Màu xanh thăm thẳm, đèn màu cao cao. Trời xanh mây trắng, hoàng hôn
trong vắt. Khắp đất trời đều bao phủ bởi niềm hứng khởi dạt dào, vô tình mà lại hữu tình.
Thời gian trong mắt những người đang vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt một cái màn đêm đã buông xuống. Vầng trăng sáng cao cao treo
trên màn trời tỏa ánh sáng bàng bạc như ngọc xuống mặt đất, một thứ ánh
sáng cực kỳ thuần khiết thánh thiện.
Toàn bộ Đế cung Nam Viên vẫn đang ca múa mừng cảnh thái bình. Rượu
chảy như nước, mọi người thi nhau nhảy lên đài cao ca múa. Lửa trại bùng cháy hừng hực, chân tướng của đám ma thú kỳ dị quái lạ đều thể hiện ra
ngoài. Các vương công đại thần, khách quý từ xa tới, gương mặt ai ai
cũng rạng rỡ vui vẻ. Cả quảng trường trước Đế cung cơ hồ vui sướng như
đại dương dậy sóng.
Còn tân nương tân lang Phong Vân và Mộc Hoàng sau một vòng tiệc rượu đã đi thẳng vào phòng tân hôn.
“Ha ha, hôm nay vui quá, uống…”
“Đúng vậy, nể mặt Đế hậu của chúng ta…”
“Đến đây đến đây! Hiếm có dịp tất cả mọi người đều tề tựu ở nơi này, hôm nay không say không về…”
“Đúng, không say không về, vui lên nào…”
Những âm thanh huyên náo cứ liên tục vang lên kéo bóng đêm đi xa. Các quốc chủ của đế quốc trực thuộc đế hoàng quốc Nam Viên, các quân chủ
công quốc vương quốc đều trong bộ dạng hôm nay vui vẻ nhất định phải
uống thật thoải mái mới thôi. Người Nam Viên vốn hào sảng như vậy, một
khi có dịp được thoải mái, bọn họ sẽ tận dụng mau chóng không có điểm
dừng. Cả Đế cung đều bị bọn họ làm ầm ĩ đến mức sắp nổ tung đến nơi, cái gì mà tôn ti trật tự đều bị ném hết sang một bên.
“Ồ, Đế quân Thiên Khung đâu, chạy rồi à?”
“A, không nói thì không để ý, Đế quân Tinh Vực cũng chạy rồi.”
“Bọn họ chạy lúc nào vậy…”
Một người Nam Viên hào sảng định khai đao từ hai vị đế quân, nhưng
vừa mới mở đầu liền phát hiện ra không còn thấy bóng dáng hai vị đại đế
quân đâu nữa. Chẳng phải bọn họ được tính là người nhà mẹ đẻ của Đế hậu
sao, sao lại không thấy đâu cả thế này?
“Ồ, không nói thì không để ý, sao mấy vị đại tướng quân của Tinh Vực cũng không thấy đâu cả nhỉ?”
“Đúng vậy. Người nhà mẹ đẻ của Đế hậu đều bỏ chạy hết rồi à?”
Không tìm thì không biết, vừa mới tìm một cái, mọi người mới phát
hiện ngay cả Hách Liên Phong Lôi, Mạnh Khoát cũng không thấy bóng dáng
đâu nữa.
“Mọi người uống phần của mọi người đi, bọn họ đã có người tiếp đón rồi.” Ma Ha Cách vốn thay mặt Mộc Hoàng mời tiệc mọi người liền mỉm cười nói
với xung quanh. Gương mặt ông ta tươi cười sáng lạn nhưng trong mắt lại
thoáng qua một tia tăm tối. Vị quân vương quốc chủ của Nam Viên thấy vậy liền hiểu ra.
“Ha ha, hiểu rồi hiểu rồi…”
“Hiểu rồi. Chúng ta uống thôi, ha ha…”
Trong chớp mắt, trên mặt mọi người điều lộ ra vẻ thấu hiểu. Cả đám cười hì hì quay đầu tiếp tục uống rượu.
Thân là người nhà Đế hậu mà lúc này lại biến mất không thấy bóng dáng đâu, rõ ràng mấy người đó đi phá rối đêm động phòng rồi. Những người ở
đây chưa đủ cấp bậc nên không dám đi phá rối đêm động phòng của Đế quân
bọn họ, nhưng hai đại đế quân Tinh Vực và Thiên Khung thì có thể.
Ha ha, hy vọng Đế quân của bọn họ không thảm quá.
