Ánh sáng lấp lánh, vạn vật luân diệt.
Chỉ thấy không gian rộng lớn trước mắt mờ mịt tối tăm, vạn vật đều vô cùng tĩnh lặng. Một mảng hư không đen kịt và mênh mông mờ ảo. Ở giữa
khoảng không gian đó có vô số khoáng thạch to nhỏ chìm nổi dập dềnh,
xung quanh những khối khoáng thạch này tản mát ra thứ ánh sáng lấp lánh
lạ thường, còn phía xa xa lại tĩnh mịch một mảng và không có bất cứ ánh
sáng nào. Có một dòng không khí lưu chuyển quanh đây tạo ra những cơn
gió nhè nhẹ. Mọi thứ vừa có sức sống vừa lặng ngắt như tờ. Cảnh tượng
này làm cho người ta có cảm giác như đang đứng trước một loại không gian vũ trụ, giống như đứng ở chỗ này thì ngập trong đêm đen, còn ở màn trời phía trên thì tràn ngập các tinh thể. Người ta không cảm thấy mờ ảo mà
chỉ thấy bát ngát mênh mông.
Mong manh như khói, ngắn ngủi như sóng…
“Không gian vũ mang?” Trong cơn khiếp sợ, Phượng Vũ Náo nuốt một ngụm nước miếng.
Không ai trả lời, chỉ có tiếng nuốt nước bọt ực ực.
Trong truyền thuyết, không gian vũ mang chính là thế trận không gian
thần bí nhất, nó có muôn kiểu thiên biến vạn hóa và đủ các loại dáng vẻ
tư thái, cũng tùy thời điểm nó sẽ thay đổi sang các kiểu dạng khác nhau. Nếu may mắn, người thường cũng có thể vượt qua. Còn nếu không may, dù
là kẻ có cấp bậc linh đế siêu việt cũng phải thất bại ở nơi này. Theo
lời đồn đại, nhân loại từng có thời điểm có hơn một ngàn cao thủ cấp bậc linh đế xông vào không gian vũ mang này, nhưng mà, không có bất cứ kẻ
nào sống sót trở về. Bởi vậy mà sức mạnh của nhân loại đã suy yếu đi khá nhiều.
“Chẳng trách ngươi lại bảo nên quay về!” Tiểu Thực đứng ở cửa nhìn một hồi lâu mới quay sang nói với sư tử Hoàng Kim.
Không gian vũ mang? Hu hu, sao lại gặp phải cái nơi biến thái thế này?
“Quay lại vẫn còn kịp đấy!” Sư tử Hoàng Kim ngồi chồm hỗm bên cạnh Tiểu Thực nói.
“Muộn cũng vào, sớm cũng phải vào. Hôm nay nếu chúng ta quay về thì ngày sau cũng phải tới!” Ngàn Dạ Cách trầm mặc hít một hơi.
Không gian vũ mang luôn luôn biến đổi, hôm nay trông nó có hình dạng
như vậy nhưng qua một khắc nữa, nói không chừng nó lại biến thành một
loại hình thái khác. Không ai có thể cam đoan được khi nào là an toàn
nhất. Nếu đã vậy thì đi sớm hay đi muộn cũng có gì khác biệt? Dù sao bọn họ cũng có mấy người.
“Các ngài nhìn chỗ tối kia kìa!” Trong lúc mọi người còn đang thảo luận thì Dương Vụ đột nhiên chỉ về nơi không gian tối đen phía dưới.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hướng hắn chỉ. Chỉ thấy tại nơi vực
tối phía dưới giống như vùng biển không giới hạn có một vật đặt trên một đài sen trắng khổng lồ tỏa ra hai màu sáng bạc và lửa đỏ đan xen vào
nhau làm đóa hoa sáng quắc. Sức mạnh của nó đã thể hiện qua hào quang
xung quanh. Cách xa như vậy nhưng mọi người có mặt ở đó vẫn có thể cảm
nhận được khí thế bàng bạc của nó.
