Ngàn Dạ Cách đột nhiên mở to mắt xem xét Phong Vân từ trên xuống dưới mấy lần. Ngay sau đó, như thể vừa phát hiện ra điều gì, hắn lại nở một
nụ cười cực kỳ thoải mái, ánh mắt nhìn về phía Phong Vân ẩn hiện vài
phần thâm ý kín đáo.
Khỏi phải nói, phản ứng của ba vị đế quân ngồi trên đài cao tầng năm lúc này đang hoàn toàn khác nhau.
Sau khi nhóm người Phong Vân ra sân, đám người ngồi trên khán đài lập tức im lặng trong nháy mắt rồi ngay sau đó, những âm thanh trầm trồ
khen ngợi ngất trời lại liên tiếp vang lên.
Di tộc thượng cổ ư? Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe qua cái tên như vậy.
Nghe tên thôi đã biết những người này có địa vị rất cao, nhìn phái
đoàn này thì cũng hiểu bọn họ chắc chắn là một nhà cực kỳ giàu có, cực
kỳ giàu có.
Tiếng ồn náo loạn tới tận trời. Phong Vân vừa xuất hiện, khí thế đã
áp đảo mười lăm đối thủ cạnh tranh khác. Ngay cả Đế nữ Thiên Khung
Phượng Vũ Phi một thân kiêu ngạo cũng phải liếc nhìn Phong Vân một cái.
Giữa những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, vị công tước chủ trì vung mạnh bàn tay thô ráp lên rồi cao giọng nói, “Không nói những lời dư thừa nữa, đài thi đấu này xin giao lại cho Đế nữ Thiên Khung, muốn tỷ thí thế nào, muốn cho đề mục ra sao, toàn bộ đều do chủ ý của Đế nữ.” Vừa dứt lời, người này liền cười ha hả rồi nhảy xuống
đài, động tác rất gọn gàng linh hoạt, quả nhiên là phong thái của người
Nam Viên.
Cả đấu trường lập tức lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về
phía Đế nữ Phượng Vũ Phi. Tất cả đều yên lặng chờ nàng ta ra đề.
Phượng Vũ Phi cũng rất tự nhiên và hào sảng, nhìn khắp khung cảnh
trước mắt, nàng ta cười một tiếng rồi chắp tay hướng ra tứ phía. Phượng
Vũ Phi tiến lên hai bước tới trước mặt mười sáu vị thanh niên tài tuấn
rồi cao giọng nói, “Ý ta thế nào ngay từ đầu đã được nói rất rõ
ràng, hiện giờ ta không nhắc lại nữa. Chọn chồng, ta đương nhiên muốn
chọn một người vừa ý, hơn nữa, người đó cũng không thể là một người thô
kệch chỉ biết đánh đấm. Do vậy mà cả văn lẫn võ ta đều muốn thi.”
Nói đến đây, người dân Nam Viên đồng loạt nở nụ cười.
Lời này không sai, trượng phu của Đế nữ Thiên Khung không thể là
người thô kệch chỉ biết đánh đám, đây cũng không phải là võ đài tranh
giành thắng thua.
Hiểu được thiện ý trong tiếng cười của mọi người, Phượng Vũ Phi cũng mỉm cười rồi nói tiếp, “Hôm nay ta sẽ ra ba đề thi, chỉ cần có người có thể làm cho mọi người ở đây tâm phục khẩu phục thì ta tuyệt đối sẽ không hai lời. Giờ là đề thứ
nhất, mời mười sáu vị tài tử Nam Viên biểu diễn sở trường của mình. Đề
thi lần này không có bất cứ hạn chế nào, các vị chỉ cần biểu diễn tài
năng mà các vị tự tin nhất, chỉ cần thể hiện năng lực giỏi nhất của các
vị, tư thái thế nào biểu diễn cái gì đều tùy tâm. Các vị hãy thể hiện
cho ta thấy phong thái của các vị!”
Lời này vừa được nói ra, người dân Nam Viên nhất loạt ầm ầm khen hay. Mười lăm vị tuyển thủ trên đài thấy vậy thì cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Chỉ riêng Phong Vân là vẫn dựa vào Hoàng Kim Sư Tử và khẽ buông mí mắt, vẫn trưng ra dáng vẻ chẳng coi ai ra gì. Điều này quả thực đã thu
hút không ít con mắt tập trung về phía nàng.
“Đế nữ đã đưa ra đề mục thì ta đây cung kính không bằng tuân
mệnh. Mộ Dung Tỉnh ta sẽ thả con săn sắt bắt con cá rô, xung phong làm
người đầu tiên thể hiện.”