Quảng trường trước điện trong nháy mắt lại ồn ào náo nhiệt cảnh ca múa vui mừng.
Ma Ha Cách thấy vậy liền mỉm cười. Ông ta quay đầu thoáng nhìn về phía tẩm cung của Mộc Hoàng.
Phá rối động phòng ư, hôm nay chỉ sợ bọn họ chẳng có lòng dạ nào mà làm việc đó.
Bóng đêm mê hoặc buông xuống, không gian tràn đầy màu sắc lung linh
rực rỡ. Nhìn từ bên ngoài thì thấy khắp Đế cung đều bao phủ bởi sự vui
mừng và cảnh ca múa tưng bừng nhưng bên trong lại ngầm đề phòng vô cùng
nghiêm ngặt, lính gác đều được bố trí hết sức chặt chẽ và bí mật. Ngoại
trừ đám người Hải Long đang phòng vệ ở bên ngoài Đế đô, bên trong Đế
cung cũng có bên trong ba tầng, bên ngoài ba tầng phòng vệ.
“Có chuyện gì lạ không?” Hách Liên Phong Lôi trên người mặc giáp trụ hỏi mọi người bên trong Đế cung.
“Không có.” Các cao thủ thế gia của Nam Viên đáp lời.
“Mọi người tiếp tục đề phòng nhé!”
“Chúng tôi biết rồi!”
Bóng người mờ dần. Đám người do Hách Liên Phong Lôi dẫn đầu và đám người của Nam Viên đan xen vào nhau tiếp tục ẩn vào bóng tối.
Còn ở bên kia, đám người của Mạnh Khoát và Mộc Nhất cũng không ngừng
tuần tra phòng hộ trong bóng tối. Bọn họ không phải là sợ thế lực nào
khác đến quấy rối, mà lúc bái đường, Đế Sát đã một mình dám tới đây.
Động phòng hôm nay còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Hiện tại bọn
họ chẳng còn lòng dạ nào mà đi phá rối động phòng. Chỉ cần bảo vệ được
cho hôm nay được yên ổn là bọn họ đã cảm thấy vui mừng lắm rồi.
Trăng sáng vằng vặc cong cong hình lưỡi liềm. Trong một lương đình
cách không xa tẩm cung của Mộc Hoàng, Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách
đang ngồi đối mặt và cùng thưởng thức rượu ngon.
“Không ngờ chúng ta lại có ngày hôm nay.” Một hơi uống cạn chén rượu, Phượng Vũ Náo nở nụ cười.
Ngàn Dạ Cách nghe nói thế cũng mỉm cười.
Trước đây bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có lúc giao hảo với Nam Viên, trở
thành bằng hữu với Mộc Hoàng. Bọn họ đến đây chính là muốn đào góc tường nhà Mộc Hoàng, muốn gây ra bất hòa giữa nội bộ bọn họ. Chẳng ngờ hôm
nay hai người lại ngồi cùng nhau ở chỗ này để bảo vệ đêm động phòng cho
hắn.
Kế hoạch quả thực biến hóa quá nhanh không gì cản nổi.
Nhấp một ngụm rượu trong chén, Phượng Vũ Náo thoáng nhìn qua bóng đêm tươi đẹp xung quanh, “Ngài nói Hắc Ngục thực sự sẽ tới đây sao?”
Ngàn Dạ Cách nhìn bầu rượu để trên mặt bàn. Hắn bỗng trầm mặc, “Ta không chắc chắn.”
Trải qua buổi bái đường ồn ào, Phong Vân đã nói rất rõ ràng, Đế Sát
cũng hiểu rõ có cưỡng ép cũng vô dụng. Hắn cũng càng hiểu rõ có tộc mỹ
nhân ngư trấn thủ bên ngoài, bọn họ có muốn quấy rối trong Đế đô cũng
không thể quấy rối được.
“Nhưng mà, cái tên Đế Sát đó…” Phượng Vũ Náo hiểu được sự trầm mặc của Ngàn Dạ Cách.
Bởi vì Đế Sát đó là một người vô cùng điên cuồng. Nếu biết cưỡng ép cũng vô dụng, có lẽ hắn sẽ không nổi điên lên như thế.
“Bởi vì Lan nói bọn họ sẽ tới.” Ngàn Dạ Cách nhấp một ngụm
rượu. Hắn không xác định được người của Hắc Ngục có tới hay không, nhưng Ngàn Dạ Lan lại nói bọn họ sẽ đến. Dựa theo tính tình của bọn họ, bọn
họ nhất định sẽ đến. Cho nên đêm nay mọi người mới phải phòng thủ nghiêm ngặt như thế. Ngay cả động phòng cũng không tới phá rối.
