Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 562

Ads [HĐVH-Nữ nhân ngươi đừng quá kiêu ngạo] Chương 559-568 02/09/2014 by Lạc Thủy Linh Động 2 phản hồi

Edit: AP

*****

Chương 559 – 568: Luyện ngục đẫm máu (1 – 10)

Rơi nhanh xuống phía dưới, trong khoảng thời gian ngắn, Phong Vân đã rơi thẳng xuống sơn động. Xoay người một cái trong khoảng không, bùm

một cái, Phong Vân quỳ gối trước mặt Mặc đế. Sống lưng thẳng tắp, nàng

không nói lời nào mà chỉ quỳ ở đó.

Mặc đế vẫn khoanh chân ngồi như cũ. Khi thấy vậy, hắn ngẩng đầu liếc

nhìn Phong Vân rồi cất giọng trầm thấp như vọng đến từ một nơi xa, “Dựa vào cái gì?”

Trong sơn động này, mọi thứ đều thuộc địa bàn của hắn. Những lời nói

của Phong Vân và Á Phi, còn có đoạn đối thoại bên trong thủy kính, hắn

đều nghe rõ hết, mặc dù không được tận mắt chứng kiến nhưng cũng đoán

được tám chín phần sự việc.

Phong Vân quỳ xuống trước mặt hắn có ý gì hắn cũng hiểu được, có

điều, hắn thực sự muốn xem xem nàng dựa vào cái gì để thuyết phục hắn

dạy nàng.

“Không dựa vào cái gì cả. Chỉ cần ông đồng ý dạy ta, sau khi thành công, ta sẽ đưa Li Á tới trước mặt ông.” Lời nói của Phong Vân đã trở nên khàn đặc nhưng lại nặng tựa ngàn cân.

“Ngươi nói cái gì?” Một câu thản nhiên như không này lại làm cho cả thân hình Mặc đế nhoáng lên một cái. Hắn muốn đứng lên nhưng lại bị xiềng xích kéo xuống.

Gương mặt đã trở nên ửng đỏ, đó là vì kích động.

Li Á là người hắn yêu thương nhất mà cũng là nỗi đau lớn nhất của

hắn, hắn và nàng chỉ gần trong gang tấc mà lại biển trời cách mặt, thực

hối hận vô cùng.

“Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ đâu!” Ngay khi Mặc đế

vừa cất tiếng, Li Giang vốn vẫn truy đuổi theo từ phía trên liền hừ lạnh một tiếng. Hắn xuất hiện từ hư vô rồi quát một tiếng trên đỉnh đầu của

Phong Vân.

Li Á là mỹ nữ đệ nhất của tộc mỹ nhân ngư bọn họ, là mẹ của hắn. Đó

cũng chính là nguyên nhân mà tộc mỹ nhân ngư và tộc người lùn kết thù

với nhau. Đưa Li Á tới trước mặt Mặc đế ư? Nói nhẹ nhàng thế nhỉ? Nàng

coi thường sự quản lý của tộc mỹ nhân ngư sao?

Li Giang vừa dứt lời, không đợi hắn nói xong, Phong Vân đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.

Li Giang đối diện với ánh mắt của Phong Vân, vẻ khinh thường chán ghét trên người hắn lập tức biến mất trong nháy mắt.

Ánh mắt kia, thứ ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đang nhìn về phía hắn không có sát khí, không có giết chóc, càng không có bạo ngược, thế

nhưng, nó lại tràn ngập sự hung tợn của dã thú, một loại dã thú tuyệt

đối cố chấp và kiên quyết. Loại cố chấp và kiên quyết này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trên người của Phong Vân đang đứng thẳng trước mặt,

một loại quyết tuyệt thần chắn sát thần, phật chắn sát phật.

Phong Vân của lúc này không phải là người hắn đã gặp ở tẩm cung của mình.

Chuyện này… Li Giang nhíu mày.

“Ta sẽ trả cho ngươi một Li Á bằng xương bằng thịt!” Phong Vân vừa nhìn Li Giang vừa cất giọng thật trầm, trên mặt hiện rõ vẻ kiên quyết.