“Thánh Quang Chi Vũ?” Tiểu Thực hô nhỏ một tiếng.
Tiểu Thực vừa dứt lời thì Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách liền đưa mắt nhìn nhau.
Nhất định là Thánh Quang Chi Vũ rồi.
“Nó được bảo vệ bởi pháp trận Ngũ Hành.” Mộc Hoàng vẫn không hề mở miệng nói gì lúc này bỗng trầm giọng nói. Vừa nói hắn vừa chỉ tay về một điểm trong hư không. Chỗ hắn chỉ có năm tảng đá ngũ sắc đỏ cam
vàng lục xanh rất lớn. Đó chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Thứ bảo vệ cho
Thánh Quang Chi Vũ trên đài sen kia chính là pháp trận Ngũ Hành. Nếu
muốn động tới Thánh Quang Chi Vũ thì phải loại bỏ trận thế Ngũ Hành mới
được.
“Không thể phá!” Ngay khi Mộc Hoàng chỉ ra đó là trận Ngũ
Hành, sư tử Hoàng Kim liền lắc đầu trầm giọng nói. Nếu động đến một thứ
thì sẽ động đến toàn cục. Mọi thứ trong không gian vũ mang này, nếu
không thể động đến thì không nên động vào. Nếu không, chỉ một sự biến
đổi nho nhỏ cũng có thể khiến bọn họ bị xé tan thành những mảnh nhỏ.
“Không thể phá, vậy chỉ có thể áp chế!” Ngàn Dạ Cách vân vê cằm.
“Chúng ta ở đây vừa vặn có năm người.” Phượng Vũ Náo nhìn thoáng qua Tiểu Thực. Trừ Mộc Hoàng ra bọn họ có vừa đúng năm người.
“Năm người chúng ta sẽ áp chế trận Ngũ Hành, ngài xuống đó lấy Thánh Quang Chi Vũ.” Ngàn Dạ Cách nhìn về phía Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng không nói gì, chỉ thoáng nhìn qua mấy người còn lại. Nguy
hiểm rất lớn mà vẫn có thể nói năng rõ ràng lưu loát như vậy, bọn họ…
“Chỉ sợ năng lực của DươngVụ không đủ.” Trước vẻ mặt âm trầm của Mộc Hoàng, Tiểu Thực vốn quấn quanh Dương Vụ liền lúc lắc bông hoa. Bọn họ thì không thành vấn đề, nhưng mà Dương Vụ…
“Ta phân thân làm hai là được.” Tiểu Thực dừng một chút rồi thẳng thắn nói.
“Không được!” Sư tử Hoàng Kim trừng mắt lườm Tiểu Thực một
cái. Trong không gian này lại dám phân thân làm hai, nó có nghĩ đến năng lực thực sự của nó không?
“Không ổn!” Cùng lúc đó Phượng Vũ Náo cũng lắc đầu. Hắn nói tiếp, “Ta định để nó chiếm một ghế, thế nào?”
Vừa nói hắn vừa lấy một thứ từ trong người ra.
Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.
Thần khí đứng đầu tam đại lục.
Sư tử Hoàng Kim nhìn thoáng qua Càn Khôn Thiên Hợp Tháp trên tay Phượng Vũ Náo, “Ngươi thử bỏ nó ra xem?”
“Nói vậy là có ý gì?” Phượng Vũ Náo nghe vậy liền nhíu mày.
Tiếp đó, hắn điểm nhẹ đầu ngón tay lên Càn Khôn Thiên Hợp Tháp. Càn Khôn Thiên Hợp Tháp lập tức tản ra một thứ ánh sáng ôn nhu nhưng bá đạo.
Phượng Vũ Náo vung tay lên. Càn Khôn Thiên Hợp Tháp lập tức bay về phía
hướng Kim.
