Cả một khoảng trời bị bao phủ hoàn toàn bởi sự đối chọi giữa ánh sáng và bóng tối. Không phải lấp lánh đầy trời như lúc ba phương giao chiến mà là những màn quyết đấu đỉnh cao của các cao thủ chân chính, không có các khối cầu linh lực hỗn loạn, không có đủ loại đòn tấn công như phong ba bão táp, hoàn toàn chỉ có các đòn tấn công tinh tế tỉ mỉ đến tận cùng. Mỗi đòn đánh ra đều vô cùng tinh xảo và nhìn rất rõ ràng làm người ta có cảm giác như đang được xem các pha quay chậm, có điều, người nhìn lại vĩnh viễn không thể cảm nhận được lực sát thương dữ dội của các đòn đánh ấy, cũng không thể tưởng tượng các chiêu tiếp theo của bọn họ là gì.
Từ xa nhìn lại thì thế trận không hề lớn, không hề có những thứ ánh sáng màu sắc rực rỡ lôi cuốn, nếu có thì chỉ có những vệt đen như vẩy mực mà lạnh thấu xương mang theo sát khí cuồng liệt. Ánh sáng cùng bóng tối đan xen vào nhau tạo nên những va chạm vô cùng dữ dội.
“Phong Vân!” Không nhìn cảnh tượng đột nhiên có biến hóa kia, Mộc Hoàng vẫn nắm chặt lấy tay Phong Vân và quay đầu nhìn nàng. Hắn phải biết mọi chuyện, hắn phải lập tức biết được mọi chuyện.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều biết đây là chuyện bọn họ không thể xen vào nên cũng im lặng không lên tiếng nhìn Phong Vân.
Phong Vân cầm tay Mộc Hoàng, nàng nghiến chặt răng rồi trầm giọng mở miệng, “Lúc ta vào cung Ung Hòa đã bị Diêm La phát hiện ra trên người có Ám Chi Nguyên. Có điều, sau đó ông ấy đã dễ dàng phát hiện không phải tự ta mà có người đặt nó lên người ta.”
Nghe đến đây, ánh mắt của Mộc Hoàng liền tối sầm lại. Lúc trước, khi sư phụ của hắn nói Phong Vân là người của Hắc Ngục, nói trên người nàng có Ám Chi Nguyên, hắn đã nghĩ tới điều này. Sư phụ của hắn là người cường đại như vậy nên nhất định có thể thấy được Ám Chi Nguyên không phải là của Phong Vân. Bởi vì hắn biết rõ Phong Vân không phải là người của Hắc Ngục nên nàng sẽ không có Ám Chi Nguyên. Vậy mà sư phụ của hắn lại không phát hiện ra điều này, sư phụ của hắn đã hành hình Phong Vân mà hắn yêu thương nhất. Lúc ấy hắn có nghi ngờ nhưng cũng không muốn nghĩ sâu. Mà giờ, những lời của Phong Vân…
Bàn tay đang nắm chặt của Mộc Hoàng lại càng siết chặt lại.
Phong Vân hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói tiếp, “Lúc ấy, bọn họ nói chàng đã bị người của Hắc Ngục hại, mà trên người ta lại có nguồn năng lượng khó hiểu này, rất bất bình thường, nên nhất định phải điều tra rõ ràng. Ta liền phối hợp với họ. Nếu Hắc Ngục là kẻ thù của chàng thì cũng là kẻ thù của ta. Ta muốn lôi người đang ẩn núp ở phía sau ra ngoài nên mới đồng ý diễn trò để núi Vô Kê lôi kẻ đứng đằng sau của Hắc Ngục ra trước ánh sáng. ”
Nói tới đây, Phong Vân nhíu chặt mày lại. Nàng tiếp tục kể, “Nhưng ta không ngờ nguồn sức mạnh quỷ quái trong người ta lại bị Ám Chi Nguyên ảnh hưởng nên khi đó đã xảy ra dị biến. Vốn ta chỉ cần nhận một chưởng của Diêm La là Ám Chi Nguyên trên người sẽ bị phá vỡ và lôi người của Hắc Ngục đứng đằng sau ra, nhưng mà sức mạnh cổ quái kia lại cũng thoát ra ngoài. Ta không tránh được Hắc Thạch Phong, cũng không tránh được vết rách không gian, kết quả cuối cùng là bị lôi vào vết rách không gian của bọn Á Phi và rơi xuống Huyễn Hải.”
