Hạc Minh Giang Hồ

Chương 3: Nhất lộ đồng hành

Mắt thấy hai thanh đại đao sắp chém tới trên người Diệp Tú Thường, Đoạn Vân Tụ hạ thắt lưng nghiêng người, nhanh chóng xuất ra trường kiếm đánh lên hai hòn đá nhỏ bên bờ suối hướng đối diện tập kích.

Cục đá kia lực đạo rất mạnh, xé gió xẹt qua dòng suối, đánh trúng vào huyện vị trên tay của Hà Nhị Quỷ cùng Đường Tứ Quỷ, hai thanh trường đao rơi xuống đất.

Diệp Tú Thường thân mình dừng lại, phát hiện đúng là lam y thiếu niên cứu mình, vì thế hướng đối phương gật đầu thay lời cảm tạ, sau đó tay nâng kiếm cắt vào cổ tay cổ chân của bốn người.

Trong chớp mắt, Tương Tây Tứ Quỷ còn chưa kịp phản ứng thì gân tay gân chân đã bị Linh Tuyền Kiếm cắt đứt.

“ Ác giả ác báo, đó là là kết cục của các ngươi! Rất nhanh các ngươi sẽ được nếm trải độ sắc bén của hổ đầu trảm“.

Nói xong Diệp Tú Thường đem bảo kiếm tra vào vỏ, sau đó hướng thiếu niên ở bên kia dòng suối chắp tay, “Đa tạ công tử tương cứu!”

Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, thản nhiên đáp: “không cần cảm tạ”

Diệp Tú Thường lần đầu nhìn thấy Đoạn Vân Tụ, là lúc nghe được tiếng vó ngựa mà xoay người lại, trông thấy “Hắn“..... “Hắn” Một thân đạm lam sam tử, mang theo trường kiếm, cưỡi con ngựa trắng, từ giữa cánh rừng chạy tới, ở phía trên đầu là một bầu trời xanh thẳm, làm cho hai mắt nàng tỏa sáng. Gần thêm một chút, nàng nhìn rõ đồng tử của “Hắn” ánh lên tia sáng, gương mặt thanh tú tuấn dật. Lúc này, nghe giọng nói của “Hắn” trong suốt như suối chảy, cứu người thần sắc lại thập phần hờ hững, nàng đã đưa ra quyết định phải kết giao bằng hữu với “Hắn“.

“Tuy nói nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng ân huệ của công tử, tiểu nữ tử còn phải báo đáp. Ít nhất, phải mời công tử vào thành dùng một bữa cơm đạm bạc, không biết ý công tử thế nào?

Đoạn Vân Tụ nghĩ nghĩ, gật đầu nhận lời...... Diệp Tú Thường là một nữ tử hiếm thấy, chính mình cũng nên tìm hiểu.

Nàng vỗ vỗ con ngựa, con ngựa hiểu ý, đạp thủy qua suối, làm bắn lên một mảnh bọt nước.

Diệp Tú Thường huýt sáo một tiếng, một con Xích Mã rất nhanh từ đàng xa chạy tới. Nàng giữ chặt cương ngựa, sờ sờ cổ, thân mật hỏi han: “Phong nhi, ngoạn đủ chưa?”

Xích Mã cọ lên tay chủ nhân, cúi đầu hí lên một tiếng, xem ra ban nãy rất là tiêu dao thoải mái.

Diệp Tú Thường lập tức nhảy lên ngựa, sau đó nhìn Đoạn Vân Tụ, giơ lên tay phải, làm động tác mời: “Công tử thỉnh!”

Hai người ngồi trên lưng ngựa chậm rãi mà đi.

Diệp Tú Thường mở miệng hỏi: “Còn chưa hỏi quý danh công tử?”

“Tại hạ... Đoạn Vân...”

“Nguyên lai là Đoạn công tử, tiểu nữ là Diệp Tú Thường, vừa rồi có thể công tử đã nghe được.”

“Ân, nghe nói Diệp cô nương chính là một trong Giang Nam song tú, hôm nay vừa thấy, quả nhiên “danh bất hư truyền“.

“Đoạn công tử chê cười, nếu quả thật lợi hại như vậy, vừa rồi sẽ không cần làm phiền công tử xuất thủ.”