Đúng vào lúc nó rời khỏi bàn tay Phượng Vũ Náo và tiến vào không gian vũ mang kia, trong lòng không gian vũ mang bỗng có một cơn gió yếu ớt
thổi qua. Một cơn gió nhẹ giống như hạt cát bay lên quấn lấy Càn Khôn
Thiên Hợp Tháp. Ngay trước mắt mọi người, Càn Khôn Thiên Hợp Tháp không
có chút dấu hiệu vùng vẫy hay đáp trả nào, cứ như vậy dễ dàng bị cơn gió làm tan biến thành tro bụivà biến mất trong không gian vũ mang mênh
mông.
Trong nháy mắt, trừ Tiểu Thực hít một ngụm khí lạnh, những người còn lại đều lặng ngắt như tờ.
Càn Khôn Thiên Hợp Tháp là thứ gì kia chứ? Nó là thần khí mạnh nhất
của tam đại lúc đó. Ngày ấy, Phong Vân chỉ mới chạm nhẹ vào một thứ gì
đó mà hàng vạn đạo sấm sét đã giáng xuống suýt nữa thì lấy mạng nàng.
Vậy mà hiện tại nó lại chẳng có một chút phản kháng nào để cho không
gian vũ mang kia nuốt trọn một cách sạch sẽ.
Việc này…
“Không có thần khí nào chống lại được không gian vũ mang.” Giữa một mảng vô cùng tĩnh lặng, sư tử Hoàng Kim lại chậm rãi mở miệng.
Không gian vũ mang là trận pháp thần khí lợi hại nhất, tôn quý nhất
trên thế gian này. Mọi thần khí khác khi tiến vào nơi này dù có vô cùng
hiếu chiến thì kết quả thế nào không cần nói cũng biết.
“Giờ phải làm sao bây giờ?”
“Ta sẽ làm!” Ngàn Dạ Cách vừa cất câu hỏi thì Dương Vụ từ nãy vẫn trầm mặc lại đột nhiên mở miệng.
Phượng Vũ Náo nhất thời chau mày.
Chẳng chờ hắn kịp lên tiếng phản đối, Dương Vụ lại đột nhiên nở nụ cười khó khăn, “Có lẽ vận khí của ta không kém như vậy đâu. Nó thấy ta yếu ớt nên có khi cũng không thèm ức hiếp ta đâu!” Dứt lời, Dương Vụ quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Hoàng.
“Phong Vân gọi ta là ca*, về sau ngài nhớ cũng gọi vậy nhé!” Dứt lời, Dương Vụ liền từ chỗ đứng của mình chuẩn bị nhảy xuống.
(*Ca: Anh trai)
Mộc Hoàng nghe nói thế, trong mắt hiện lên tia tình cảm phức tạp thâm thúy. Những lời cảm ơn đã trở nên dư thừa.
“Được, ca!” Quân tử một lời nặng tựa ngàn cân.
Lời này vừa nói ra, không khí trong động đột nhiên nhẹ nhàng hẳn.
Ngàn Dạ Cách chợt cười nói, “Hay lắm, lúc nào đó ta cũng sẽ khiến Phong Vân gọi ta là ca thôi.” Không đợi kết thúc lời nói giễu cợt, gương mặt của Ngàn Dạ Cách đã trở lại nghiêm túc.
“Trận Ngũ Hành lấy ngũ hành áp chế nhau, chúng ta cùng liên thủ hành động và hỗ trợ nhau.”
Dứt người, hắn liền đưa tay về phía những người khác. Lập tức, Phượng Vũ Náo, Dương Vụ, Tiểu Thực, sư tử Hoàng Kim liền đứng ở vị trí tương
ứng.
Mộc Hoàng thấy vậy cũng không nhiều lời làm gì. Hắn đứng ở phía sau bọn họ.
“Đi!” Sau khi vào vị trí, Ngàn Dạ Cách chợt quát khẽ một tiếng.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy năm luồng ánh sáng lao xuống cắt qua không gian vũ trụ hắc ám kia.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngàn Dạ Cách, sư tử Hoàng Kim, Tiểu Thực, Dương Vụ, Phượng Vũ Náo. Ngũ hành tương khắc, năm người cùng đứng vào vị trí. Chỉ thấy năm sinh mệnh dừng trên năm khối đá đang trôi nổi kia. Những
luồng sáng thuộc loại Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ bỗng bay lên bao phủ lên ba
người hai thú.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt bay múa tới tấp.
