Ánh sáng đã tiêu tán, hỏa long cũng dừng lại. Từ giữa không trung,
một dúm đo đỏ hạ xuống. Phong Vân vươn tay tiếp nhận hạt sắc lửa đỏ kia , đó là căn nguyên của Thái Dương Chân Hỏa . Vừa nhập vào lòng bàn tay,
Phong Vân liền hiểu được cách vận dụng của nó.
Thứ này, thứ này còn có thể…
Trong lòng mạnh mẽ rung động, Phong Vân búng tay một cái.
“ Oanh” một đám Thái Dương Chân Hỏa liền theo hạt cát xuất hiện, đánh về phía Tiểu Thực làm nó sợ đến mức rụt đầu trở về.
-“ Ha ha ha ha…” rốt cuộc không nhịn được sự mừng rỡ, Phong Vân cười to ra tiếng.
Nàng cư nhiên có thể sử dụng căn nguyên của Thái Dương Chân Hỏa, ha
ha về sau, gặp người không vừa mắt chỉ cần một ngọn lửa nhỏ , người kia
lập tức sẽ trở thành tro bụi.Chỉ nghĩ như thế thôi đã khiến Phong Vân
hưng phấn đến độ muốn phát cuồng.
Khi Phong Vân vẫn còn đắm chìm trong sự vui sướng, giọng nói của Mộc Hoàng liền lạnh lùng vang lên : “ Ngu ngốc, chỉ là Thái Dương Chân Hỏa cũng khiến ngươi vui như vậy?”
Mới được Thái Dương Chân Hỏa, tâm trạng đang vô cùng vui vẻ nên nàng
không thèm chấp Mộc Hoàng . Nàng thật cẩn thận cất Thái Dương Chân Hỏa
vào trong hành lý.
-‘Bảo bối, bảo bối, đại bảo bối’. Lúc này, Tiểu Thực cũng
cảm nhận được giá trị của Thái Dương Chân Hỏa, nó vui mừng xoay tròn
xung quanh tay của Phong Vân. Cái mà nó thích chính là những bảo bối như thế này a.