Phượng Vũ Náo trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi lắc đầu.
Bóng đêm duyên dáng đẹp đẽ đa tình.
Trái ngược với tầng tầng lớp lớp đề phòng đang vây lấy bên ngoài Đế
cung, trong tẩm cung của Mộc Hoàng lúc này lại tràn đầy nhu tình mật ý.
Phong Vân ngồi ở mép giường, Mộc Hoàng thì đang đứng bên cạnh tháo trang sức ra cho nàng.
Dưới ánh nến đỏ lấp lánh, gương mặt xinh đẹp của Phong Vân càng thêm đỏ lựng như bốc lửa, nhu tình như nước.
Mộc Hoàng không nhịn được liền kéo Phong Vân lại gần và cúi xuống hôn nàng.
Phong Vân mỉm cười ngẩng đầu hôn lại hắn.
Đôi môi chạm nhau, hàng vạn hàng nghìn tình ý lúc đó không có lời nào tả được.
Nến đỏ rực sáng, bên trong tẩm cung trong nháy mắt bỗng nóng lên.
Tiểu Thực quấn quanh vai Phong Vân nhịn không được bèn vươn một bông
hoa nhỏ khỏi vai nàng coi trộm. Khi thấy hai khuôn mặt đang gần trong
gang tấc kia, khi thấy nụ hôn chan chứa tình cảm nồng nhiệt kia, Tiểu
Thực bỗng rên lên một tiếng, toàn thân nó đều đỏ nhừ.
Nóng quá, nóng quá, nóng quá đi mất!
Cảm xúc của Tiểu Thực vừa mới dao động thì Phong Vân và Mộc Hoàng đã
lập tức cảm nhận được. Mộc Hoàng bỗng bước tới và hung hăng trừng mắt
nhìn Tiểu Thực còn đang rình trộm chưa kịp chạy.
“Đi ra ngoài!” Mộc Hoàng trầm giọng nói với nó.
“Không đi!” Tiểu Thực cao giọng chính nghĩa, “Lan Lan bảo ta bảo hộ Vân Vân và ngươi.”
Lại nói, nó và Phong Vân là cùng một thể, có cái gì nó không thể nhìn được? Có cái gì nó không thể nghe được cơ chứ?
Một câu chính nghĩa còn chưa nói xong, Tiểu Thực đã rung lên định
hoàn toàn dung hợp với cơ thể của Phong Vân. Nó và Phong Vân vốn là một
thể, nó có thể dung nhập và huyết mạch của Phong Vân. Để xem hắn làm thế nào bắt nó ra ngoài.
Động tác của Tiểu Thực đã nhanh mà động tác của Mộc Hoàng còn nhanh
hơn. Tiểu Thực còn chưa dung nhập xong thì Mộc Hoàng đã tóm được bông
hoa trên đầu nó.
“Không được kéo ta!” Tiểu Thực lập tức rống to.
Mộc Hoàng trầm ngâm nhìn Tiểu Thực một lát rồi nói với giọng ôn hòa, “Ta không kéo ngươi nữa. Hôm nay không cần ngươi bảo vệ ở chỗ này, ngươi ra ngoài đi!” Dứt lời, hắn lại buông tay ra và không kéo Tiểu Thực nữa.
Tiểu Thực vô cùng ngạc nhiên. Phải biết rằng, nếu là trước đây thì Mộc Hoàng đã hung hãn đá văng nó đi rồi, vậy mà hôm nay lại…
Phong Vân vẫn ngồi im không lên tiếng khi thấy vậy liền mỉm cười với Tiểu Thực, “Đi đi, mọi người đều ở bên ngoài mà, sợ cái gì.” Nàng biết bọn họ đều đang ở bên ngoài. Mộc Hoàng cũng biết, hơn nữa còn hiểu bọn họ làm thế là vì sao. Cho nên hắn mới ôn nhu như vậy.
“Vân Vân…” Tiểu Thực xoa má Phong Vân.
“Đi đi, chỉ cách một cánh cửa thôi mà. Ta cũng không yếu như vậy đâu.” Phong Vân mỉm cười.
