàn nhẫn đó.
Nàng nhớ đến Nhu phi dịu dàng lương thiện.
Còn có một đứa trẻ đang run lẩy bẩy vì sống sót mà ôm con chuột chết đang nằm trong tã lót.


Tô Tô mở túi càn khôn của mình ra, đưa cho mỗi người một khối Ngô Đồng Mộc được khắc thành hình con thỏ.
Diêu Quang kinh ngạc nói: "Cái này...!Là Ngô Đồng Mọc ở Trường Trạch sơn sao?"


Tô Tô gật đầu, giọng điệu mang theo ý cười: "Khi con bé cha ta đã khắc nó, người phòng khi ta chạy loạn, ở phía trên nó có tiên thuật, có thể giúp chúng ta bình tâm tĩnh khí.
Yêu ma không biết trông như thế nào, chúng ta mang theo Ngô Đồng Mộc để từng giờ từng khắc tỉnh táo."


Tàng Hải khen: Vẫn là Lê tiên tử tri kỷ."
Tô Tô vuốt vuốt còn thỏ trong lòng bàn tay mình, nhìn nó cười cười.
Đạm Đài Tẫn bất ngờ khi thấy trong tay mình đâu ra một con thỏ bằng gỗ, nó xinh xắn lung linh, còn chưa bằng một đầu ngón tay lớn, nhìn qua trông ngốc ngốc, vô cùng ngoan ngoãn.


Trên thân con thỏ quanh quẩn linh khí màu trắng.
Những chuyện nặng nề uất ức dần dần vơi đi, hắn chậm mất nửa nhịp nhìn về phía Tô Tô.
Thiếu nữ điềm nhiên như không có việc gì, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào phòng sinh.


Bên này vừa lấy Ngô Đồng Mộc ra, bên kia đã có tiếng khóc vang dội của đứa bé.
Đạm Đài Tẫn cất kĩ con thỏ bằng gỗ, cùng ngọc bội đặt chung một chỗ, như cảm nhận được cái gì, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm phòng sinh: "Giờ âm đến."


Đứa bé quả nhiên là tam âm thể, thể chất như vậy rất dễ dàng thu hút tà ma.
Đối với yêu ma mà nói, là vật vô cùng bổ dưỡng.
Bà đỡ ôm đứa bé ra: "Chúc mừng Trương Viên ngoại, chúc mừng Trương Viên ngoại, phu nhân sinh được một tiểu công tử."


Trương Viên ngoại nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ vô cùng, ôm đứa bé mừng rỡ không ngậm miệng được.
Tô Tô trông thấy đứa bé dúm dó trong ngực hắn, rất khỏe manh.
Trương Viên ngoại vội vàng ôm đứa bé đi vào với phu nhân.
Tàng Hải nói: "Vậy là không xảy ra chuyện gì."


Tô Tô cũng cảm thấy kì quái, theo lý thuyết, yêu ma không phải sẽ tới đoạt đứa trẻ sao?
Đạm Đài Tẫn nhìn thấy trong nhà tỏa ra yêu khí, nó: "Chờ một chút."
Bọn họ chờ được vài ngày.


Trương Viên ngoại mở tiệc chiêu đãi bọn họ bữa cơm, uyển chuyển nói: "Gần đây đồn đại chuyện mấy đứa bé mất tích trong trấn, có thể chỉ là lí do thoái thác của những người trong nhà mất đi đứa bé mà thôi, trấn Ninh Hạc xưa nay an ổn, làm gì có yêu ma.


Chư vị đã vì phu nhân ta mà quan tâm, bây giờ Lân nhi đã bình an sinh ra, chư vị đạo trưởng nếu còn có việc trong người, kẻ hèn này nhất định sẽ khao thưởng một số tiền lớn tiễn chư vị."
Tô Tô ngàn lần không nghĩ tới, chờ mãi chờ mãi, chờ cho đến khi chủ nhân hy vọng bọn họ rời đi.


Trong phủ bình an vô sự, Trương Viên ngoại xem bọn hắn như đang ở nhờ.
Diêu Quang định nói gì đó thì Đạm Đài Tẫn cười nói: "Được, vậy chúng ta sẽ không làm phiền nữa, sẽ rời đi ngay."
Hắn ôm quyền hành lễ, không chờ Trương Viên ngoại cho người lấy bạc trắng ra, một mạch rời phủ.