Li Giang nghe thấy lời hứa hẹn của Phong Vân thì trố mắt lên một chút rồi trong nháy mắt lại nở nụ cười tức tối.

“Chỉ bằng người thôi hả? Ha ha, nếu ngươi có thể đưa cho ta một

Li Á vui vẻ hoạt bát thì hôm nay Li Giang ta xin thề tại nơi này, mỹ

nhân ngư tộc của ta sẽ tùy ngươi điều khiển.”

Li Giang khoanh tay trước ngực, trên mặt ánh lên vẻ trào phúng và châm biếm nhưng còn có một nỗi bi thương không thể tả.

Đám linh tinh Á Phi vừa theo Li Giang đáp xuống khi thấy vậy cũng

ngưng lại trong giây lát. Ân oán giữ tộc mỹ nhân ngư và tộc người lùn

vốn tồn tại đã lâu, xét đến cùng cũng là vì Mặc đế và Li Á. Nhiều năm

qua không ai giải quyết được chuyện này, cũng chẳng ai có cách gì. Vậy

mà hôm nay Phong Vân lại dám lớn tiếng hứa hẹn như thế, Phong Vân…

Á Phi nhìn Phong Vân vẫn lạnh lùng như băng, ánh mắt hắn hơi trầm

xuống nhưng không mở miệng phản bác hay khuyên giải. Phong Vân tự biết

bản thân đang làm cái gì.

“Được!” Mà ngay khi Li Giang vừa dứt lời, Mặc đế mới rồi còn đang kích động đã bình tĩnh trở lại trong giây lát, hắn đột nhiên trầm

giọng bỏ lại một chữ.

“Chỉ cần ngươi đưa Li Á còn sống tới trước mặt ta, bổn tọa cũng

một lời rằng, tộc người lùn của ta tùy ngươi sai khiến. Nhưng mà, ngươi

phải làm cho được lời hứa hẹn này. Nếu không làm được, cho dù ngươi có

chạy tới chân trời thì Mặc đế ta cũng có thể băm ngươi ra thành trăm

mảnh.” Nói tới đoạn băm thành trăm mảnh, ngữ khí của Mặc đế đã tràn ngập sát khí.

Phong Vân nghe nói thế cũng không nói gì, nàng chỉ giơ đầu ngón tay

ra và cắn một cái cho máu tươi đầm đìa rồi ấn thật mạnh xuống mặt đất

ngay trước mặt bọn họ.

Dùng máu lập lời thề, tuyệt không sửa đổi.

Li Giang thấy vậy liền căm giận hừ một tiếng.

“Cút!” Tiếng hừ lạnh của Li Giang vừa dứt, Mặc đế đã ngẩng

phắt đầu lên và hướng về phía Li Giang mà rống to một tiếng. Đồng thời,

một luồng linh lực màu vàng dữ tợn lao về phía Li Giang như sóng dữ ngất trời.

“Ngươi, cái lão già này…”

“Đi thôi, ngươi muốn học lỏm võ công của tộc người lùn à?” Li Giang còn đang tức giận thì Á Phi ở đằng sau đã tóm hắn lại và kéo một tay hướng lên phía trên.

“Đúng vậy đúng vậy, đi thôi đi thôi!” Á Lê thấy vậy cũng lập tức tóm lấy tay kia của Li Giang và cùng Á Phi lôi Li Giang lên trên.

“Ta muốn xem cái loại võ công đánh rắm cũng không nên của bọn tộc người lùn kia, ta…” Tiếng nói phẫn nộ của Li Giang vẫn từ xa truyền đến. Một lúc sau thì

không còn nghe thấy tiếng nói của hắn nữa. Có thể thấy được tốc độ của Á Phi và Á Lê nhanh đến cỡ nào.

“Phong Vân, vậy trước hết cô cứ ở đây nhé, chúng tôi ở bên ngoài, có chuyện gì cô cứ gọi chúng tôi.” Đỗ Như Phi thấy vậy liền hướng về phía Phong Vân mà trầm giọng nói. Mặc đế muốn dạy võ công cho Phong Vân, tộc tinh linh bọn họ cũng nên tránh

đi mới phải.