Cho dù hiện tại Mộc Hoàng mười phần công lực chỉ còn tám, không tính
là cao thủ nhưng nàng thì không như vậy, nàng có đủ năng lực. Chỉ là một cánh cửa còn không bảo vệ được thì sau này làm sao đi lại trong thiên
hạ được? Hôm nay lại là ngày động phòng hoa chúc của hai người, bọn họ
sao có thể để người khác nhìn thấy? Ngay cả Tiểu Thực vẫn luôn dính bên
người nàng cũng không được. Nơi này chỉ nên có hai người bọn họ mà thôi.
Tiểu Thực đã hiểu ý tứ của Phong Vân và Mộc Hoàng. Nó trầm ngâm một lát rồi nhảy ra khỏi người Phong Vân và lắc lư đi ra ngoài.
“Nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi ta đấy.” Ra đến gần cửa nó còn không yên tâm quay lại dặn dò.
“Biết rồi biết rồi.” Phong Vân mỉm cười.
Cửa điện vang lên, Tiểu Thực đi ra ngoài ngồi.
Sư tử Hoàng Kim đang canh giữ trên nóc nhà cũng dịch chuyển một chút
và ngồi chồm hỗm ở một chỗ xa xa. Hôm nay là ngày vui của bọn họ, mọi
người không nên trông gà hóa cuốc mà làm ảnh hưởng đến hai người.
“Bọn họ thực sự lo lắng.” Mộc Hoàng vươn tay tiếp tục tháo những tư trang phức tạp trên người Phong Vân xuống.
“Có thể hiểu được, có điều làm vậy cũng hơi quá.” Phong Vân cười cười, tay cũng bắt đầu cởi bỏ trang phục trên người Mộc Hoàng xuống.
Bọn họ phòng thủ nghiêm mật quá mức ngược lại lại gây trở ngại cho đêm động phòng hoa chúc của nàng.
“Chỉ vì Ngàn Dạ Lan khẳng định như vậy.” Mộc Hoàng cười nói.
Phong Vân nghe nói thế cũng cười, “Ngàn Dạ Cách nói Lan đặc biệt mẫn cảm và đặc biệt có thể thấy rõ mọi chuyện, giống hệt Á Phi vậy.”
Nói tới đây, Phong Vân đột nhiên nhớ ra, “A, quên không báo cho bọn Á Phi biết rồi.” Nàng lại quên không báo cho bọn Á Phi biết, quả thực đáng đánh, đáng đánh!
“Tốt nhất là không báo.” Mộc Hoàng khô khốc lên tiếng. Hắn
cố ý đó. Cái tên Á Phi kia dám nói cái gì mà sau trăm tuổi Phong Vân sẽ
là của hắn ta. Hắn vẫn còn tức nghẹn không thông đây này. Không ai có
thể cướp đoạt Phong Vân của hắn hết, ai cũng đừng mơ.
Phong Vân nghe nói thế lập tức nở nụ cười. Mộc Hoàng này thật là…
Hai tay ôm chặt lấy Mộc Hoàng, Phong Vân ngẩng đầu nhìn hắn và chậm rãi nói, “Nguyện nắm tay nhau đi đến bạc đầu, đời này kiếp này không người nào khác.”
Mười sáu chữ ngắn ngủi lại nặng tựa Thái Sơn.
Mộc Hoàng nghe xong liền ôm chặt lấy Phong Vân.
Không người nào khác, không người nào khác…
“Con đường chúng ta đã đi qua để đến được với nhau người khác
không rõ, chỉ có hai ta mới biết, chuyện tình yêu cũng như người ta uống nước vậy, hợp hay không hợp chỉ chúng ta mới biết được. Yêu là yêu, phụ là phụ, chuyện đó vĩnh viễn cũng không thể vãn hồi lại được.”
Phong Vân rất ít khi nói ra những lời này, nhưng hôm nay khi vừa nói
ra, trong nháy mắt, Mộc Hoàng đã kích động cơ hồ phát run. Hắn không
chút nghĩ ngợi ôm lấy Phong Vân và đặt nàng trên giường. Toàn thân kích
động, hắn đè lên người nàng. Phong Vân là của hắn, đích thực là của hắn, từ nay về sau chỉ là của hắn mà thôi.
Trăng sao tỏa ra muôn ngàn ánh sáng lung linh lấp lánh.
“Đến rồi!” Trong nháy mắt khi Mộc Hoàng đang kích động áp lên người Phong Vân, Hải Long vẫn trấn thủ bên ngoài thành đột nhiên mở mắt.
Ba Ngân và Bạch Sa vẫn rảnh rỗi bên cạnh cũng chậm rãi ngồi dậy.