“Diệp cô nương không cần khiêm tốn. Cô nương dám lấy một địch bốn, có thể thấy được cô nương gan dạ sáng suốt hơn người. Tuy là cô nương bị vây ở thế yếu, nhưng lại đoán trước được hành động của bọn chúng, nhanh chóng đánh đòn phủ đầu, tiếp đó chiêu chiêu công kích sơ hở của ba người kia, có thể thấy được cô nương là người rất có mưu lược. Sau khi chế phục bọn hắn, liền phế đi võ công giao cho quan phủ xử trí, lại có thể thấy được cô nương là người thông hiểu luật pháp. Không xem mạng người như cỏ rác. Chỉ vài canh giờ, Đoạn Vân liền đối cô nương thập phần khâm phục!”

Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ quan sát tỉ mỉ, phân tích thấu đáo, không khỏi cười sáng lạng, “Đoạn công tử phân tích thế này, chỉ có thể để Tú Thường nói, Tạ Đoạn công tử thưởng thức rồi.”

Hai người nhìn nhau cười.

Đến trước tửu điếm có chút phong thái, hai người xuống ngựa, đem ngựa giao cho điếm tiểu nhị, đến một gian phòng hai người ngồi xuống đối diện nhau.

“Đoạn công tử cứ tùy ý gọi!” Diệp Tú Thường đạo đãi khách chu toàn, ra tay vô cùng hào phóng.

Đoạn Vân Tụ cũng không từ chối, gọi mấy món ăn sáng thanh đạm mình thích.

Diệp Tú Thường cười khẽ không thôi, “Đoạn công tử yêu thích đồ chay như vậy, thật đúng là giúpTú Thường tiết kiệm tiền.”

“Ah? Thật đúng là“. Đoạn Vân Tụ cười một cái, “Bất quá này thật là ta sở hảo. Diệp tiểu thư tiếp tục điểm một ít.”

Trong thời gian chờ rượu và thức ăn được mang lên Diệp Tú Thường tinh tế đánh giá thiếu niên trước mắt. Nàng cảm thấy thiếu niên “Đoạn Vân” này là nam tử mà lại sạch sẽ gọn gàng quá mức, nhìn lại có chút nhược, có chút nhu hòa, giữa mi tâm lại có chút nét đẹp nữ tử, nhưng lại “anh tư tú đĩnh” như “chi lan ngọc thụ”, cả người bình thản ung dung, như mây bay cuối trời, bên trong lại ẩn dấu tài năng, nội hàm thanh ngạo*, khí thế cô lãnh, như bảo kiếm trong võ. Này mâu thuẫn kết hợp làm cho Diệp Tú Thường khắc sâu ấn tượng, trong lòng có một loại cảm giác kỳ dị... “Hắn” Rốt cuộc là một người như thế nào? Nàng rất muốn thấy nội tâm của “Hắn”, để làm rõ tại sao mâu thuẫn của “Hắn” lại có thể kết hợp hài hoà như vậy.

*(không kiêu ngạo)

“Đoạn công tử chắc có việc trong người?”

“Diệp cô nương đoán không sai.... Tại hạ rời nhà mấy năm, đang muốn quay về thăm phụ mẫu cùng huynh trưởng. “Nói tới chỗ này, ánh mắt Đoạn Vân Tụ ảm đạm đi, một nét u sầu thoáng hiện lên đáy mắt.

Diệp Tú Thường sát ngôn quan sắc*, đã phát hiện Đoạn Vân Tụ khác thường.

* (đoán ý qua lời nói và sắc mặt)

“Đoạn công tử nhà ở nơi nào?”

“Ở vùng Cán Ttrung.”

“Uhm? Công tử là phải đi qua Hán Dương?”

Đoạn Vân Tụ gật gật đầu.

“Đúng dịp, Tú Thường cũng đang muốn đi Hán Dương cùng gia huynh họp mặt, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành được không?”

Đoạn Vân Tụ nghĩ nghĩ, đáp: “Quả thực như vậy, rất tốt!” Nàng đối Diệp Tú Thường rất có hảo cảm, có tâm kết giao, nếu vừa lúc tiện đường tự nhiên là tốt. Nhưng nàng cúi đầu, nhìn thấy mình cải nam trang, liền phát hiện không ổn.