Ba người hai thú nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình. Năm loại linh lực bay lên rồi trong nháy mắt đã hợp vào một chỗ bên trong không gian cân
bằng. Giữa biển sao mênh mông, năm loại linh lực đã xâu chuỗi lại thành
năm ngôi sao ngũ sắc.
Mộc Hoàng đứng ở phía trên thấy ba người hai thú đã vào vị trí, năm
ngôi sao bảo hộ đã được hình thành thì thân mình lập tức lóe lên một cái bay vọt vào giữa năm ngôi sao ngũ sắc. Bóng người xẹt xuống như lôi
điện xuyên thẳng qua tinh trận bảo hộ của ba người hai thú hướng về phía đài sen phía dưới. Hắn xoay người nhảy lên không và đáp xuống đúng chỗ. Mộc Hoàng như chim ó trên trời lao thẳng xuống đúng chỗ con mồi.
Vừa rơi xuống đài sen, Mộc Hoàng liền vươn tay chộp lấy Thánh Quang Chi Vũ đang phát sáng kia.
Ánh sáng lóe lên rực rỡ.
Thánh Quang Chi Vũ như thể mặc kệ người ta cầm lấy nó. Nhờ biểu hiện
bằng lòng này mà tay của Mộc Hoàng mới có thể chạm được vào nó.
Cả không gian vũ mang đột nhiên rung nhẹ.
Ngay sau đó, một cơn cuồng phong giống như rồng cuốn bỗng từ hư không hiện ra và ầm ầm lao về phía đài sen. Trên bề mặt của nó có hàng nghìn
hạt cát nhỏ, chính là những hạt cát độc nhất vô nhị vừa rồi đã bất động
thanh sắc nuốt trọn Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.
“Cẩn thận, đó là Tinh Diệt Trần Sa!” Sư tử Hoàng Kim ở phía trên khi thấy vậy thì sắc mặt nhất thời đại biến. Nó rống to thành tiếng.
Tinh Diệt Trần Sa nhìn như thể không có linh lực gì nhưng lại biến mọi thứ thành tro bụi.
Không gian gào thét. Trong chớp mắt, cuồng phong liên tục nổi lên.
Lúc này, tại sương mù bình nguyên, đám Phong Vân cũng đã tới nơi.
“Nơi này chính là đàn tế của chúng ta!” Nữ nhân của tộc Bỉ Mông đã đặt Ngàn Dạ Lan ngồi trên vai mình nói với hắn bằng vẻ thận trọng và nhanh nhẹn.
“Cảm ơn cô!” Ngàn Dạ Lan không nhìn thấy cảnh vật trước mắt nhưng vẫn mỉm cười vô cùng thuần khiết.
“Cậu khách sáo với ta làm gì, không cần không cần!” Nữ nhân
kia lập tức cười tươi như hoa trước nụ cười cảm kích của Ngàn Dạ Lan
dành cho mình. Cái miệng há ra cơ hồ có thể nuốt trọn được cả Phong Vân.
Phong Vân ở bên cạnh vừa buồn cười lại vừa thấy cảm kích. Tình cảm
tộc Bỉ Mông dành cho bọn họ cũng thật sâu nặng. Tuy rằng bọn họ làm mọi
việc là vì Ngàn Dạ Lan.
“Tỷ!” Vẫn đang tươi cười, Ngàn Dạ Lan quay đầu và chìa tay
về phía Phong Vân. Hắn không nhìn thấy, hắn cần lời khẳng định của Phong Vân.
Phong Vân thấy vậy liền đi đến bên cạnh Ngàn Dạ Lan. Dùng linh lực
đạp không nàng mới có thể ngồi ngang hàng với Ngàn Dạ Lan trên vai của
người tộc Bỉ Mông.