Bầu trời vốn được bao phủ bởi bóng tối trước mặt bọn họ bỗng nhè nhẹ
bốc lên từng vầng sáng màu đen. Khí tức hắc ám vừa mới tới trong nháy
mắt đã che kín một phương thiên địa. Từ trong bóng đen có vô số yêu quái quỷ quái nhảy ra. Khí tức u ám lẫn vào đêm lạnh càng thêm dày đặc nồng
đậm.
“Khà khà…” Trong đám ma quỷ từ trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện, một nam nhân cầm đầu mặc một chiến giáp màu đen bỗng phát ra
tiếng cười khà khà.
Tiếng cười u ám tràn ngập sự hung tàn.
“Hôm nay bản tướng tới đây để xem trận thế khiến Thiếu chủ của ta bị thương rốt cuộc lợi hại thế nào.”
Âm thanh hung tàn vừa hạ xuống, vô số người áo đen ở đằng sau hắn ta
lập tức từ bốn phương tám hướng đánh về phía lớp màn nước đang bao phủ
cả Đế đô kia.
“Có Đế Sát không?” Bạch Sa đứng trên cao nhìn với vẻ tràn đầy hưng phấn.
“Không có.” Có vô số lời đáp từ bốn phương tám hướng dội
lại. Đó chính là câu trả lời của đám kiêu hùng luyện ngục đang trấn thủ
tứ phương.
“Vậy cứ việc mạnh tay cho ta!” Không có Đế Sát, bọn họ không cần nể tình. Hôm nay người Hắc Ngục đã kéo nhau tới đây, vậy để xem các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!
Trong bóng đêm dày đặc, Hắc Ngục dường như đã tung ra toàn bộ lực lượng.
“Có động!” Cùng lúc đó, Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách đang ngồi trong lương đình cũng cảm nhận được có biến động lạ thường ở ngoài thành.
Khí tức hắc ám trong chớp mắt đã bốc lên đầy trời, làm người ta dù không muốn biết là ai đã tới cũng không thể không biết.
“Thật sự không biết từ bỏ là gì sao?” Phượng Vũ Náo nhíu mày.
“Từ bỏ ư, hừ…” Ngàn Dạ Cách cười cười. Hắn còn chưa nói xong thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Hắn lập tức quay đầu nhìn vào đêm tối.
Nơi đó có khí tức hắc ám đang nhè nhẹ di chuyển.
“Người của Hắc Ngục sao?” Phượng Vũ Náo cũng đã phát hiện ra.
Lưới phòng hộ của bọn Hải Long đã bị thủng để người Hắc Ngục lọt vào ư?
“Không phải thủng, mà kẻ này đã tới đây từ sớm rồi.”
Vừa dứt lời, Ngàn Dạ Cách liền hô to một tiếng về phía sư tử Hoàng
Kim đang ở cách đó không xa. Tiếp đó, hắn nhanh như chớp vọt tới chỗ có
hắc khí đang tụ lại dày đặc.
Phượng Vũ Náo cũng lập tức vọt tới.
Sức mạnh hắc ám đã hiện ra dày đặc. Nhìn quy mô thế kia thì biết đám
người Hách Liên Phong Lôi cũng không thể đối phó được. Chẳng lẽ Hắc Ngục đã sớm lọt được vào đây từ lâu rồi sao?
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo lao như tên về phía đó.
Sư tử Hoàng Kim vẫn ngồi chồm hỗm trên ngọn cây ngủ gà ngủ gật lập
tức ngẩng đầu lên, linh lực quanh người nó toàn bộ đều khai hỏa. Một lớp hào quang không màu loáng thoáng bao phủ cả tẩm cung của Mộc Hoàng,
cách ly tẩm cung của Mộc Hoàng với bên ngoài.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người, không ai được phép quấy rầy bọn họ!
Toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lùng sắc sảo, sư tử Hoàng Kim uy phong lẫm
liệt hướng đôi mắt sáng ngời có thần lạnh lùng canh giữ nơi này.
Tiểu Thực đi tới ngồi cạnh nó. Một đóa lại một đóa hoa ăn thịt người
nở rộ bao quanh khắp tẩm cung của Mộc Hoàng. Kẻ nào dám bước vào khu vực này một bước thì kẻ đó nhất định sẽ có đến mà không có về.
Gió thổi quá ngọn cây. Tại quảng trường đằng xa vẫn ca múa vô cùng
náo nhiệt. Còn ở nơi này, áp lực và sự căng thẳng đang đè nặng lên mọi
thứ, u ám dày đặc.