“Đa tạ!” Phong Vân quay đầu và gật gật với đám Đỗ Như Phi.

Các tinh linh đối xử rất tốt với nàng, nàng đã không thể dùng lời nói để biểu đạt sự cảm động của mình.

Những bóng người lập tức lóe lên. Trong nháy mắt, tại sơn động chỉ còn lại Phong Vân, sư tử Hoàng Kim, Tiểu Thực và Mặc đế.

“Nếu muốn trở nên mạnh hơn thì rất đơn giản, chỉ cần liều mạng đi vào chỗ chết thì trong thời gian ngắn có thể trở nên siêu việt hơn hẳn.” Nhìn thấy Phong Vân vẫn quỳ trước mặt, Mặc đế chậm rãi mở miệng.

Phong Vân gật đầu, “Vâng!”

Không ai hiểu rõ những lời này của Mặc đế hơn nàng, bởi vì năm đó

nàng cũng đã từng trải qua như vậy. Một đời đó của nàng như luôn đi trên dây, ngươi chết thì ta sống.

Thế giới dưới đáy biển cũng có phân biệt buổi sáng và đêm tối, có

điều sau khi lọt xuống sơn động dưới đáy biển, người ta sẽ không thể cảm nhận được nhật nguyệt luân phiên, chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh

rùng mình.

Gió thổi nhẹ. Mặt đất vốn lạnh lẽo lại càng thêm như băng như sương.

Luyện ngục dưới đáy biển có quy tắc của luyện ngục. Tộc mỹ nhân ngư

không cung cấp đồ ăn cho đám người bị giam giữ bên trong luyện ngục, bởi vậy nên nếu muốn sống sót ở trong này thì phải dựa vào nắm đấm của

chính mình. Kẻ mạnh sẽ có được mọi thứ, còn kẻ yếu chính là đồ ăn của

đối phương. Ở nơi này, mọi giả dối và quyền lợi đều bị đặt sang một bên, chỉ có bản năng sinh tồn trần trụi là còn ở lại. Cũng vì vậy mà trong

luyện ngục này đã sinh ra một quy tắc bất thành văn. Mỗi ngày sẽ có ba

cuộc chiến, sáng trưa chiều ba lượt, mỗi lần có sáu người có thể ra khỏi nhà giam và chia làm ba đội tự công kích nhau. Cho dù ngươi xuống tay

thế nào, cho dù ngươi sử dụng động tác võ thuật đẹp mắt đến đâu, số

người chết mỗi ngày cũng phải ba người trở lên, đương nhiên là có thể

nhiều hơn nhưng không thể ít hơn được.

Quy tắc trò chơi ngầm giữ bên trong luyện ngục này được xoay vòng trong tay nhóm ác đồ hung tợn của thế giới dưới đáy biển.

Khát máu và bạo lực.

Nhưng mà dường như chưa từng có một nữ nhân nào tham gia vào quy tắc trò chơi này.

Không biết từ khi nào, trong luyện ngục lại xuất hiện nữ nhân vừa rơi xuống luyện ngục đã xông thẳng tới nơi nguy hiểm nhất kia, một nữ nhân

mà kinh mạch toàn thân đã bị đông cứng lại và không còn chút linh lực

nào. Đám đông hung tợn trong luyện ngục chưa từng nghĩ tới chuyện nữ

nhân đã xông vào sơn động kia còn có thể trở về.Vậy mà hiện giờ, nàng đã trở lại, đã đứng trong khoảng sân tràn đầy máu tanh kia và cùng tranh

đoạt với đám nam nhân bọn chúng. Từ mỗi ngày một lần tới mỗi ngày hai

lần, rồi đến bây giờ là mỗi ngày ba lần sáng trưa tối, nàng vẫn đúng giờ có mặt ở khoảng sân kia, một thân đầy vết thương, một thân kiêu ngạo

khiêu chiến với bọn chúng. Chuyện thế này làm cho luyện ngục vốn lâu

chưa hưng phấn lại trở nên hưng phấn.