“Ừm, chắc là nơi này!” Phong Vân nhìn thoáng qua khung cảnh trước mắt.
Trước mắt nàng là một đàn tế giống như cái nút chai khổng lồ. Ngay
chính giữa đàn tế có một pho tượng điêu khắc rất lớn. Thoạt nhìn thì
không nhận ra đó là cái gì. Các nét chạm trổ trừu tượng trên đó càng làm gia tăng thêm sự ấn tượng của nàng.
Thật sự không thể nhìn ra thứ mà tộc Bỉ Mông thờ cúng.
Bốn phía của pho tượng hình như có phát ra tia phóng xạ. Có năm loại
màu sắc đỏ cam vàng lục đen cứ liên tục uốn lượn ở giữa đàn tế. Nhìn từ
xa, khung cảnh trông hết sức kiều diễm, có điều đây không biết là đại
diện cho ý nghĩa gì.
Nàng không hiểu rõ ý nghĩa của đàn tế nhưng lại biết rõ vị trí của nó. Đó chính là điểm cuối cùng trên bản đồ.
“Xin Phong Thần phù hộ chúng con. Hôm nay chúng con đến quấy rầy Phong Thần, xin Phong Thần thứ tội!” Trong lúc Phong Vân còn đang quan sát địa thế thì người của tộc Bỉ Mông đã đồng loạt hướng về phía pho tượng và hơi khom người.
Phong Thần? Phong Vân ở bên cạnh nghe thấy thế liền chau mày.
Thứ được thờ cúng ở nơi này chính là Phong Thần sao?
Ngàn Dạ Lan đang ngồi trên vai của nữ nhân tộc Bỉ Mông cũng nhảy xuống. Hắn cung kính hướng về phía bức tượng và thi lễ.
“Chúng con đã quấy rầy ngài, chúng con thực sự rất xấu hổ, xin ngài đừng trách tội bọn họ!” Lời nói nhu hòa mềm mại vang lên tinh khiết giống như trời đất thuở mới ban đầu.
Phong Vân thấy vậy cũng không nói nhiều, chỉ theo Ngàn Dạ Lan cúi đầu hành lễ trước pho tượng Phong Thần kia.
Người ta có thể không tin những vị thần mà người khác cung phụng nhưng không thể không tỏ lòng kính trọng.
Tộc Bỉ Mông đứng xung quanh khi nghe nói thế liền nhìn cả về phía
Ngàn Dạ Lan, sự yêu thích của bọn họ biểu lộ rõ ra ngoài, đó quả thực
chính là sự yêu thích cuồng nhiệt.
“Lan, cậu yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ giúp cậu tìm được thứ cậu muốn tìm!”
“Đúng, cậu cứ ngồi đây, chúng ta sẽ tìm giúp cậu!”
“Đúng đấy đúng đấy! Ta cho cậu chút thức ăn này, cậu vừa ăn vừa chờ nhé…”
“Ta cho cậu nước này…”
“Để ta nói chuyện với cậu…”
Trong chớp mắt, mọi nữ nhân của tộc Bỉ Mông cơ hồ đều chen tới trước
mặt Ngàn Dạ Lan, khiến Phong Vân thiếu chút nữa thì bị đẩy ra ngoài.
Phong Vân sợ thân thể khổng lồ của tộc Bỉ Mông chen chúc làm Ngàn Dạ
Lan bị thương nên đành kéo tay Ngàn Dạ Lan không cho mọi người động vào.
Ba Ngân đứng đằng xa thấy cảnh tượng như vậy cũng chỉ lắc đầu không nói gì.
Đặc tính của tộc Bỉ Mông này thực sự không hay chút nào, nếu trước
mặt xuất hiện một người tinh thuần xinh đẹp như ánh mặt trời, bọn họ có
lẽ sẽ giao nộp cả cha mình cũng nên.
“Được rồi, đừng chen nữa, đừng làm Lan vương tử của chúng ta bị thương!” Giữa khung cảnh lộn xộn, nữ nhân đứng đầu tộc Bỉ Mông liền vung bàn tay to lên và mở miệng.