Thời gian đang là giữa tháng, là lúc ánh trăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất. Còn ở bên trong tẩm cung lúc này, nhiệt độ đã nóng lên rất nhiều. Người mình yêu thương nhất cuối cùng đã danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của mình, cái loại kích động này, Mộc Hoàng không thể kiềm chế
được.
Áo váy tùy tiện rơi xuống, da thịt dần dần lộ ra…
Ở phía trên, Mộc Hoàng một tay nắm lấy thắt lưng Phong Vân, một tay nâng cằm nàng lên và nhẹ nhàng phủ lên môi nàng.
“Ưm…” Trong khoảnh khắc khi môi chạm môi, Phong Vân nhẹ
nhàng ưm lên một tiếng biểu lộ khát vọng từ đáy lòng nàng. Nàng hé răng
ra dụ dỗ Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng đưa lưỡi tiến vào. Đầu lưỡi hắn liên tục trêu chọc quyến rũ khắp trong khoang miệng, lướt qua bên trong ẩm ướt mềm mại, nhấm nháp
từng chút từng chút trong miệng nàng. Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Đôi môi ướt át của Mộc Hoàng rời khỏi cánh môi đã bị nụ hôn làm cho đỏ tươi và đi xuống xương quai xanh, từng dấu lại từng dấu.
Đôi môi đỏ thắm, ánh mắt đắm say, sa y trong suốt vẫn chưa được cởi
bỏ khiến người ta mất đi tất cả lý trí, khó có thể giữ mình, không thể
tự kiềm chế.
Giữa những cái hôn mãnh liệt cảm xúc, không biết từ khi nào Mộc Hoàng đã xé vạt áo của Phong Vân ra, bàn tay nóng bỏng của hắn đã thâm nhập
vào bên trong…
“A…” Tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập trong nháy mắt vang vọng bên trong tẩm cung.
Nến đỏ lay động soi bóng hai người.
Trong lúc đó, không khí bên ngoài điện đang bị kìm hãm bởi áp lực
nặng nề. Bộ lông của sư tử Hoàng Kim đã dựng thẳng lên, chiến giáp nhanh chóng xuất hiện trên người nó. Ánh mắt sáng ngời, sư tử Hoàng Kim nhìn
chòng chọc vào đám không khí màu đen trước mắt.
Chỉ thấy từ bên trong màn đêm bỗng có một bóng người như đạp nguyệt
bước ra, đột ngột xuất hiện ngay tại chỗ này. Trang phục tóc tai phần
phật trong gió, kẻ đó mặc một bộ y phục màu đen lạnh lẽo thấu xương,
trên người tỏa ra sát khí bừng bừng và một loại khí chất bá vương tràn
ngập.
Vua Hắc Ngục, người vừa tới hóa ra lại là vua Hắc Ngục.
Tiểu Thực vốn đang tỏa ra dày đặc khắp không gian xung quanh lập tức ngóc toàn bộ các đóa hoa lên.
Đế Sát không tới, mà vua Hắc Ngục lại đích thân tới đây.
Trong y phục màu đen lạnh thấu xương, vua Hắc Ngục bước từng bước
tiến về phía trước như bước trong hư không. Ông ta bước qua đám cành lá
dày đặc của Tiểu Thực mà như bước qua chỗ không có gì.
Còn Tiểu Thực thì đương nhiên cũng không tìm ra điểm để tấn công.
“Sao lại thế này?” Tiểu Thực kinh ngạc hỏi. Nó không cảm
nhận được sự tồn tại của vua Hắc Ngục. Nó căn bản không thể tìm được
cách để tấn công người này cho chuẩn xác. Vua Hắc Ngục ở trước mặt nó
tựa như một ảo ảnh vậy.
Tồn tại mà lại như không hề tồn tại.
“Ám Chi Ảnh!” Sư tử Hoàng Kim nhướn mày lạnh lùng quát một
tiếng. Ông ta đã dựa vào nguyên lực hắc ám của Hắc Ngục để phân thân
thành ảo ảnh đi tới đây. Hôm nay vua Hắc Ngục quả thực đã dốc hết năng
lực bản thân ra rồi.
“Bảo vệ tẩm cung cho tốt!” Sư tử Hoàng Kim bỗng hướng về
phía Tiểu Thực quát khẽ một tiếng. Tiếp đó, nó nhảy lên một cái lao về
phía ảo ảnh phân thân của vua Hắc Ngục. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy màu
vàng và màu đen đối đầu với nhau giữa khoảng không phía trên. Một người
một thú đều không nói hai lời mà trực tiếp động thủ luôn.