Dăm ba câu đã giải thích rõ ràng rành mạch về kế hoạch ban đầu. Bàn tay đang nắm lấy tay Phong Vân cơ hồ bóp chặt lấy tay nàng. Phong Vân cảm nhận được cảm xúc đang dao động của Mộc Hoàng, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi.
Lúc trước, bọn họ sắp đặt mọi chuyện sau lưng Mộc Hoàng nhưng tuyệt đối không định lừa dối Mộc Hoàng, cũng tuyệt đối không nghĩ sẽ gây thương tổn cho hắn. Bọn họ không định để Mộc Hoàng xen vào chuyện này, bởi ai cũng nghĩ chẳng qua chỉ diễn trò một chút để dụ người của Hắc Ngục ra ngoài mà thôi. Mộc Hoàng đang chuẩn bị đại hôn nên sẽ không tới núi Vô Kê, mà thời gian hắn chuẩn bị đại hôn cũng đủ để bọn họ giải quyết xong người của Hắc Ngục bí ẩn kia.
Không ai ngờ rằng, người tính không bằng trời tính.
Sức mạnh cổ quái trong người Phong Vân lại bị Ám Chi Nguyên ảnh hưởng mà phát tác. Vì việc này mà nàng vốn hoàn toàn có thể ứng phó được với một chưởng của Diêm La, ứng phó với vết rách không gian hay Hắc Thạch Phong lại trở thành hoàn toàn lâm vào cảnh nguy hiểm đến tính mệnh mà không thể ứng phó. Mà nguy hiểm này đã đưa Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim tới bên nàng, cũng khiến Mộc Hoàng kinh động. Đến khi nàng tỉnh lại ở bên trong Huyễn Hải, gặp Li Giang mới biết trên núi Vô Kê đã xảy ra chuyện. Mọi việc đều nằm ngoài dự tính của nàng. Vì vậy nên Mộc Hoàng mới bị tổn thương, nàng mới bị tổn thương.
“Vì sao lại thành ra như vậy?” Phượng Vũ Náo nghe thế liền không nhịn được mà chen vào một câu. Hắn không nghĩ ra nếu lúc trước đã tính toán như thế thì vì sao lúc Mộc Hoàng tìm tới cửa, sơn chủ của núi Vô Kê lại đối xử như vậy với Mộc Hoàng. Ông ta đã thực sự trơ mắt nhìn đệ tử mà mình thương yêu nhất bị tổn thương đau đớn và phế bỏ mọi thứ ở trước mặt ông ta?
Sơn chủ của núi Vô Kê này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Phong Vân không thấy Mộc Hoàng nói gì, trong mắt chỉ hiện lên tia thống hận sâu sắc.
“Sự việc đã vượt quá dự đoán, vì vậy nếu muốn tiếp tục thì chỉ có thể tương kế tựu kế.” Ngàn Dạ Cách suy nghĩ rất nhanh, sau khi nghe chuyện, hắn hít một hơi rồi vừa nhìn Mộc Hoàng vừa chậm rãi nói.
