Tay hắn hoàn là bảo mệnh đúng mới dùng được, bên trong chỉ có thể cất giấu năng lượng một lần.
Lúc trước gặp nguy hiểm như vậy cũng chưa dùng đến, hôm nay cũng không
biết có đúng không , cự nhiên dùng trong một không gian gió lốc, lúc
này…
Phong Vân nghe thấy thế, thu lại tươi cười, cái này làm sao bây giờ.?
Mộc Hoàng không được.Còn nàng? Tuy rằng nàng có che dấu, nhưng cũng chỉ
có người trong nhà biết được việc của nàng, nàng chỉ là một linh sư tả
hữu cấp bậc.
Vừa chạm mặt một cái, thiếu chút nữa là bị cái gì chân hỏa thái dương
này thiêu rụi thành tro luôn rồi.Nàng liệu có thể làm được cái gì đây?
-“ Ngươi đi ”. Phong Vân trong đầu lại nhanh chóng hoạt động trở lại, nghĩ biện pháp, chợt nghe Mộc Hoàng lạnh lùng ném ra hai chữ.
- ‘’Đa tạ đã cất nhắc.” Phong Vân giương mắt nhìn Mộc Hoàng.
Tuy biết rằng Mộc Hoàng là người thông minh, sẽ không bao giờ bắn tên không nào cả, chỉ là nàng…
Thực sự là kém xa.Rất kém xa.
-“ Dùng đặc tục thiên phú của ngươi kia.” Mộc Hoàng nhìn Phong Vân, thanh âm thiệt là trầm.
Đặc trù thiên phú? Cướp đoạt dung hợp lực? Phong Vân khẽ nheo mắt lại.
-“Điểm lợi hại của Thái Dương chân hỏa, nó cũng phải hợp lực cùng
với lực bản thể thì mới có thể duy trì năng lực được, ngươi theo bản thể ở giữa cướp đoạt năng lực bản thể của dung hợp đó lúc chúng đi ra,
chúng sẽ mất đi năng lực của mình.Huống hồ chỗ này chỉ là phân thân
thôi, nguy hiểm không lớn.” Mộc Hoàng sắc mặt thực sự rất thận trọng nói ra từng chữ một.
Là cướp đoạt dung hợp lực, là hắn xưa nay chưa từng gặp qua công pháp.
Nếu Phong Vân có thể theo như những người thân bề trên của mình cướp
đoạt linh lực,thì trăm ngàn năm qua hình ảnh đại lục này sẽ không có
người nào có thể cướp đoạt được dung hợp sau linh lực.Như vậy, cũng cùng một nguyên lí, cướp đoạt đi năng lượng của thái dương chân hỏa trước
mắt cũng chẳng phải là vấn đề to tát gì.