Ánh sáng lấp loáng, gió nổi bức người.
Giữa lúc Hắc Ngục dốc toàn bộ lực lượng, giữa lúc vô số yêu ma quỷ
quái kéo tới Đế cung Nam Viên, hai người vốn đang triền miên lửa nóng
bên trong tẩm cung của Mộc Hoàng cũng đột nhiên cảm thấy có điều bất
thường.
“Ai?” Kéo cái chăn trên giường sang, Mộc Hoàng nhanh chóng quấn chăn quanh Phong Vân đồng thời ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Không có ai, không có bất cứ cái gì cả.
Tẩm cung vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như thể không có bất cứ một tiếng động nào. Quả thực là lặng như tờ.
“Không đúng!” Phong Vân bị bọc trong chăn đã khôi phục lại sau cảm xúc mãnh liệt. Nàng lập tức trầm mặt xuống.
Khí tức này rất bất thường.
Thân hình nàng lập tức run lên. Nàng lấy y phục trong không gian của
bông tai mặc lên người rồi nhảy dựng lên và chớp mắt đã chắn trước mặt
Mộc Hoàng. Lúc này Mộc Hoàng không còn công lực gì nên không né tránh mà đứng phía sau Phong Vân.
Mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bên trong tẩm cung càng im ắng
một cách đáng sợ. Giữa mặt đất bên trong tẩm cung bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy tối sầm đang không ngừng mở rộng. Những nơi nó đi qua, mọi vật đều bị hút vào. Đó chính là thứ tối tăm u ám cực độ làm cho thiên địa
cũng phải hoảng sợ.
“Cái gì vậy?” Sắc mặt của Mộc Hoàng vô cùng u ám.
“Hắc Ngục.” Phong Vân nhướng mày.
Nơi này được phòng hộ nghiêm mật như vậy mà Hắc Ngục vẫn có thể xông vào sao?
Lốc xoáy hắc ám gặp gió liền phình to ra. Gần như chỉ trong thời gian hai câu nói nó đã to gần bằng cả tẩm cung này.
“Con trai của bản vương chẳng lẽ lại để cho các ngươi ức hiếp sao?” Lời nói của Phong Vân vừa thoát ra khỏi cửa miệng thì tiếng nói vô cùng u ám lãnh khốc của vua Hắc Ngục đã từ giữa cơn lốc xoáy vọng ra.
Lời nói chứa đầy sát khí và oán hận.
Trong nháy mắt khi vua Hắc Ngục nói xong, cơn lốc xoáy đen tối lại càng mở rộng ra. Cảnh vật bên trong cũng lộ ra ngoài.
Mười tám tầng địa ngục.
“Đi!” Phong Vân liếc mắt một cái liền kéo Mộc Hoàng và lắc
mình lao ra bên ngoài. Nàng không biết cơn lốc u tối trước mặt là thứ
gì, nhưng sức mạnh của nó khiến nàng cảm thấy sợ. Nó giống như một dòng
suối hắc ám tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, siêu việt hơn hết thảy
mọi thứ trên thế gian này.
Khiến người ta không rét mà run.
“Còn muốn chạy sao?” Tiếng nói của vua Hắc Ngục chứa đầy sự
bén nhọn. Mà ngay trong nháy mắt khi ông ta cất tiếng nói, một luồng sức mạnh cực lạnh bỗng dựng thẳng lên và ngầm bao vây cả tẩm cung, phong
tỏa tẩm cung với thế giới bên ngoài.
“Tẩm cung xảy ra chuyện rồi!” Tiểu Thực trấn thủ bên ngoài lập tức cảm nhận được sự bất thường. Nó hét to một tiếng rồi quay đầu lao về phía tẩm cung.
“Căn nguyên hắc ám!” Ở phía xa xa, sư tử Hoàng Kim nghe thấy thế liền lập tức kinh hãi. Vua Hắc Ngục lại điều động toàn bộ căn
nguyên hắc ám từ dưới lòng đất lan tràn tới đây ư? Cái này… cái này… Ông ta lại dám đem gốc rễ tồn tại của thế giới hắc ngục thuyên chuyển toàn
bộ tới đây sao? Vì sao tất cả mọi người của Hắc Ngục lại điên cuồng như
vậy? Bọn họ không cần Hắc Ngục nữa sao?