Phong Vân đã xảy ra bất trắc và không còn ở núi Vô Kê nữa. Nếu muốn dụ Thiếu chủ Đế Sát của Hắc Ngục tới chỉ e cũng không dễ dàng gì. Chẳng phải Mộc Hoàng vừa mới nói qua rồi sao, núi Vô Kê và Hắc Ngục đã có quy định bất thành văn rằng tuyệt đối không được tự ý đặt chân tới địa giới của đối phương, nếu vi phạm thì giết không tha. Bọn họ lại muốn dụ cho đối phương không để ý tới quy định mà liều lĩnh xông tới, như vậy… Đương nhiên mọi chuyện sẽ rơi xuống kẻ đuổi tới sau đó là Mộc Hoàng. Nếu không thì mọi chuyện không phải sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Những thủ đoạn đó, cách thức đó, làm đế quân như bọn họ làm sao lại không biết, làm sao lại không hiểu rõ?
Đó đều là những thủ đoạn bọn họ đã từng dùng qua. Có điều, hôm nay thủ đoạn đó lại bị dùng ngay trên người Mộc Hoàng. Cũng tạo ra một màn kịch lớn đến vậy.
Trong chốc lát, cả Ngàn Dạ Cách lẫn Phượng Vũ Náo đều nhìn Mộc Hoàng với tâm trạng phức tạp.
Mộc Hoàng không phải kẻ ngốc. Ngàn Dạ Cách có thể nghĩ ra thì đương nhiên hắn cũng sớm nghĩ ra rồi.
Có điều… Có điều…
Mộc Hoàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng phía trên. Đôi mắt hắn chậm rãi phủ một màu đỏ, trong suốt mà đau lòng. Ai cũng nói nam nhi không có nước mắt, nhưng ai mà biết, chẳng qua chỉ là vì chưa tới lúc thương tâm quá mà thôi.
Đó là sư phụ của hắn, là vị sư phụ đối xử với hắn tốt nhất từ khi hắn còn nhỏ, vị sư phụ đã cứu hắn trở về từ trong tay người Hắc Ngục, ông ấy đã dạy dỗ hắn, dìu dắt hắn. Nếu ông ấy nói kế hoạch với hắn thì hắn khẳng định sẽ phối hợp. Vậy mà vì cái gì lại làm sau lưng hắn như thế? Vì cái gì?
Gió thu thổi qua mang theo cái lạnh rùng mình.
Phong Vân xoay người và dùng mọi khí lực ôm chặt lấy Mộc Hoàng,”Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Chàng giận thì đánh ta đi, đừng thương tâm!”
Mọi chuyện đều bắt đầu từ nàng. Nếu nàng không đồng ý dụ người Hắc Ngục ở đằng sau ra, nếu nàng không đồng ý giúp núi Vô Kê đối phó với Hắc Ngục thì sẽ không xảy ra sự tình ngày hôm nay. Là do nàng vô dụng, nàng không đủ mạnh, nàng không chỉ không giúp được Mộc Hoàng mà trái lại còn…
Là tại nàng, tại nàng…
“Không phải lỗi của cô! Trong tình huống nguy hiểm khi đó, nếu không có thuật dịch chuyển của Á Phi, cô sẽ không bị như vậy. Chuyện này không liên quan gì tới cô cả!” Sau khi nghe xong lời tự trách của Phong Vân, sư tử Hoàng Kim vốn đã đi tới nhưng không nói gì bỗng đột nhiên mở miệng.
“Các người không biết Vân Vân đã chịu bao nhiêu khổ cực đâu. Tộc mỹ nhân ngư dưới Huyễn Hải kia vốn muốn lấy mạng Vân Vân đó. Các người không biết Vân Vân phải cố gắng ra sao và trả giá thế nào đâu. Vân Vân đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, rồi đồng ý với bao nhiêu điều kiện của bọn họ thì mới có thể rời khỏi đó. Các người không thể…”
“Im đi!” Lời nói hấp tấp vội vàng của Tiểu Thực còn chưa xong thì Phong Vân đã hạ giọng quát lạnh một tiếng. Nàng không cần kể lể thương tổn trước mặt Mộc Hoàng, không muốn chúng nó để lộ ra những tranh đấu của nàng ở dưới đó. Nàng chỉ muốn lúc Mộc Hoàng chịu tổn thương, nàng có thể để hắn dựa vào mình, nàng muốn có thể chống đỡ được cho hắn, có thể đứng bên cạnh giúp đỡ hắn gánh vác, vậy là đủ rồi! Lúc này, nàng là người gần gũi nhất bên hắn, nàng nguyện ý để hắn phát tiết mọi phẫn nộ. Nàng tình nguyện để hắn lửa giận ngút trời cũng không muốn hắn âm thầm đau khổ.