Diệp Tú Thường xem nàng đáp hảo rồi lại có vẻ chần chờ, liền đoán được là nguyên nhân gì.

“Đoạn công tử không cần băn khoăn, ta tin công tử!”

Diệp Tú Thường nói xong đều có chút kinh ngạc chính mình đối với người trước mắt tự dưng tín nhiệm. Nàng ngày thường tâm tư kín đáo, suy nghĩ chu toàn, tuy rằng bình thường sẽ không nhìn lầm người, nhưng mới trong vòng một canh giờ liền đối một nam tử xa lạ như thế tín nhiệm này vẫn là lần đầu tiên.

Mà Đoạn Vân Tụ không thể không thầm giật mình... Diệp Tú Thường thế nhưng lại hiểu rõ ý nghĩ của mình, cũng tán thưởng Diệp Tú Thường không chỉ có vẻ đẹp của nữ tử Giang Nam, mà còn có đại khí nữ tử phương Bắc. Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần ngại ngùng, liền mỉm cười, “Đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hai người một đường đi về phía nam, hướng Hán Dương mà đi, ven đường tùy hứng bắt chuyện. So sánh với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của Diệp Tú Thường, Đoạn Vân Tụ đối với Võ Lâm hiểu biết rất ít, trước kia phụ thân Đoạn Hàn chán ghét chuyện giang hồ tranh đấu, hơn nữa cũng không thích võ lâm nhân sĩ đối với Đoạn gia không ngừng khiêu chiến, dứt khoát ẩn cư, cũng không truyền kiếm pháp cho nàng, càng không nói cho nàng biết chuyện võ lâm, chỉ dạy nàng nội công tâm pháp cùng đạo Khổng Mạnh. Mà Diệp Tú Thường không chỉ biết rõ chuyện giang hồ, hơn nữa đối với võ công của các môn, các phái rõ như lòng bàn tay. Cho nên Đoạn Vân Tụ khiêm tốn thỉnh giáo, nhờ việc này mà hiểu thêm được tình hình của hai phái hắc bạch, nhất là đủ loại ân oán giữa bạch đạo cùng với cái được xưng là Tiềm Long Giáo tức “Ma giáo“.

Mười ngày sau, hai người tới Hán Dương, đi vào một tửu điếm tên Tiên Khách Lai, huynh trưởng Diệp Tú Thường là Diệp Viễn Khâm đã chờ ở đó.

Diệp Viễn Khâm có đường nét gương mặt rõ ràng, anh tuấn đỉnh đạt, cử bộ sinh phong. Hắn thấy muội muội cùng với một thiếu niên tuấn tú xa lạ đang ở phía trước, có chút ngạc nhiên. Sau khi giới thiệu với nhau, Diệp Viễn Khâm biết được thiếu niên này đã từng cứu muội muội, liền vô cùng cảm tạ, kêu một bàn mỹ thực thịnh soạn khoản đãi Đoạn Vân Tụ.

Ba người đang ăn ở nhã gian, chợt nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, nhìn xuống thấy, là một đám ăn mày vây quanh một cô nương. Cô nương kia mặc cái váy màu hồng nhạt, lớn lên rất là xinh đẹp, trong tay vung lên một cái lợi khí sắc bén tựa đao phi đao, tựa kiếm phi kiếm vào một đám đệ tử Cái Bang đang hợp lực vây công bên dưới khách điếm.

Cái Bang đệ tử vây thành một vòng tròn, hơn mười cây côn lớn đồng thời đánh úp về phía phấn y cô nương vây nàng vào giữa, bức nàng dùng một chiêu “Hạn địa bạt thông”* vọt lên không trung, sau đó thoát ra bên ngoài, ai ngờ chỗ đặt chân bất ổn xuýt nữa trượt ngã. Lúc này Đoạn Vân Tụ mới vừa đi xuống cầu thang thấy có người muốn trượt đến liền đưa tay lãm trụ thắt lưng đối phương, sau đó dùng lực trên cánh tay giúp nàng đứng vững.

*(thường được sử dụng trong võ thuật miêu tả vị trí nhảy, miêu tả thời gian nhảy nhẹ, gọn gàng)

Phấn y cô nương đứng vững thân mình, thấy mình rơi vào trong lòng một thiếu niên xa lạ, liền phản ứng, tát nàng một cái.