Đám nữ nhân đang vây quanh bên người Ngàn Dạ Lan lập tức hơi lùi lại
phía sau. Một Lan vương tử xinh đẹp như vậy, đừng nói là chen chúc làm
hắn bị thương, chỉ cần đoạt mất không khí và ánh sáng của hắn cũng đã là có lỗi rồi!
“Không sao đâu!” Ngàn Dạ Lan nghe nói thế liền quay đầu mỉm
cười với vị thủ lĩnh kia. Hắn rất cao hứng trước sự nhiệt tình của tộc
Bỉ Mông dành cho mình. Ở Tinh Vực, tất cả mọi người luôn đối xử khách
sáo với hắn, cung kính với hắn giống như đối với một vị thần. Còn cách
biểu lộ sự yêu thích ở nơi này, hắn quả thực rất thích.
Thấy vậy, nữ thủ lĩnh của tộc Bỉ Mông càng lộ ra nụ cười tươi rói. Nàng ta ngồi xuống và nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Ngàn Dạ Lan, “Cậu chờ ờ đây nhé, ta sẽ mở đàn tế để cậu tìm người cậu muốn tìm.”
“Để chúng ta giúp cậu tìm!” Mấy dũng sĩ của tộc Bỉ Mông bỗng đứng ngay dậy. Bọn họ đã rất quen với việc tìm thứ gì đó từ đàn tế của tộc mình.
“Đại ân của mọi người ta không lời nào có thể cảm tạ hết được!” Ngàn Dạ Lan nghe xong liền thu lại vẻ tươi cười, trên mặt hắn chứa đầy sự nghiêm túc.
“Cậu không cần cảm tạ!” Người Bỉ Mông trăm miệng một lời.
“Nào, mở ra cho ta…”
“Ầm…”
Mệnh lệnh mở đàn tế vừa mới rời khỏi miệng của nữ thủ lĩnh tộc Bỉ
Mông, trên bức điêu khắc trừu tượng kia đột nhiên ầm vang một tiếng.
Ngay sau đó, ánh sáng ngũ sắc trên đàn tế bắt đầu khe khẽ dao động. Pho
tượng cũng bắt đầu nhẹ nhàng di động.
“Làm sao vậy?” Ngàn Dạ Lan tuy không nhìn thấy gì nhưng nhĩ lực lại tốt nhất. Hắn lập tức quay đầu lại hỏi.
“Sao lại thế này? Có người xông vào đàn tế sao?”
“Không hay rồi…”
Ngàn Dạ Lan vừa cất tiếng hỏi thì những người của tộc Bỉ Mông đứng xung quanh đều biến sắc.
“Có người xâm nhập đàn tế và mở trận thế tấn công bên trong rồi!” Vẻ tươi cười trên mặt nữ thủ lĩnh tộc Bỉ Mông đã được thay thế bằng sự nghiêm túc.
“Là đám người của ca ca ta!” Ngàn Dạ Lan nghe nói thế liền vô cùng nóng ruột.
Không cần Ngàn Dạ Lan nói tộc Bỉ Mông bọn họ cũng biết nhất định đó
là người Ngàn Dạ Lan muốn tìm. Bởi vậy nên bọn họ không hề phẫn nộ mà
chỉ cảm thấy lo lắng… Lo lắng…
“Rất nguy hiểm phải không?” Phong Vân trông thấy sắc mặt của người tộc Bỉ Mông xung quanh thì sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.
Nữ thủ lĩnh nhìn thoáng qua Ngàn Dạ Lan mà không trả lời. Nhưng sự lo lắng trong mắt nàng ta lại là sự thật.
Trong lòng Phong Vân liền chùng hẳn xuống.
“Mở đàn tế, áp chế trận hình!” Nữ thủ lĩnh mau chóng ban bố mệnh lệnh.