Bởi vì, người như vậy không đáng để hắn phải thương tâm. Chỉ vì muốn dụ Thiếu chủ của đối phương, hay sâu xa hơn là muốn tiêu diệt Hắc Ngục, Diêm La đã trả giá bằng Mộc Hoàng, biến Mộc Hoàng thành một quân cờ. Chuyện đã như vậy, hắn cần gì phải đau lòng vì ông ta? Không đáng, không đáng chút nào!
Phong Vân ôm chặt lấy Mộc Hoàng, để cả người Mộc Hoàng dựa vào mình, nàng chống đỡ toàn bộ cơ thể hắn. Nàng có thể cảm nhận được Mộc Hoàng có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tổn thương. Cũng giống thời điểm nàng chứng kiến cảnh đó khi còn ở bên trong Huyễn Hải. Chính là cảm giác tức giận ngập trời, cảm giác bi thương khắc cốt ghi tâm. Người mình tin tưởng kính yêu lại vì muốn đối phó với thế lực khác mà biến mình thành quân cờ. Sự đả kích như vậy có lẽ sẽ trở thành vết thương cả đời. Vì vậy nàng mới tức giận thay cho Mộc Hoàng, mới liều mạng luyện võ công cho thật giỏi.
Bởi vì bọn họ không đủ mạnh nên mới bị người ta sử dụng như quân cờ. Vậy thì, chỉ cần nàng đủ mạnh là được. Kẻ nào dám ức hiếp bọn họ, nàng sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp nhiều lần.
Tiểu Thực và sư tử Hoàng Kim bị Phong Vân quát lớn thì đều méo xệch cả miệng nhưng cũng không dám nói gì nữa.
Mà Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo ở một bên cũng đưa mắt nhìn nhau. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Theo như lời kể của Phong Vân thì chuyện này thực ra cũng không liên quan nhiều tới nàng. Có điều, không rõ Mộc Hoàng có thể vì tức giận bị kìm nén trong lòng mà giận chó đánh mèo hay không…
Gió lại thổi qua mang theo cái lạnh thấu xương.
“Ta không trách nàng, chưa từng trách nàng!” Lời nói khàn khàn vang lên trong gió lạnh rùng mình mang theo sự đau thương mà vô cùng kiên định. Phong Vân sẽ không sắp đặt để lừa dối hắn, mà cho dù nàng có sắp đặt thì cũng sẽ không chút ảnh hưởng tới toàn cục. Nàng tuyệt đối sẽ không hại hắn thảm như vậy, tuyệt đối không làm cho hắn phải ruồng bỏ hết thảy. Trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ không ngờ kết quả của kế hoạch này…
Mộc Hoàng nhìn lên trời rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Chỉ thấy hai hàng lệ từ khóe mắt hắn chảy xuống rồi lẫn vào trong bụi bặm phía dưới.
Nhìn thấy cảnh này, Ngàn Dạ Cách im lặng không lên tiếng và quay đầu đi. Kẻ mạnh rơi lệ chỉ khi trong lòng đã quá đau đớn.
Phượng Vũ Náo lại lắc lắc đầu, hắn đứng sau lưng Mộc Hoàng, bàn tay vỗ vỗ lên vai Mộc Hoàng. Đó là một kiểu an ủi và ủng hộ trong im lặng.
