Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 507

Lời này vừa nói ra, Diêm La lãnh khốc đầy người càng tỏ vẻ kiêu ngạo, thế nhưng khóe miệng ông ta cũng hơi cong cong cơ hồ suýt bằng mặt

trăng lưỡi liềm.

Còn Mộc Hoàng thì liếc mắt nhìn Phong Vân một cái mà không phản bác lại như đang ngầm đồng ý với lời nói này.

“Được rồi, con không có việc gì thì về đi! Phong Vân lại đây cùng chúng ta chơi cờ nào!” Cong cong khóe miệng, sư phụ Diêm La phất tay về phía Mộc Hoàng rồi quay sang nói với Phong Vân.

Mộc Hoàng nghe nói thế thì lập tức chau mày lại, “Sư phụ tính làm gì? Con không định để nàng ở lại đây đâu.”

Diêm La không thèm liếc nhìn Mộc Hoàng một cái mà chỉ duỗi tay kéo

Phong Vân ngồi xuống bên cạnh ông ta, trông dáng vẻ lúc này như thể đang đuổi ruồi đuổi bọ, “Đi đi! Ngày hai mươi sáu quay lại đây đón người.” Ông ta bắt đầu bày bàn cờ rồi hướng về phía Phong Vân mà nói, “Thắng được ông ta ta sẽ có thưởng.”

Phong Vân bị một người bá đạo y hệt Mộc Hoàng kéo xuống thì dở khóc

dở cười liếc mắt nhìn Mộc Hoàng mặt mũi đen sì, nàng lại đưa mắt nhìn vị sư bá mặt mày đau khổ đang ngồi trước mặt, sóng mắt khẽ dao động.

“Sư phụ dựa vào cái gì?” Mộc Hoàng nổi giận đùng đùng. Hắn

vừa quát vừa tiến về phía Phong Vân. Hắn phải tổ chức đại hôn nên mới

đưa Phong Vân tới gặp sư phụ, không phải mang Phong Vân tới đây để hầu

cờ cho ông ấy.

Mộc Hoàng nổi giận đùng đùng từng bước từng bước đi tới. Khi tới gần

bên người Diêm La, một luồng sáng lập tức lóe lên ngay trước mặt hắn,

sức mạnh này tạo thành bức tường ép Mộc Hoàng phải lui lại mấy bước.

“Sư phụ, sư phụ đừng khinh người quá đáng!” Mộc Hoàng bắt đầu phe phẩy tay áo.

Phong Vân thấy vậy liền lắc đầu thở dài, nàng cười nói với hắn, “Mộc Mộc ngốc!”

Lời này vừa dứt, Mộc Hoàng lập tức quay đầu lại nhìn Phong Vân, nàng có ý gì?

Phong Vân mỉm cười nhìn hắn rồi nói, “Chàng còn không mau cảm ơn

sư phụ đi! Chàng ngốc thật, ta xuất giá từ núi Vô Kê này thì sẽ được nở

mày nở mặt hay là về với chàng và xuất giá ngay tại Đế cung Nam Viên của chàng thì đẹp mặt hơn? Ta ở đây an toàn hơn hay ở trong Đế cung của

chàng an toàn hơn?”

Nụ cười mủm mỉm cùng giọng nói nhẹ nhàng thoang thoảng bên tai khiến

Mộc Hoàng lập tức bình tĩnh trở lại. Quê hương của Phong Vân là ở Thiên

Khung, cả gia tộc hiện tại lại ở Tinh Vực, nàng không thể xuất giá từ

hai nơi đó mà chỉ có thể xuất giá từ Đế cung của hắn, nàng lại không có

bất kỳ thân phận hay địa vị gì hết. Còn nếu xuất giá từ núi Vô Kê thì

không giống như vậy. Phóng tầm mắt nhìn ra khắp tam đại lục này thì ai

ai cũng phải kính trọng núi Vô Kê, nếu xuất giá từ nơi này thì coi như

nhận được sự tán thành của núi Vô Kê, cho dù Phong Vân có là một nam

nhân thì người Nam Viên cũng sẽ không dám chất vấn một câu. Đấy là còn

chưa nói đến việc Đế quân Thiên Khung và Tinh Vực còn đang ở chỗ hắn. Từ giờ đến ngày thành thân chỉ còn hơn mười ngày nữa, bọn họ chắc chắn sẽ

tìm cơ hội bắt cóc Phong Vân hoặc là cướp đi. Nếu Phong Vân ở lại núi Vô Kê thì không cần phải nói, có cho hai đại đế quân của Thiên Khung và

Tinh Vực đến mười lá gan thì bọn họ cũng không thể cướp được Phong Vân

từ nơi này.

Mộc Hoàng suy nghĩ một chút rồi khóe miệng mới chậm rãi cong lên. Lúc này hắn mới hướng về phía sư phụ mà nói, “Sư phụ, ngày mai con sẽ sai người đưa toàn bộ rượu Thiên Tàm trong kho tới cho sư phụ.”

“Hừ, không có thành ý!” Diêm La kiêu căng chau mày.

“Vậy con không đưa tới nữa.”

“Ngươi dám!”