“A…” Sư tử Hoàng Kim lập tức rống to một tiếng. Không để ý
tới ảo ảnh của vua Hắc Ngục trước mặt, nó lập tức xoay đầu phóng về phía tẩm cung.
Bóng đêm lại tĩnh mịch một mảng.
Mười tám tầng địa ngục chính là nơi tồn tại của những linh hồn. Lực
hút vô cùng mạnh mẽ cứ ùn ùn kéo tới, so với Tinh Diệt Trần Sa của không gian vũ mang còn lợi hại hơn nhiều.
Cửa đã bị khóa, không gian đã bị niêm phong. Phong Vân và Mộc Hoàng
đừng nói là không ra được mà ngay cả chỗ bám víu để ổn định thân mình
cũng không có.
“Mẹ nó! Ông ta lại dám điều cả lực căn nguyên tới đây.” Vẻ mặt Mộc Hoàng hết sức u ám, hắn đang cố gắng chống đỡ.
Còn sắc mặt Phong Vân thì hết sức lãnh đạm. Nàng vẽ ngón tay trong
không trung, một thanh kiếm đen tuyền lập tức xuất hiện trong tay.
Vung tay lên, Phong Vân chém một nhát về phía cơn lốc xoáy.
“Đừng động thủ!” Mộc Hoàng kinh hãi kêu lên.
“Gì cơ?”
Nhưng với linh lực hiện tại, Phong Vân ra tay cực nhanh. Đòn tấn công sớm đã xông tới không gian tối tăm kia rồi.
“Ầm…” Một tiếng va chạm nặng nề lập tức vang lên. Vòng xoáy
màu đen bắn ra tung tóe. Cơn lốc chỉ một màu đen đơn thuần kia bắt đầu
di động ra cả không gian.
“Đi mau!” Mộc Hoàng nhận ra tình thế trước mắt nhanh hơn
Phong Vân. Vừa thấy như thế, hắn lập tức không chút nghĩ ngợi bước lên
chắn trước mặt nàng, hai tay đồng thời dùng sức đẩy Phong Vân ra phía
sau.
Hắn hiểu rõ về căn nguyên của Hắc Ngục hơn Phong Vân nhiều. Đó là gốc rễ tồn tại của Hắc Ngục, là một loại sức mạnh tự nhiên. Nếu sức người
có thể thay đổi, chống đỡ và hủy diệt thì Hắc Ngục lại luôn là Hắc Ngục, là thứ không thể chạm vào được. Không chạm vào nó thì còn có thể bảo
toàn mạng sống, một khi đã chạm rồi thì chẳng khác nào châm ngòi nổ cho
nó.
Quả nhiên, một kiếm của Phong Vân vừa đâm tới, vua Hắc Ngục lập tức
cất tiếng cười vô cùng càn rỡ. Giữa tràng cười đó, lốc xoáy đen tối như
một con quái thú ăn thịt người gầm gào sống dậy và bổ nhào lên trên.
Nó đã nhanh nhưng Mộc Hoàng cũng không hề chậm. Trong nháy mắt khi nó còn chưa sống dậy, hắn đã đẩy Phong Vân ra ngoài…
Còn chính bản thân hắn lại…
“Mộc Hoàng…” Phong Vân bị đẩy rời đi lập tức biến sắc. Nàng liền bổ nhào cả người về phía Mộc Hoàng đang sắp bị lốc xoáy hắc ám cuốn đi.
“Ầm.” Trong nháy mắt, cửa tẩm cung ầm ầm đổ xuống. Sư tử
Hoàng Kim và Tiểu Thực như bão táp lao vào. Phía sau cách đó không xa,
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo cũng nhanh như chớp lao tới.
“Thả ra!” Liếc mắt một cái đã nắm bắt được tình hình đang
diễn ra bên trong tẩm cung, sư tử Hoàng Kim lập tức rống to một tiếng
rồi phóng về phía Phong Vân và Mộc Hoàng.
“Thả ra? Nằm mơ đi!” Tiếng nói hung tàn lại vang vọng khắp màn trời.
Phong Vân và sư tử Hoàng Kim dù nhanh nhưng linh lực sơ khai của trời đất sao có thể chậm? Phong Vân và sư tử Hoàng Kim ngay lập tức nhào vào khoảng không.
Lốc xoáy tối tăm bỗng lóe lên ánh đen rồi biến mất không còn tung tích.
Mộc Hoàng ở bên trong cũng không thấy tung tích đâu nữa.
“Mộc Hoàng…” Một tiếng kêu xé tim xé phổi lập tức vang lên chấn động trời cao.