“Chúng ta đi thôi!” Hách Liên Phong Lôi không biết đã tới từ khi nào, nàng chậm rãi lên tiếng như thể đã nghe được điều gì đó nhưng cũng có vẻ như chẳng nghe được chuyện gì. Nơi này đã không còn chuyện gì của họ nữa. Việc này là chuyện giữa núi Vô Kê và Hắc Ngục, bọn họ hiện giờ thật giống như diễn viên quần chúng vậy. Mà bọn họ lại không muốn xem vở kịch này chút nào.
“Đi thôi!” Phong Vân ôm lấy eo Mộc Hoàng và kéo hắn xoay người rời đi. Ở lại chỗ này sẽ càng thêm thương tâm, không bằng bọn họ rời đi trước, chờ sau này nàng sẽ tìm những người kia để tính sổ sau.
Mộc Hoàng chậm rãi mở mắt và cúi đầu xuống, màn nước trong suốt trong mắt đã không còn chút nào, chỉ còn lại một vẻ lạnh băng thấu xương mà thôi. Hắn chậm rãi đảo tầm mắt nhìn chiến trường ác liệt đằng kia.
Ở nơi đó, khói lửa đang bốc tán loạn, những cao thủ của Hắc Ngục đã hoàn toàn bị đội kim giáp của núi Vô Kê ngăn chặn. Ngay cả Đế Sát kiêu ngạo kia cũng đang bị sư bá Thần Tiên cuốn lấy. Cả chiến trường chỉ còn lại một người nhàn nhã, đó chính là Diêm La.
Gió lạnh đột nhiên lại nổi lên tỏa ra cái lạnh khắp tứ phía. Giữa cơn gió lạnh, Diêm La chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mộc Hoàng. Trong ánh mắt của ông ta không còn sự phẫn nộ và lạnh băng như lúc trước nữa, chỉ có một loại cảm xúc không thể nói thành lời và người ngoài không thể hiểu được.
Dễ hiểu nhưng lại thâm thúy khó dò.
Nhưng Mộc Hoàng dường như đã hiểu. Trên khuôn mặt lạnh băng của hắn chậm rãi hiện lên một tia cười nhạo, một tia cười nhạo ngập tràn sự trào phúng.
Mộc Hoàng nhìn Diêm La, nhiều loại cảm xúc đều hiện lên trên mặt hắn nhưng cuối cùng lại chỉ còn cái lạnh như băng. Hắn phất tay áo rồi xoay người nắm tay Phong Vân rời đi. Đó là một cái xoay người quyết tuyệt, một bóng dáng lạnh như băng và một cái phất tay áo lãnh khốc đem tất cả quá khứ ném lại phía sau. Từ nay về sau, bọn họ đường ai nấy đi, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi, bước nhanh mà đi, từ đây chia cắt dứt khoát.
Trông thấy Mộc Hoàng phất tay áo rời đi, Diêm La vốn vẫn tỏ ra lãnh khốc mà ngạo nghễ cũng hơi lảo đảo thân hình, bàn tay giấu trong áo bào trong nháy mắt nắm chặt lại.
Ý tứ của Mộc Hoàng, ý tứ của Mộc Hoàng…
“Phong Vân, theo ta đi!” Trong nháy mắt khi Mộc Hoàng xoay người rời đi, Đế Sát vốn vẫn đang đối đầu với sư bá Thần Tiên khi thấy tình hình như thế liền tung ra một hư chiêu rồi xoay người lao về phía Phong Vân.
Lão lừa ngốc này hôm nay đã dùng kế với hắn khiến toàn bộ đám tinh anh của Hắc Ngục bọn hắn đều sa lầy ở chỗ này. Chờ sau khi hắn mang Phong Vân đi rồi, hắn sẽ tìm cơ hội để tính toán món nợ này với lão ta.