“Ha ha ha…” Sư bá và Phong Vân nhất thời cười to, hai thầy trò này thật là…

“Phong Vân, vậy nàng chờ ở đây nhé, ta trở về chuẩn bị.” Mộc Hoàng nói với vẻ dứt khoát. Nói xong, hắn quay sang nói với Diêm La, “Sư phụ, con giao Phong Vân cho sư phụ. Lúc con đến đón, nếu nàng thiếu một sợi tóc thì con sẽ đạp bằng núi Vô Kê của sư phụ đó.”

“Cút!” Đáp lại lời nói của hắn là tiếng gầm giận dữ của Diêm La.

“Ta chưa từng thấy tiểu tử này lại yêu thích một người nào như thế, xem ra thực sự là yêu từ trong tâm khảm rồi.” Sư bá mỉm cười.

Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, trong mắt lúc này đã dạt dào mềm mại.

Mộc Hoàng tươi cười đáp lại cái nhìn của Phong Vân rồi xoay người định rời đi.

“Đi cửa sau đi, đừng làm kinh động đến hai vị phía trước!” Sư bá Thần Tiên chỉ điểm một câu.

Mộc Hoàng nhíu mày quay đầu lại, sư bá có ý gì?

Sư bá phất áo bào lên không trung, trên mặt lớp sương mù trong suốt

như kính lập tức xuất hiện hai khuôn mặt. Trước núi, hai vị đế quân

Thiên Khung và Tinh Vực đang hết nhìn đông lại nhìn tây.

Mộc Hoàng thấy vậy liền cong môi cười lạnh, sư bá của hắn đang muốn

giữ hai vị đế quân lại trong núi Vô Kê này đây mà! Càng hay, đỡ lại sinh sự! Hắn lập tức quay người về một hướng khác và rời khỏi núi Vô Kê.

Bụi mù cuồn cuộn, mây mù hết tản ra rồi tụ lại…

Bên ngoài cung Ung Hòa của núi Vô Kê được bao phủ bởi một quầng sáng ngũ sắc vô cùng lộng lẫy.

Chỉ vừa mới lên núi Vô Kê mà quá giờ ngọ, Phong Vân đã lập được công

trạng là giúp sư phụ Diêm La thắng sư bá Thần Tiên những mười sáu ván

Ngũ Tử Kỳ. Sư bá thua nhiều đến đen cả mặt, còn sư phụ Diêm La thắng cờ

thì vui vẻ ra mặt, ông lại càng tỏ ra yêu thích người vợ của tên đồ đệ

này.

Ánh tà dương bắt đầu tỏa xuống chiếu rọi cả biển mây mù làm cho núi Vô Kê càng đẹp như mộng ảo.

“Ngươi ở trong phòng ngày trước của Mộc Hoàng đi!” Sau khi thắng đủ, sư phụ Diêm La dắt theo Phong Vân và sư bá Thần Tiên đen mặt vì thua cuộc cùng đi về phía cung Ung Hòa.

“Vâng.” Phong Vân đáp lời.

“Ta không có nữ đệ tử, ăn uống và sinh hoạt hàng ngày ngươi tự lo liệu…” Sư phụ Diêm La vừa đi vừa nói dăm ba câu với Phong Vân về cuộc sống thường ngày ở núi Vô Kê.

Phong Vân vừa nghe vừa ghi tạc trong lòng.

Cung Ung Hòa là một tòa cung điện tỏa ra ánh hồng rực rỡ. Chỉ những

nhân tài có vai vế của núi Vô Kê mới được ở nơi này, trong đám đệ tử

cũng chỉ có Mộc Hoàng được ở đây, bởi vậy mà hôm nay xem như Phong Vân

được nhờ một chút phúc khí của Mộc Hoàng.

Ánh hồng lóe sáng giữa buổi chiều tà tạo nên cảnh tượng đẹp đẽ không sao tả xiết.

Sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên bước vào trong điện trước, Phong

Vân theo sát ngay đằng sau. Vừa bước vào cung Ung Hòa, Phong Vân còn

chưa kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh thì bỗng trước mặt xuất hiện một

luồng ánh sáng màu đỏ như một cái màn định chụp lên người nàng.

Phong Vân nhất thời kinh ngạc nên không kịp phản kháng. Dấu son môi

màu đen ở sau gáy nàng bỗng lóe lên, một luồng sức mạnh mang theo hơi

lạnh nhưng không có màu sắc gì bỗng ào ào lao ra từ trên người nàng và

phi thẳng về phía luồng ánh sáng màu đỏ kia.

“Ầm…” Hai luồng sáng va đập vào nhau, từ cung Ung Hòa bỗng

vang lên tiếng chuông trong trẻo. Tiếng chuông này trong nháy mắt vang

vọng khắp núi Vô Kê.

Người bước vào cung Ung Hòa ngay trước nàng là vị sư bá với khí độ

thần tiên lúc này đã kinh ngạc đầy mặt. Sau khi ngạc nhiên qua đi, ông

trầm mặt xuống và nhìn chằm chằm vào Phong Vân, “Ám Chi Nguyên?”

Còn sư phụ Diêm La vốn đang vô cùng cao hứng lúc này cũng đã xoay

người lại, vẻ cao hứng trên mặt đã biến mất hoàn toàn và thế vào đó là

sát khí nồng đậm, “Địa ngục Thiên quân là gì của ngươi?”