“Vâng!” Lập tức, người của tộc Bỉ Mông đang đứng xung quanh
mau chóng tách ra, những người có chuyên môn phụ trách tế lễ nhanh chóng vọt tới xung quanh đàn tế khổng lồ. Bảy người tộc Bỉ Mông dàn trận theo thế trận Bắc Đẩu Thất Tinh, bọn họ nắm lấy tay nhau.
Lập tức, bảy luồng năng lượng nhanh chóng xuất hiện và lượn quanh đàn tế.
Nữ thủ lĩnh cũng phi thân đứng trên đàn tế bên cạnh pho tượng. Nàng ta tung một chưởng về phía đỉnh đầu pho tượng.
“Ầm…”
Những luồng sáng bảy màu lập tức bay múa lưu chuyển và bắn ra từ bốn phía của đàn tế.
Cả khoảng trời đều ngập trong ánh sáng lấp lánh.
“Lên!” Đúng lúc luồng sáng bảy sắc phóng lên cao, nữ thủ
lĩnh của tộc Bỉ Mông lại quát khẽ một tiếng. Ngay sau đó, giữa những
luồng ánh sáng rực rỡ sắc màu, bức điêu khắc trừu tượng chậm rãi bay lên nhờ linh lực của nữ thủ lĩnh.
Trong lúc nó bay lên, đàn tế cũng bắt đầu dâng lên theo một trình tự
nhất định, làm lộ ra một không gian sâu thẳm giống như trời sao phía
dưới.
“Đây là không gian gì vậy?” Lúc đàn tế được mở ra, Ba Ngân liền chen lên phía trước. Mắt thấy cảnh tượng đó, hắn liền trầm giọng hỏi.
Phong Vân trầm ngâm lắc đầu. Nàng không có hiểu biết gì về các loại thế trận cả.
“Hình dáng của nói thế nào, tỷ nói cho ta nghe đi!” Ngàn Dạ Lan đang lo lắng đứng bên cạnh khi nghe thấy những lời này liền nói chen vào.
Phong Vân lập tức tả khung cảnh trước mắt nàng nhìn thấy cho Ngàn Dạ Lan nghe.
“Không gian vũ mang, đó chính là không gian vũ mang!” Không đợi Phong Vân nói tiếp, Ngàn Dạ Lan liền lập tức biến sắc và nóng ruột tới mức suýt đứng bật dậy.
Vừa nghe Ngàn Dạ Lan nói đó là không gian vũ mang, sắc mặt vốn âm
trầm của Phong Vân liền trở nên hết sức khó coi. Nàng không tìm hiểu gì
về trận thế nhưng cũng từng nghe nói tới những trận thế nổi danh nhất,
lợi hại nhất. Mà cái lợi hại nhất, không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính
là không gian vũ mang trước mặt.
“Chết tiệt, bọn họ đã mở ra chỗ lợi hại nhất!”
“Không áp chế được…”
“Giờ làm sao bây giờ…”
Trong chớp mắt khi người của tộc Bỉ Mông còn đang lo lắng, phía dưới
bỗng loáng thoáng truyền đến một cơn gió và những luồng linh lực hỗn
loạn va chạm vào nhau.
“Khí tức của Mộc Hoàng!” Ba Ngân dựng thẳng lông mày lên. Đó là năng lượng của Mộc Hoàng.
Còn Phong Vân đứng ngay bên cạnh hắn đã không nhiều lời mà chỉ ngẩng đầu hét một tiếng, “Chăm sóc Ngàn Dạ Lan cẩn thận cho ta!”
Âm thanh còn vang lên giữa không trung mà người đã nhanh như sao xẹt vọt về phía không gian vũ mang rồi.
Công lực của Mộc Hoàng đã bị hao tổn quá nhiều, giờ làm sao có thể là đối thủ của không gian vũ mang được? Nàng không tới bảo vệ hắn thì còn
chờ ai nữa?
Ba Ngân thấy vậy liền nhảy sát theo sau.
“Ca, tỷ…” Ngàn Dạ Lan dựa vào hướng gió cũng định nhảy xuống theo.