Bóng người chớp một cái đã tới nơi. Đế Sát dừng ngay ở trước mặt Phong Vân. Hắn đã nhanh mà mấy chiến sĩ trong đội kim giáp vẫn đứng sừng sững ở đằng kia còn nhanh hơn, bọn họ phóng vụt tới và đứng chặn ngay trước mặt Phong Vân cùng Mộc Hoàng và Đế Sát.
Đế Sát thấy vậy liền nhướng mày phóng tầm mắt nhìn về phía Phong Vân ở phía sau lưng ba người kia.
Cùng lúc đó, Phong Vân và Mộc Hoàng cũng đồng thời dừng bước và quay đầu lại.
“Đế Sát!” Mộc Hoàng lúc này đúng là tràn đầy lửa giận không có chỗ phát tiết. Khi thấy Đế Sát dám ngang nhiên bước tới, lại còn muốn Phong Vân đi theo mình, ngọn lửa tức giận trong người hắn trong nháy mắt cơ hồ như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Phong Vân thấy vậy liền bóp chặt lấy tay Mộc Hoàng, ý bảo để nàng nói chuyện. Tiếp đó, nàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đế Sát, trên mặt không một tia cảm xúc, “Vì sao ta phải đi theo ngươi?”
Đế Sát thấy Phong Vân và Mộc Hoàng nắm chặt tay nhau thì trong mắt hiện lên một tia sát khí. Khi quay đầu nhìn sang Phong Vân, trong mắt hắn lại hiện lên sự ôn hòa. Hắn cười cười đưa tay về phía nàng, “Theo ta đi! Đi theo ta rồi thì lão bất tử kia sẽ không ức hiếp được nàng nữa!”
Nàng mà tới Hắc Ngục với hắn thì còn ai dám động vào một cọng lông tơ của nàng nữa?
Phong Vân nghe xong lời này thì vẻ mặt lạnh băng bỗng hiện lên nụ cười châm chọc, “Ức hiếp ta? Kẻ nào dám ức hiếp ta cơ chứ?”
Đế Sát vừa nghe Phong Vân nói vừa nhìn đám chiến sĩ kim giáp của núi Vô Kê đang đứng chắn trước người Phong Vân và Mộc Hoàng, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Sơn chủ núi Vô Kê từ bỏ Mộc Hoàng không phải vì muốn giết Phong Vân mà chỉ vì muốn dụ hắn tới đây sao?
Khó có thể có chuyện như vậy…
Một ý nghĩ thoáng qua, Đế Sát dường như đã hiểu mọi chuyện. Phong Vân ở trước mặt hắn có lẽ cũng là đồng lõa với Diêm La rồi. Vẻ mặt trầm xuống một lát, Đế Sát lại đột nhiên phá lên cười, “Thì ra nàng cũng có phần trong việc tính kế với ta!”
“Nhưng mà, không sao! Ta thích nàng ranh ma và hăng hái như vậy. Lại nói nàng cũng chưa từng thực sự gặp bản thể của ta. Lần tính kế này cũng coi như quà gặp mặt chính thức lần đầu, ta thích!” Đế Sát tươi cười, lời nói của hắn mang theo sự càn rỡ và dung túng không thể nói thành lời.
Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo đứng phía sau Phong Vân vừa nhìn người đối diện vừa nhất thời nhướng mày.
Thiếu chủ Đế Sát của Hắc Ngục này đối với Phong Vân thực đúng là… Hôm nay nếu đổi lại là bọn hắn bị đối đãi như vậy thì làm sao còn có thể tươi cười, làm sao có thể dung túng được như thế, việc này…
Ngàn Dạ Cách khẽ nhíu mày. Hắn đột nhiên cảm thấy lần này Phong Vân đã chọc tới người không thể chọc được rồi. Người này không chỉ có vẻ ngoài cường hãn không thôi đâu, có lẽ là…
“Ta không thích!” Giữa tiếng cười của Đế Sát, Phong Vân lạnh băng nói một câu.
