Sau đó lạnh lùng nói:“ Tháp này có tên là thất tầng hắc kim huyễn hình tháp, lấy ảo ảnh mà trở thành tên gọi, một khi tiến vào bên trong, thì một lực bên trong tháp sẽ nhập thể huyễn hóa ra các màu như là ma
thú, dùng ảo ảnh đó làm rối loạn rồi sau đó tấn công địch thủ”.
-“Thì ra là thế.” Khó trách một đám tân sinh thấy như bị kích thích , trỏ nên khác thường.
-“Ta không phát hiện ra .” Nhưng là, nàng cái gì cũng chưa thấy.
Mộc Hoàng không dừng bước, cứ thẳng phía trên tháp mà hướng tới,một bên trầm giọng nói. “ Tháp này bất quá hiện tại chỉ là tháp ảo ảnh cấp thấp nhất thôi, một khi linh lực đạt ở cấp cao thì ảo ảnh trong tháp bất cứ thứ gì cũng
không thể thấy được.”
Phong Vân nhất thời hiểu được .Trung Quốc có câu ngạn ngữ về tu
luyện.Điểm quan trọng đầu tiên là, xem sơn là sơn, xem thủy là thủy.như
nhìn một thực vật bình thường , hoàn toàn nhìn không ra mặt sau che dấu
là cái gì.Điều quan trọng thứ hai, xem sơn không phải là sơn, thủy không phải là thủy.
Đây là tu luyện đến một cảnh giới nhất định, sơn cũng không tính sơn, thủy cũng cũng không tính thủy, bất quá đó là tự nhiên.
Quan trọng thứ ba, xem sơn vẫn là sơn, thủy vẫn tính là thủy.Siêu
việt bản chất trở về chân lí.Đem hết thảy đều nhìn thấu , sơn cùng thủy
là phải cũng là sơn thủy, không phải cũng là sơn thủy.
Cảm tình, do linh lực của nàng cao hơn cấp bậc của tháp, nên mới dễ
dàng nhìn thấu bản chất những gì diễn ra ở nơi này, cho nên không hề
nhìn thấy ảo ảnh.
-“Không xong.”Nhất thời chuyển suy nghĩ, Phong Vân mạnh mẽ
ngừng chân, một tiếng khẽ gọi.Nàng không phải trải qua linh lực trắc
nghiệm, do đó nàng không biết linh lực của mình là bao nhiêu.
Nhưng là, hiện tại này tình huống, rõ ràng nàng cao hơn những tân
sinh kia .Nhưng nàng vẫn muốn che dấu thực lực.Phong Vân lúc này xoay
người nghĩ tới nghĩ lui .
-“ Quay lại cũng vô dụng thôi, đã đi thì phải đến đỉnh chứ”. Ngay trong lúc Phong Vân định quay đầu lại thì tiếng nói của Mộc Hoàng truyền đến, âm thanh lạnh lùng, sắc nhọn.
Đồng thời phất tay một cái, làn sương khói mỏng từ từ tan ra, đỉnh
tháp đã ở ngay trước mặt họ, tuyệt nhiên rõ ràng không một chút gì có
thể che dấu được.
Từ hướng kia kim linh đã truyền ra , không biết từ khi nào đã bắt đầu dấy lên những rung động.Hiển nhiên muốn đem tất cả những gì đã được
truyền lại bên trong đưa đi ra ngoài.
Phong Vân đen mặt, nhìn đỉnh trước mắt mình.Nàng, đã đang ở tầng tối cao nhất.
Mộc Hoàng chậm rãi xoay người, thấy vậy mặt không chút thay đổi nào vẫn tiếp tục đi về phía ghế tọa lạc trên đỉnh .
Hắn- Mộc Hoàng là đã mất đi linh lực.Vấn đề là phương pháp tu luyện
của hắn, chỉ cần có cửa đột phá , cũng chính là lúc này đây…
Linh lực biến mất, mà không nhắc đến lần đó mất đi nhãn lực, sức
phán đoán, khả năng phân biệt , hắn cũng tự mình rèn luyện lại hết
thảy.Thế nhưng Một bảy tầng của hắc kim huyễn hình tháp nho nhỏ, hắn
cũng không để ở trong mắt.
-“Ngươi là tên hỗn đản.” Nháy mắt Phong Vân lại càng không
hiểu được ảo diệu trong này, khuôn mặt Mộc Hoàng đen lại nghiêm nghị
trừng mắt nhìn nàng, liếc xéo một cái , ngoảnh mặt đi xuống lầu.
Mộc Hoàng muốn nổi danh thì cho hắn nổi danh đi nàng chẳng cần .Nhưng mà, ngay trong lúc Phong Vân xoay người, Mộc Hoàng đang tọa lạc thì
tầng thứ bảy của tháp đột nhiên chấn động.
Ngay sau đó vang lên một tiếng, toàn bộ không gian trong tầng thứ bảy này bỗng dung biến đổi, tháp đột nhiên biến thành hình một cái miệng
to như con thú, nuốt chửng Phong Vân cùng Mộc Hoàng.
Phong Vân cùng Mộc Hoàng trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy một khối
không gian lạ lẫm , năng lương dung mãnh đang dần tiến đến, túm lấy họ
lôi vào trong miệng tháp.
Nháy mắt, biến mất vô tung vô ảnh.