Bọn Tô Tô cùng nhau đuổi theo.
Tàng Hải nói: "Quả là kỳ quái, nếu như không có yêu, vậy thì yêu khí từ đâu mà tới?"
Diêu Quang cũng nói: "Chúng ta thật sự rời khỏi đây sao?"


Hoa lê bay lả tả rơi dưới chân Đạm Đài Tẫn, hắn nói: "Tìm một nơi bí mặt nào đó chờ tiếp, xem chuyện gì sẽ xảy ra."
Hoàng hôn, Trương Viên ngoại lấy xe ngựa ra khỏi phủ.
"Thê tử vừa mới sinh, hắn lại có thể đi làm ăn ngay sao?" Tàng Hải hỏi.
Ánh mắt Tô Tô lướt qua.


Lúc nhìn thấy xe ngựa, nàng trong thấy trong rương có một đứa bé nằm trong tã lót.
"Đứa bé ở trên xe ngựa."
"Cái gì? Trương Viên ngoại muốn đem con mình đi đâu?"
Đám người lập tức ý tức được, yêu ma có thể đã xuất hiện, bọn họ đồng đều lặng yêu không một tiếng động đi theo.


Thời điểm chiếc xe ngựa kia xuất hiện ở thị trấn đã lượn quanh đường cái, từ đường nhỏ đi về ngọn núi phía sau Trương phủ.
Diêu Quang nói: "Hắn muốn đến Tụ Ma trận."
Trương Viên ngoiạ làm sao lại hại chính đứa con mình sinh ra?


Tiếng vó ngựa cộc cộc vang trong đêm, bọn họ núp đằng sau tảng đá, nhìn thấy Trương Viên ngoại ôm đứa bé xuống xe ngựa, đi đến Tụ Ma trận.
Bên trong Tụ Ma trận, tám cây liễu không gió mà bay, yêu khí từ Tụ Ma trận tỏa ra, bên trong cây liễu truyền đến vô vàn tiếng quỷ khóc.


Trương Viên ngoại quỳ xuống: "Cung nghênh chủ nhân."
Ở giữa quỷ liễu xuất hiện một con quái vật ba đầu, nó giật giật cái cổ, biết thành một nam tử u ám.
Trương Viên ngoại cao hứng nói: "Chủ nhâ, đứa trẻ lần này là tam âm thể."


"Ồ?" Nam tử hứng thú đón lấy đứa bé, dò xét một lát, nói: "Không tệ, không tệ.
Chờ ta trở về Ma Vực đem luyện thành Ma Đan hiến tế cho Yêu Hoàng, nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."
"Cảm ơn chủ nhân."
Nghe được mấy từ "Ma Vực", "Ma Đan", "Yêu Hoàng", mấy người bọn họ liếc nhau một cái.


Mắt thấy nam tử muốn đem đứa trẻ tiến vào quỷ liễu.
Đạm Đài Tẫn đua tay, vô số đường chỉ vàng bay ra như thác nước, quấn lấy đứa bé trong ngực yêu quái ba đầu.
Những sợi chỉ còn lại như lỗi đình, mang theo sát khí đâm về phía yêu quá ba đầu.


Đạm Đài Tẫn giữ lại tã lót, đưa cho Diêu Quang: "Ôm cho chặt."
Diêu Quang vội vàng bảo vệ đứa bé trong ngực.
Yêu quái ba đầu né kim tuyến, đen mặt nhìn bọn người Tô Tô, sau một khắc hóa thành nguyên thân, cùng bọn họ đấu tại chỗ.


Tô Tô phát hiện, yêu quái này rất yếu, nàng thậm chí không cần phải tế ra Trọng Vũ cho phí sức.
Yêu quái ba đầu cũng rất nhanh ý thức được bọn người tới không phải loại tốt lành gì, nó không cam lòng nhìn đứa bé trong ngực Diêu Quang rồi thả người trở vào trong quỷ liễu.


Tàng Hải nói: "Không được, hắn muốn chạy!"
Trên tay yêu quái ba đầu nhất định có lệnh bài đi Ma Vực, nghĩ đến sư huynh, Tô Tô cắn răng, theo vào quỷ liễu.
Đạm Đài Tẫn nhíu mày, cũng đi vào quỷ liễu.
Tàng Hải nói: "Chờ ta một chút, chờ ta một chút!"