Đế Sát nhìn gương mặt đầy vẻ sương lạnh của Phong Vân, trong mắt hiện lên một tia yêu chiều, “Được được, nàng không thích thì thôi. Vậy hôm nay ta sẽ không đưa nàng đi. Chờ hôm khác ta sẽ đưa nàng tới Hắc Ngục của chúng ta.”
Dứt lời, thân hình Đế Sát liền nhoáng lên một cái định hôn Phong Vân.
Hắn nhanh, Phong Vân cũng không chậm. Một bóng đen lập tức chớp lóe lên, thanh hắc kiếm của Phong Vân đã ở ngay trước cổ Đế Sát.
Đế Sát nhất thời phá lên cười, tiếng cười chứa đựng sự vui sướng vô cùng vang lên trong không gian, “Rất độc ác! Nhưng mà, ta thích! Được, hôm nay không hôn, về sau chúng ta còn có thời gian. Nhớ kỹ tên ta nhé, Đế Sát.” Ngay sau tiếng cười sung sướng lại là một trận cười lạnh u ám. Bóng người màu đen bắt đầu chớp lên trong không trung rồi giống như sương khói tản về hướng bờ biển. Một giọng nói tràn ngập sự u ám vang lên, “Lão bất tử, hôm nay Đế Sát ta nhận thua. Nhưng mà ta sẽ quay trở lại, ngươi cứ chờ đấy!”
Dứt lời, đám sương khói màu đen lại bay lên không trung. Thân thể và khí tức của Đế Sát đã hòa vào không gian xung quanh và biến mất không còn nhìn thấy được.
“Muốn chạy sao?” Diêm La thấy vậy thì trầm mặt xuống, hai tay áo rộng thùng thình trong nháy mắt như đang nổi gió, hai tay ông ta lập tức kết ấn trước ngực.
Lập tức, hai đôi tay bằng mây khổng lồ lao vào khoảng không đuổi theo Đế Sát.
“Phù Sinh Nhược Mộng!” Ngàn Dạ Cách lắc lắc đầu, đây chính là tuyệt chiêu đáng sợ nhất của núi Vô Kê.
Chỉ một kẻ duy nhất có thể thoát thân là Đế Sát thấy vậy liền cười lạnh một tiếng. Cả người hắn lại lao về bầu trời phía trên Huyễn Hải. Bóng đen đang lao nhanh đi ấy bỗng hóa thành hàng ngàn Đế Sát. Mỗi Đế Sát bị Diêm La tóm được đều chỉ là người giả.
Giả là thực mà thực cũng là giả.
“Hóa Ảnh Thiên Trọng, hắn lại có thể luyện thành rồi!” Sư bá Thần Tiên đứng bên cạnh Diêm La thấy vậy liền kinh ngạc mở miệng.
Hóa Ảnh Thiên Trọng chính là tâm pháp cao nhất của Hắc Ngục, từ trước tới nay chỉ có vua của Hắc Ngục mới có thể luyện thành. Vậy mà Đế Sát này tuổi còn trẻ lại đã luyện được rồi. Thực sự khiến người ta ngạc nhiên không thôi. Hôm nay, mọi mưu tính xem ra lại bị sai một nước rồi!
Trong lúc sư bá Thần Tiên còn đang khiếp sợ nhìn Đế Sát sắp biến mất trong không trung thì Phong Vân đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng. Ba Ngân vốn vẫn đứng cạnh nàng ngẩng phắt đầu lên. Một âm thanh sắc nhọn ở tần sóng mà chỉ tộc mỹ nhân ngư mới có thể nghe được bỗng vang vọng khắp bề mặt Huyễn Hải. Một lớp kết giới bằng nước lập tức xuất hiện trên khoảng không phía trên Huyễn Hải và giam Đế Sát ở bên trong.
Cùng với sự xuất hiện của lớp kết giới bằng nước biển này, mặt biển bắt đầu nổi sóng cuồn cuộn, Hải Long một thân khí phách mang theo đám kiêu hùng của luyện ngục từ từ xuất hiện.