Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 542

Mặc Khắc Đa là tộc trưởng đương nhiệm của tộc người lùn, người này

đang chế tạo áo giáp cho Phong Vân. Đến tộc mỹ nhân ngư thì lấy tộc tinh linh ra để bảo hộ, hiện tại gặp người lùn, bọn họ lấy tộc người lùn ra

để che chắn thì nhất định sẽ trót lọt. Bọn Tiểu Thực đã hoàn toàn tinh

thông kỹ năng này.

Phải biết rằng tộc người lùn chỉ nói tên của họ cho bạn bè, kẻ biết được tên của người lùn nhất định là bạn của người lùn.

Vừa nghe thấy ba tiếng Mặc Khắc Đa, sát khí hung bạo trên cơ thể

người lùn kia liền khẽ khàng biến mất. Trên khuôn mặt lạnh băng của hắn

hiện lên một chút hoài niệm.

“Bọn họ có khỏe không?” Hồi lâu sau người kia mới trầm giọng hỏi.

“Khỏe lắm, khụ khụ…” Phong Vân ho khan hai tiếng rồi chậm rãi đứng lên. Nàng hướng về phía người kia mà thi lễ, “Có điều chúng tôi bất ngờ bị rơi vào nơi này nên không thể giúp Mặc Khắc

Đa gửi lời thăm hỏi đến ngài được, mong Mặc đế không để bụng!”

“Mặc đế? Ối mẹ ơi…” Tiểu Thực kinh ngạc kêu lên một tiếng

nhưng bị sư tử Hoàng Kim nhanh chóng bịt miệng không cho nói nốt câu

sau. Khi còn ở tộc người lùn, bọn họ đã từng loáng thoáng nghe được giữa tộc người lùn và tộc mỹ nhân ngư có thù hận với nhau, mà nguyên nhân

của mối thù này chính là do tộc trưởng Mặc đế cường đại của tộc người

lùn tạo ra, chuyện này đã xảy ra từ lâu lắm rồi. Vậy mà lúc này, bọn họ

lại chính mắt nhìn thấy người khơi mào tranh chấp giữa hai tộc… Đừng nói Tiểu Thực bị kinh ngạc, ngay cả sư tử Hoàng Kim cũng có chút bất ngờ.

Đương nhiên, điều khiến bọn chúng kinh ngạc đầu tiên là vì sao Phong Vân lại đoán ra được chuyện này.

Mặc đế nghe Phong Vân nói thế thì trong nháy mắt lại trở nên trầm

mặc, hắn chỉ lắc đầu mà không nói gì thêm. Tuy nhiên, sát khí quanh

người cùng vẻ chán ghét trên mặt hắn cũng tiêu tan đi ít nhiều.

“Các ngươi tới đây làm gì?” Sau khi cơn trầm mặc qua đi, Mặc đế lại thản nhiên hỏi một câu. Nếu không phải đã nhận thấy bọn họ không phải là người của tộc mỹ nhân ngư thì cả đám vừa mới xông vào này sớm

đã bị hắn đập tan thành mây khói rồi.

“Tình cờ thôi ạ!” Phong Vân giật giật khóe miệng, nàng chỉ

có thể trả lời là tình cờ bị rơi vào đây. Nàng tới nơi này thực sự không có mục tiêu, không có mục đích, ngay cả chính bản thân nàng còn chưa

nghĩ tới chuyện này, vì vậy mà ngoại trừ việc ăn ngay nói thật ra, nàng

cũng chẳng còn cách nào khác.

Mặc đế liếc mắt nhìn Phong Vân một cái, lông mày hơi cau lại. Hắn trầm giọng hỏi, “Thảo chi hồn? Ngươi có quan hệ tốt với tinh linh à?”

Phong Vân tuyệt đối không kinh ngạc khi vị tộc trưởng hùng mạnh của

tộc người lùn ở trước mặt nhìn ra khí tức trên người nàng. Phong Vân gật đầu trả lời, “Đúng vậy, ta…”

Mặc đế xua tay ngăn cản lời nói tiếp theo của Phong Vân, hắn trầm giọng nói tiếp, “Lá gan không nhỏ đâu, ngươi muốn ta giúp các ngươi rời khỏi đây.”

Hắn không hỏi mà là khẳng định. Phong Vân từ tầng chót của luyện ngục phía trên lao thẳng về hướng này của hắn, hắn cảm nhận được rất rõ

ràng.

Phong Vân thấy Mặc đế nói chuyện ngắn gọn mà chặt chẽ, hơn nữa lại còn chỉ thẳng vào điểm quan trọng thì lập tức cười nói, “Chờ ta dưỡng thương xong sẽ có cách rời khỏi đây.”

Nàng lao về phía này là vì cảm giác được đây là nơi im ắng nhất trong luyện ngục, cũng là nơi ẩn chứa âm hàn khí tức nặng nề nhất. Nơi nguy

hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nàng đánh cuộc một phen, thà rằng

đối mặt với kẻ mạnh nhất. Nàng chỉ không ngờ nơi này lại giam giữ tộc

trưởng của tộc người lùn. Vận khí của nàng xem ra không tệ chút nào.