Diêu Quang ôm đứa bé đang khóc nỉ non, lo lắng nó xảy ra chuyện, đành phải đứng tại chỗ.
*
Đạm Đài Tẫn tiến vào trong quỷ liễu, quỷ liễu tương đương với một Truyền Tống trận, đảo mắt một cái hắn đến một cái động phủ khác.
Trong động phủ truyền đến những tiếng bước chân nhỏ nhẹ.


Cổ tay hắn chuyển một cái, Hỗn Nguyên kiếm rút ra khỏi vỏ, từ người hắn bay đến một phía.
Nó dừng trước mặt một thiếu nữa.
"Lê Tô Tô?" Hắn cau mày nói.
Tô Tô từ sâu trong động phủ đi tới, nhẹ nhàng thở một hơi: "Ngươi làm sao cũng theo vào đây?"


Nàng đi đến bên cạnh hắn, nhìn khắp bốn phía: "Nơi này có vẻ là chỗ tu luyện của yêu quái, chúng ta cẩn thận một chút."
"Được."
"Bên trong có một con đường, hắn hẳn trốn thoát từ nơi đó."
Thiếu nữ ngoài nhìn, nắm chặt tay của hắn: "Đừng đi lạc."


Đạm Đài Tẫn nhìn chàm chằm hai bàn tay đang nắm lấy, cùng nàng đi vào con đường mở mịt trong động phủ.
Hai bên vách đá láo lên ánh sáng, Tô Tô cảnh giác đi vể phía trước.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên mở miệng: "Tô Tô."
"Cái gì?" Tô Tô quay đầu.


Thiếu niên đột nhiện dựa vào rất gần, khuôn mặt thanh tú của hắn ở một nơi u ám thế này, xinh đẹp đến không tưởng nổi, nụ cười của hắn cũng vô cùng thuần khiết: "Lần trước ta nói sẽ không liên hệ gì tới ngươi nữa, đều là nói dối."


Ngón tay Đạm Đài Tẫn quấn quanh tóc nàng, thấp giọng lưu luyên nói: "Ta làm sao có thể bỏ qua ngươi được, sẽ chỉ cùng ngươi dây dưa đời đời kiếp kiếp, đến khi bạch cốt khô mục, cùng nhau hư thối."
"Ngươi đây, thích ta sao?"


Ánh mắt hắn lờ mờ trong thạch thất, giống như mang theo tia sáng tĩnh lặng, chờ đợi đáp án của nàng.
Tô Tô thật lâu không đáp.
Đạm Đài Tẫn mê hoặc nói bên tai nàng: "Ta cao hứng, đem đốt niệm vòng tặng ngươi nha."


Chẳng biết từ lúc nào, hắn lấy ra một kim vòng lớn bằng quả ɖâʍd, kim vòng trong tay hắn biến hóa thành từng sợi kim tuyến sắc bén, sau lại từ từ đúc nóng thành kim vòng.
Cái này gọi là đốt niệm.
Là vũ khí mà trời đất khó trói buộc được.


Thiếu nữ hô hấp khó khăn, cười nhẹ nói với hắn: "Thích."
Hắn cười.
Đạm Đài Tẫn từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ như đang cảm thụ thanh âm của nàng lúc nói thích hắn rốt cuộc có cảm giác gì.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, trong mắt là một mảnh thất vọng.


"Quả nhiên, đồ dỏm vẫn chính là đồ dỏm, vẫn không khiến ta vui vẻ gì.
Nếu như là nàng khi nhìn ta như vậy, ta sẽ rất vui sướng."


Hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, đốt niệm hóa thành vô số tơ mỏng, thiếu nữ trước mắt hoảng sợ nhìn hắn, trong lúc hốt hoảng, mị nhãn như tơ phun tới, lại sau đó một khắc, không kịp mở miệng, thậm chí không kịp kêu thảm, đã bị xoắn nát.


"Xuỵt." Thiếu niên thấp giọng nói, "Dù cho nàng có đem lòng ta giẫm đến vỡ nát, cũng không tới phiên ngươi tới lấy lòng ta."
Đuôi mắt Đạm Đài Tẫn rủ xuống, sắc mặt không đổi nhìn người trên đất hóa thành một đám ma khí.
Là như vậy sao.