Không biết cửa cung đã đóng chặt trong bao nhiêu năm mà chỉ có một
tiếng dát lớn, cửa chậm rãi được mở ra.Cùng với tiếng động,một đạo kim
quang chói mắt giống như vầng thái dương, theo cửa cung bắn ra, phô bày
toàn bộ một mảnh không gian.Nơi đó, tràn đầy khí phách khó có thể nói
lên lời.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng đắm chìm trong đạo kim quang, hướng từ bên trong nhìn lại.Đâu đâu cũng thấy ánh sáng rực rỡ chói lọi.
Trong đại điện, cửu trọng trên đài cao, một vật hoàn toàn đoạt đi
tinh thần của hai người.Chỉ thấy tại chỗ trên cao để thất kim quang,một
pho tượng đứng sừng sững.
Một pho tượng toàn thân mặc giáp hoàng kim sư tử!Đầu, tứ chi, thân
hình,mà ngay cả cái đuôi cũng bao trùm lóe ra hàn mũi nhọn áo giáp.
Hắc để hồng văn áo giáp, màu vàng là bộ lông,màu bạc là ánh mắt thâm
thúy, toàn thân tỏa ra một loại uy nghiêm khí thế.Cái đầu của hoàng kim
sư tử gây cho Phong Vân một cảm giác. Cơ hồ có thể gặp được thần minh
là chuyện không bình thường, một cái cao cao tại thượng, không thể xâm
phạm.
-“Khí thật mạnh.”Sau thời gian thất thần ngắn ngủi , Phong Vân phục hồi lại tinh thần , kinh ngạc mở miệng.
Khí thế này đã thành công khiến cho nàng thất thần, tuy rằng linh
lực của nàng cấp bậc không cao, nhưng là đã có kinh nghiệm rèn luyện tâm trí,so với người khác đã là hơn hẳn.Vậy mà một pho tượng lại khiến cho
nàng thất thần, nhưng với loại khí thế tỏa ra từ pho tượng này thì dù là ai cũng phải kinh ngạc thôi.
-“Thần chi tọa kỵ?” so với Phong Vân mất đi vài phần khí thế, Mộc Hoàng lại càng thêm chấn kinh rồi, cơ hồ là thốt ra.
-“Thần chi tọa kỵ?” Phong Vân không hiểu.
-“Không, không phải.” Mộc Hoàng khiếp sợ , đột nhiên lại lắc lắc đầu.
Sau thời gian ngắn ngủi kinh hãi ,Mộc Hoàng lại trở về dáng vẻ lãnh
khốc,nhưng lại có chút hồ nghi.Phong Vân thấy vậy ngạc nhiên nhìn Mộc
Hoàng.
Mộc Hoàng cảm giác được ánh mắt của Phong Vân, không cúi đầu, chỉ cau mày trầm giọng nói:“Sách cổ có ghi lại, hoàng kim vì thể, bối thân hai cánh, quanh thân giáp trụ, chính là thần chi sủng thú, lâm vào tọa kỵ.”
Chưa từng nghe qua. Phong Vân nhíu mi một chút.
Phỏng chừng nội dung ghi trong sách cổ này, chỉ sợ cũng chỉ có Mộc Hoàng có thể biết.
-“Vì sao không phải?” Phong Vân hỏi mấu chốt .
-“Ánh sáng màu không đúng, hình thể không đúng.” Mộc Hoàng buông Phong Vân ra , chậm rãi tới gần hoàng kim sư tử , cẩn thận xem xét.
Hoàng kim vì thể,pho tượng sư tử này tứ chi trên chân, lại ẩn ẩn có
màu trắng hoa văn.Trên hình thể cũng không có hai cánh.Vậy đó không phải là tài năng trong truyền thuyết có thể xuất ra ma thú .
Mộc Hoàng nhìn kỹ vài lần , thở dài một hơi.Bất quá, pho tượng này là cái gì vậy?
-“Có lẽ là hỗn huyết.” Phong Vân nghe Mộc Hoàng giải thích, nghĩ nghĩ rồi nói.
-“Hỗn huyết?” Mộc Hoàng nhíu mày.
Phong Vân lúc này hình dung có chút thay đổi :“Tạp giao .”
Lời này vừa nói ra, Mộc Hoàng không có phản ứng gì, Phong Vân liền
cảm thấy một đạo ánh mắt gắt gao tập trung trên người nàng,ánh mắt kia
lộ ra hung thần ác sát.Nơi này có nàng cùng Mộc Hoàng chỉ có hai người,
ánh mắt ? Vậy ánh mắt đó?
Phong Vân sâu sắc theo cảm giác của mình mà nhìn lại, ngửa đầu lên liền thấy trong đôi mắt của tôn hoàng kim sư tử.
Tối như mực, lạnh như băng, tràn đầy chết chóc.
Phong Vân trong nháy mắt cơ hồ bị ánh mắt lợi hại kia làm cho không
thể hô hấp, toàn thân giống như rơi vào vùng nam cực với băng tuyết,vực sâu,cảm giác không bình thường chút nào.
-“Pho tượng sống.” Phong Vân nháy mắt kinh hãi.