“Ta quả thực cảm thấy bức tranh này chỉ có ý tứ như vậy.” Mộ Dung Tỉnh chậm chạp nói với vẻ hồ nghi, lời còn chưa dứt, trên trời đột nhiên xuất hiện một tiếng vang truyền đến.
Người dân Nam Viên có mặt tại đấu trường đã nghe tới mức buồn ngủ lập tức chấn động tinh thần, Hách Liên Phong Vân đã đến!
Tinh thần của mọi người lập tức được vực dậy.
Chỉ thấy có tiếng vang xoẹt qua không trung, đoàn người Phong Vân trong nháy mắt đã xuất hiện trên võ đài.
Trên người đám Á Phi đều khoác áo lông cáo đỏ thẫm, riêng Phong Vân
thì choàng áo lông cáo trắng như tuyết, màu sắc đảo ngược càng tạo ra
phong thái khác thường. Giữa hỏa diệm sơn lại có một màu trắng tuyết,
cảnh tượng quả thực diễm lệ và có một không hai.
Không ngồi trên chiếc ghế dựa lớn làm bằng tinh thạch, Phong Vân
chắp tay sau lưng nhìn bức tranh trước mặt rồi quay sang chống lại ánh
nhìn của Phượng Vũ Phi. Nàng thản nhiên trầm giọng nói, “Trời không có hai mặt trời, nước không hai vua, một núi há có thể chứa hai hổ.”
Lời lạnh như băng vừa buông ra, không gian xung quanh trong nháy mắt
trở nên tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc chăm chú nhìn Phong
Vân, lời này quả thực rất thẳng thắn.
Mà trên đài cao, thân thể Phượng Vũ Náo vẫn hơi dựa vào ghế lập tức
khẽ căng lên, ly rượu trong tay bỗng bị siết chặt lại. Chưa từng có
người dám nói ra những lời thế này mà không chút kiêng nể.
Ngàn Dạ Cách ngồi một bên nghe thế cũng chậm rãi buông ly rượu xuống, hắn bình tĩnh nhìn về phía Phong Vân.
Mộc Hoàng thì nhíu nhíu mày trừng mắt nhìn về phía nàng.
“Thì ra là ý này.” Giữa khung cảnh yên ắng, Mộ Dung Tỉnh vỗ
tay đánh đét một cái rồi nói với vẻ bừng tỉnh đại ngộ*. Chả trách hắn
cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không thể nói rõ ra được, thì ra là
có ý này.
(*Bừng tỉnh đại ngộ: Giật mình hiểu ra.)
Phượng Vũ Phi đứng một bên đột nhiên thấy Phong Vân xuất hiện thì ánh mắt hơi lóe lên sự kinh ngạc. Ngạc nhiên qua đi, nàng ấy bình tĩnh nhìn Phong Vân rồi nói, “Trời không có hai mặt trời, nước không thể có
hai vua, một núi không thể dưỡng hai hổ, nếu bức tranh hiện tại có ý như thế thì phải làm thế nào?”
Phong Vân nhìn Phượng Vũ Phi rồi thản nhiên cười nói, “Hậu quả của việc miễn cưỡng chứa chấp chính là không phải ngươi chết thì ta mất mạng.”
Một nước hai vua thì hậu quả chỉ có thể như vậy. Người Nam Viên không biết ẩn ý trong lời nói của Phượng Vũ Phi nhưng nàng thì làm sao lại
không biết. Điển hình của chuyện này chẳng phải chính là Đế quân Thiên
Khung và Thánh Linh Cung sao. Thánh Linh Cung đã phát triển lớn mạnh và
uy hiếp đến Đế quân Thiên Khung. Với một người ở Thiên Khung và đã từng
bị Thánh Linh Cung truy đuổi như nàng thì một lời nói ra chỉ có đúng.