“Nơi này không thích hợp cho ngươi điều dưỡng khí tức, lên tầng hai đi!” Mặc đế nghe những lời nói đầy ngạo khí của Phong Vân thì không có quá

nhiều phản ứng. Hắn vung tay về phía Phong Vân, sư tử Hoàng Kim và Tiểu

Thực.

Phong Vân lập tức cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ nâng bọn

họ lên tầng trên của sơn động mà không thèm đếm xỉa gì đến lệnh cấm chế

xung quanh của tộc mỹ nhân ngư, một luồng sức mạnh rất vững vàng mà mạnh mẽ.

Một đường lên thẳng tầng thứ hai của sơn động, nơi này kỳ thực chính

là một khoảnh đất hơi nhô ra trong sơn động, từ đó ngẩng đầu lên có thể

thấy được đỉnh sơn động, mà khí lạnh ở nơi này đã giảm bớt khá nhiều.

“Vận khí quả thực không tồi, lại còn…”

“Vận khí, vận khí cái gì hả?” Vừa đặt chân lên tầng thứ hai

của sơn động, Tiểu Thực mới mở miệng thì không gian trước mặt đột nhiên

dao động. Li Giang yêu mị bỗng xuất hiện.

Ngay sau hắn lộ ra thân hình của đám người Á Phi.

“Á Phi!” Phong Vân nhất thời mừng rỡ.

“A, cứu binh đến rồi!” Tiểu Thực bổ nhào về phía Á Lê.

Á Phi đã tới, bọn họ được cứu rồi!

“Đừng vui mừng quá sớm! Các ngươi muốn cứu Mặc đế ư? Hừ! Để xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã!” Li Giang thấy vậy liền cười lạnh.

Cứu Mặc đế? Phong Vân nhìn Á Phi. Lời này là có ý gì? Nàng gặp được

Mặc đế trong này chẳng qua chỉ là đánh bậy đánh bạ mà gặp được thôi mà?

Á Phi đưa mắt ra hiệu cho Phong Vân.

Phong Vân còn đang bối rối nhưng cũng hiểu được vài phần ý tứ của Á Phi, nàng đành lựa chọn im lặng.

Li Giang thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng. Tiếp đó, hắn vừa cười vừa

thích thú giơ tay tạo ra một tấm thủy kính và chậm rãi nói với Phong

Vân, “Nói hết âm mưu của ngươi ra đây, đưa cả mấy thứ gì đó cho ta nữa, ta sẽ cân nhắc cho ngươi thấy được nam nhân của mình!”

“Nói vậy là có ý gì?” Phong Vân nghe thấy thế liền nhíu mày hỏi lại.

Trên mặt Li Giang hiện đầy vẻ sung sướng tươi cười, “Muốn biết nam nhân của ngươi đã xảy ra chuyện gì không? Cầu xin ta đi!”

“Gì mà lung tung lộn xộn vậy?” Sư tử Hoàng Kim nhíu mày.

Còn Phong Vân thì nghiêng đầu liếc nhìn Á Phi một cái. Vẻ thâm trầm

trong mắt Á Phi và vẻ không đành lòng trong mắt của bọn Hỏa Phượng làm

cho trong lòng Phong Vân đột nhiên nhói lên một cái.

“Xin ngài!” Một câu rõ ràng lưu loát không hề chần chừ lập tức thốt ra. Sự dứt khoát làm cho Li Giang bất ngờ tới mức hơi ngẩn người ra.

“Đem thứ Mặc Khắc Đa định đưa cho Mặc đế ra đây nữa thì ta mới ân chuẩn cho ngươi xem.” Li Giang hoàn hồn cũng nhanh.

“Ta xem xong sẽ đưa cho ngài, dù sao đây cũng là địa bàn của ngài mà.” Tuy không biết Á Phi đã nói gì nhưng với cách trả lời thông thường thế này, Phong Vân cũng không để lộ ra cái gì.

Li Giang thấy Phong Vân lại dám thẳng thắn như thế thì trong mắt

không khỏi lộ ra một tia khinh thường. Vì nam nhân của mình mà ném sự

phó thác của người khác ra khỏi đầu, nữ nhân này…

“Cầm lấy!” Thế nhưng đối với hắn mà nói thì như vậy là tốt nhất.

Phong Vân đón lấy tấm thủy kính của Li Giang rồi nhìn thoáng qua một

cái và ném về phía Á Phi. Linh lực của nàng không thể làm nó hiện ra

hình ảnh.

Á Phi thấy vậy liền giơ tay ra tiếp nhận. Hắn hít sâu một hơi rồi nói với Phong Vân, “Tốt nhất là cô nên chuẩn bị tâm lý chịu đựng.”

Thấy Á Phi thận trọng nói với mình như thế, trong lòng Phong Vân càng thêm mất bình tĩnh. Nhưng mà trong lòng càng không bình tĩnh thì bề

ngoài của Phong Vân lại càng tỏ ra bình tĩnh.

Phong Vân đưa mắt nhìn Á Phi một cái rồi gật đầu.

Á Phi thấy vậy thì không nhiều lời nữa, hắn vung tay lên. Trong thủy

kính có ghi lại cảnh tượng trên núi Vô Kê, trên mặt kính lập tức hiện ra một con đường.