Đoạn Vân Tụ tay mắt lanh lẹ bắt được cổ tay của đối phương. Phấn y cô nương động thủ không được, trợn mắt trừng nàng.

Đúng vào lúc này, Diệp Viễn Khâm kêu lên: “Biểu muội!” Nguyên lai cô nương này là con gái của Chưởng môn Nhạn Đãng Môn Sở Liệt cùng thê tử Chung Tư Vi, tên là Sở Dao, cũng là biểu muội của huynh muội Diệp gia.

“Biểu ca!” Sở Dao vẻ mặt phẫn nộ, hướng Diệp Viễn Khâm nói, lời này lại vừa mang theo ủy khuất.

Diệp Tú Thường vội đã đi qua nói: “Vị này chính là Đoạn Vân, Đoạn công tử, người ta mới vừa rồi giúp muội!”

Sở Dao kịp phản ứng, vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn còn có chút tức giận, mà Đoạn Vân Tụ buông tay, cũng có chút bất đắc dĩ.

Diệp Viễn Khâm ngăn cản đệ tử Cái Bang đến gần, sau đó ôm quyền hỏi thăm, “Tại hạ là Minh Viễn Sơn Trang Diệp Viễn Khâm, đây là xá muội Diệp Tú Thường cùng biểu muội Sở Dao, không biết đã xảy ra chuyện gì đến nỗi gây ra bất hoà?”

Đệ tử Cái Bang vừa nghe, biết trước mắt nguyên lai là Thiếu chủ Minh Viễn Sơn Trang, nhất thời đưa mắt nhìn nhau. Có nghe đến danh tiếng của “Giang Nam Song Tú” bên ngoài, nhưng bọn hắn còn chưa có gặp qua, lúc này thấy hai người phong độ bất phàm, đều thầm nghĩ lời đồn không giả, quả nhiên đều là nhân trung long phượng.

Kẻ cầm đầu đệ tử Cái Bang cũng ôm quyền đáp lễ, “Nguyên lai là Minh Viễn Sơn Trang, công tử cùng tiểu thư, thất lễ. Huynh đệ chúng ta cũng không phải cố ý khó xử Sở tiểu thư, là nàng không hiểu quy củ của chúng ta!”

Diệp Viễn Khâm truy vấn vài câu, rất nhanh liền minh bạch... Nguyên lai hôm nay Sở Dao tâm tình thật tốt, tiện tay ném ít bạc cho một tên là ăn mày, ai ngờ bên cạnh lập tức vọt tới một đám, Sở Dao không chịu cho nữa, mà bọn hắn xem Sở Dao này là tiểu thư có tiền, không theo quy củ bố thí cho mọi người, liền không chịu, lúc này mới la hét ầm ĩ. Sở Dao nói ra thân phận của mình, muốn mượn thanh danh cha mẹ hù dọa bọn họ, ai ngờ đối phương bất mãn Sở Dao vênh váo hung hăng, vì thế hai bên càng cãi càng lớn, nên động thủ.

Diệp Viễn Khâm thay mặt biểu muội tỏ ý xin lỗi, lại lấy ra một túi bạc đưa cho tên cầm đầu đệ tử Cái Bang, nói là muốn mời bọn hắn một bữa cơm no. Đệ tử Cái Bang không muốn vì vậy mà tổn thương hòa khí hai phái, nên coi như bỏ qua.

Đồng thời Diệp Tú Thường cũng khuyên biểu muội lấy đại cục làm trọng. Sở Dao từ nhỏ đã được nuông chiều, có chút điêu ngoa tuỳ hứng, nhưng cùng Diệp Tú Thường quan hệ rất tốt, lúc này biểu tỷ tới khuyên, cũng không tiếp tục nháo.

Bốn người trở lại thượng nhã gian, Sở Dao lại bởi vì chuyện vừa rồi còn có chút tức giận, lúc này ngồi đối diện đúng là Đoạn Vân Tụ, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn đối phương vài lần.

Đoạn Vân Tụ cũng không để ý, tự nhiên dùng bửa, thỉnh thoảng trả lời vấn đề huynh muội Diệp gia.

-----------