Phượng Vũ Phi vừa đưa tay mở tranh ra vừa chậm rãi nói, “Với võ
học và văn học, hôm qua các vị đã biểu diễn sở trường võ học của mình
rồi, hôm nay chúng ta cùng xem xét đến khía cạnh văn học đi. Cũng không
đòi hỏi mọi người phải thảo luận đối đáp, các vị chỉ cần giải thích bức
tranh này theo ý hiểu của mình cho ta nghe một chút, vị nào có ý tưởng
gần với ý của ta nhất thì sẽ là người chiến thắng.”
Lời vừa dứt, bước tranh được cuộn tròn lập tức hiện ra trước mắt mọi
người. Đó là một bức tranh sơn thủy đơn thuần được vẽ bằng mực tàu và
không mang bất kỳ linh lực pháp quyết gì, chỉ là một bước tranh cực kỳ
bình thường. Trên bức tranh là cảnh núi cao nước chảy, cây cối dày đặc,
có hai lão hổ đứng trên núi, đỉnh đầu được bao phủ bởi nắng mặt trời gay gắt vùng sơn dã, thân hình và núi non được phản chiếu dưới dòng nước
đang chảy, một con hổ ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, con còn lại cúi
đầu nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của thái dương trong khe suối.
Bức tranh rất sống động và kỳ công.
Một bức tranh hết sức bình thường như thế thì có thể có ngụ ý gì?
Mộ Dung Tỉnh và Phong Ma Thiên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện
lên sự suy tư. Bức tranh quả thực rất yên bình đạm mạc và thực sự không
thấy có hàm ý thâm trầm gì. Mà nếu đó chính là đề thi về văn học trong
cái gọi là thi văn học võ học thì ắt hẳn về phương diện văn học mà nói,
bức tranh này nhất định cũng chỉ có như thế.
Phong Ma Thiên lập tức bước lên trước một bước rồi nói, “Không biết suy nghĩ của ta có đúng không, coi như ta xung quanh mở đầu cho các huynh đệ phía sau đi. Ta cảm thấy bức tranh này…” Hắn chậm rãi giải thích bằng giọng nói hòa nhã từ tốn.
Phượng Vũ Phi mỉm cười lắng nghe mà không bày tỏ bất cứ ý kiến gì.
Dân chúng Nam Viên xung quanh im ắng lắng nghe mà không phát ra bất
kỳ tiếng động nào. Bọn họ vừa nghe vừa hồ nghi chẳng lẽ hôm nay chỉ cần
nói thế này là thi xong?
“Sao hôm nay tiểu chủ Hách Liên còn chưa tới?” Trên đài cao, gia chủ của Phong môn thế gia hôm qua đã bị pháo làm cho nổ tấm chắn
phòng hộ thấp giọng hỏi người bên cạnh là Tể tướng Nam Viên Ma Ha Cách.
Không thể để một nhân tài như thế biến mất thế này được.
Ma Ha Cách lão luyện liền cười nói mà không có bất kỳ lo lắng gì, “Lúc cần tới nhất định sẽ tới, các ngài lo lắng cái gì.” Chỉ cần Đế quân của bọn họ còn ở đây thì Hách Liên Phong Vân kia nhất
định sẽ đến. Hôm qua ông ta không dám cam đoan điều này nhưng hôm nay
thì dám chắc như thế.
“Chỉ cần đến là tốt rồi.” Tộc trưởng của Mộ Dung thế gia
cũng đè thấp tiếng nói và truyền đến một câu. Hôm qua đám người có địa
vị cao của Mộ Dung thế gia không đến, sau nghe thấy người trong tộc trở
về kể chuyện, bọn họ liền lập tức nảy sinh lòng tò mò. Hôm qua tiểu chủ
của Di tộc thượng cổ không lưu lại Nam Viên, hôm nay lão gia của bọn họ
liền tự mình đến đây, chỉ cần Phong Vân có mặt là bọn họ nhất định sẽ ép hắn ở lại, mặc kệ là mời ở lại hay là bắt ép hắn phải ở lại.
Tộc trưởng của Mộ Dung thế gia vừa nói ra lời này, mấy đại thế gia ngồi xung quanh khán đài đều đồng loạt giật mình.
Đúng, chỉ cần đến là tốt rồi.
Ma Ha Cách thấy biểu hiện của đám người hào môn thế gia thì sắc mặt
không đổi nhưng trong lòng lại cười thầm. Đến lúc đó thì còn cần các
ngươi ngăn cản hắn sao? Bọn họ chắc không phát hiện ra sắc mặt của Đế
quân hôm nay tuy không đen lại nhưng khí thế kia thì đã sẵn sàng đứng
dậy bất cứ lúc nào rồi. Chỉ cần Hách Liên Phong Vân kia dám đến, Đế quân của bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.