“Ngài đừng đi! Ngài đi cũng không giúp được gì cho bọn họ đâu!” Từ lúc Phong Vân hét lên, thị vệ của Ngàn Dạ Lan đã đi tới bên cạnh hắn. Người này liền ôm chặt lấy Ngàn Dạ Lan.
Không thể để cho hắn đi được, hắn mà đi thì trái lại sẽ vướng tay vướng chân bọn họ.
“Ca ca ta, bọn họ…” Ngàn Dạ Lan cũng biết mình sẽ gây phiền phức nên đành xoay đầu lại.
“Xin mọi người giúp đỡ! Cho dù không áp chế được thế trận tấn
công đã bị mở ra nhưng dù sao cũng sẽ áp chế để các thế trận khác không
bị mở ra cùng lúc, xin mọi người giúp đỡ!”
Cho dù nóng vội nhưng Ngàn Dạ Lan cũng động não rất nhanh. Không gian vũ mang này là của tộc Bỉ Mông, thế trận bị mở ra kia cho dù không đóng lại được nhưng bọn họ vẫn có thể hạn chế các thế trận phụ trợ khác. Hắn đã không thể hỗ trợ trực tiếp cho bọn họ thì cũng có thể ở bên cạnh
giúp đỡ.
“Cậu yên tâm!” Nữ thủ lĩnh của tộc Bỉ Mông đứng trên không
trung, một tay khống chế pho tượng, một bên do dự nói với Ngàn Dạ Lan.
Không phải bọn họ không muốn giúp đỡ mà trận thế này đã bị đám người
phía dưới mở ra hoàn toàn. Hắn bảo nàng phải làm sao bây giờ?
“Dùng năng lực khống chế đàn tế không có nó mở ra hoàn toàn!” Việc nàng có thể làm hiện giờ chỉ là khống chế ở ngay cửa đàn tế để
không cho các trận thế tấn công khác bao vây những người kia. Nếu đàn tế này tự mình tung ra trận thế để bao vây bọn họ thì người ở bên trong dù có bản lĩnh ngất trời cũng không thể không chết được.
Gió vừa rồi còn ấm áp như gió xuân mà trong nháy mắt đã lạnh như gió mùa đông.
Bầu trời mênh mông, vũ trụ bát ngát.
Giữa bầu không khí hỗn loạn và ngập tràn lo lắng, Ngàn Dạ Lan đột
nhiên ngẩng đầu và hướng đôi mắt không có tiêu cự tới một vị trí trên
màn trời. Hắn cau mày lại.
“Có chuyện gì vậy?” Thị vệ bên cạnh hắn lập tức hỏi.
“Ta cảm thấy có một luồng sức mạnh mang theo sự phẫn hận vô cùng đang lao tới đây.” Ngàn Dạ Lan cau mày. Nguồn sức mạnh này gây cho hắn một cảm giác hoàn
toàn điên cuồng, quá mạnh mẽ mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể bỏ qua.
“Ai đó?” Đúng lúc Ngàn Dạ Lan phát hiện ra có người tới thì nữ thủ lĩnh của tộc Bỉ Mông bỗng mở miệng quát.
Cùng với tiếng quát lạnh của nàng, một bóng hình vụt cắt qua màn trời lao thẳng tới đây. Mái tóc đen của người đó phần phật theo gió, khí thế kinh người mà lạnh thấu xương. Đôi mắt đỏ rực của hắn hàm chứa tất cả
sự càn rỡ và điên cuồng của cả thế gian này.
Người đó không phải Đế Sát thì là ai?
Từng bước đứng giữa không trung, Đế Sát rất nhanh nhìn lướt qua tình hình phía dưới.
“Phong Vân, Mộc Hoàng!” Lời nói xen lẫn yêu hận vang lên.
Đế Sát đột nhiên lắc mình một cái. Trong lúc tộc Bỉ Mông còn chưa kịp bận tâm tới hắn, Đế Sát đã phi thân đuổi theo Phong Vân nhào vào không
gian vũ mang.
Mộc Hoàng của Nam Viên, Đế Sát ta tới đây!