Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 385

Dân chúng đã sớm nghe được tin tức về đại hội giao lưu, hơn nữa còn

có mười ngày để chuẩn bị nên hôm nay bọn họ đều đồng loạt đóng cửa và

tiến về phía cung Phỉ Thúy.

Cung Phỉ Thúy này được gọi là cung nhưng kỳ thực nó là một cái sân

cực lớn dùng để thi đấu thể thao. Đế quân Nam Viên khi đó đã xây dựng

nên nơi này và dùng làm nơi chơi nhạc. Các đời đế quân Nam Viên sau này

liên tục sửa chữa mở rộng và cuối cùng nó trở thành nơi thi đấu thể thao lớn nhất của Đế đô Nam Viên. Lần này, đại hội giao lưu được tiến hành

ngay tại sân thi đấu đó.

Sân thi đấu được xây dựng theo kiểu vòng tròn có khán đài bao quanh

và chia thành năm tầng, kiểu dáng và phong cách cổ xưa của nó mang nặng

hơi thở lịch sử. Các hoa văn điêu khắc trên tường đá cũ kỹ và đậm đặc

phong cách hoàng gia khiến nơi này tràn đầy vẻ dũng mãnh mà uy nghiêm.

Ánh mặt trời tỏa sáng chói chang khiến cả đất trời đều rực lên màu vàng óng.

Cung Phỉ Thúy đã kín đặc người, tất cả những người có năng lực được

tham gia thi đấu trong đại hội giao lưu đều đã tiến vào cung Phỉ Thúy và đã ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở bên trong. Mặc dù bên trong cung không còn một chỗ ngồi và đông nghìn nghịt một mảng nhưng không hề có sự huyên

náo và hưng phấn giống hôm qua, cũng chẳng hề có tiếng ồn ào bình luận,

không khí chỉ lặng ngắt như tờ và vô cùng trang nghiêm quy củ.

Trên tầng năm của khu khán đài là chỗ ngồi của các bậc đế vương.

Trên người mặc một bộ trường bào màu trắng nạm ngọc đỏ, Đế quân Ngàn

Dạ Cách của Tinh Vực cầm trong tay một ly rượu màu hổ phách, người dựa

vào chiếc ghế bằng đá quý dành cho đế vương. Hắn vừa khẽ mỉm cười vừa

nhìn cảnh tượng trước mắt rồi quay sang nói với Mộc Hoàng, “Ta đã

sớm nghe nói người dân Nam Viên rất anh dũng và kỷ luật nghiêm minh

nhưng hôm nay mới được chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Nụ cười nhàn nhạt cộng thêm dáng vẻ ôn hòa làm cho vẻ tuấn lãng của

hắn giống như ánh sáng mặt trời tỏa nắng ấm áp ra khắp tứ phương.

Mộc Hoàng đang ngồi trên một chiếc ghế cao dành cho đế quân, ngón tay chậm rãi gõ nhịp xuống tay vịn bằng bạch ngọc. Khi nghe Ngàn Dạ Cách

nói thế, hắn nhấc chén rượu trong tay lên rồi hướng về phía Đế quân của

Tinh Vực và chậm rãi nói, “Đại lục Tinh Vực luôn dĩ lễ vi quý*, Đế quân không cần khiêm tốn!”

(*Dĩ lễ vi quý: Coi trọng lễ nghĩa)

Hắn vừa nói xong thì Đế quân Thiên Khung là Phượng Vũ Náo ngồi ở một bên của Mộc Hoàng liền cười nói, “Vậy bản quân có cần phải khiêm tốn một chút không nhỉ?”

Lời vừa nói ra khiến cả Mộc Hoàng lẫn Ngàn Dạ Cách đều phải bật cười ha hả. Ba người nhẹ nhàng đưa tay ra chạm ly với nhau.

Nếu nói Nam Viên lấy sự dũng mãnh làm điểm tự hào thì đại lục Tinh

Vực lại rất coi trọng lễ nghĩa, bất kỳ việc gì cũng được giải quyết

trước tiên bằng lễ nghĩa, đương nhiên, nếu sử dụng lễ nghĩa mà không

xong thì vẫn phải xắn tay áo lên.

Về phần Thiên Khung thì không cần phải nói. Xen giữa Tinh Vực và Nam

Viên, người dân Thiên Khung muốn nói là anh dũng thì cũng không hẳn là

anh dũng, muốn nói ôn hòa cũng chưa hẳn là ôn hòa, tóm lại là không có

đặc điểm gì nổi bật. Nhưng mà trung dung* chẳng phải cũng là một đặc

điểm đấy sao?

(*Trung dung: Bình thường, đứng ở giữa)

Ba vị đế quân ngồi trên chỗ cao nhất nói chuyện với nhau vô cùng tự

nhiên và thoải mái, trông bọn họ không có chút hiềm khích nào mà ngược

lại lại còn giống như bằng hữu mới gặp đã thân thiết vô cùng. Đám dân

chúng Nam Viên ngồi cách đó không xa khi nhìn thấy cảnh đó thì không

khỏi thầm cảm thấy kỳ lạ. Thế nhưng có phải vừa gặp đã thân thiết thật

sự hay không thì chỉ có ba vị đế quân đang ngồi trên tầng cao đó mới

biết.

Gió thu vù vù thổi qua mang theo khí lạnh đến rùng mình.

“Bang…” Giữa lúc ba vị đế quân còn đang ngồi nói chuyện với

nhau thì một hồi chuông trong trẻo vang lên, khung cảnh vốn đang yên

tĩnh lại càng trở nên yên tĩnh. Trên khán đài có hơn ba mươi vạn người

đang ngồi mà không gian im lặng đến nỗi ngay cả một cây châm rơi xuống

cũng có thể nghe thấy tiếng. Mà người dân Nam Viên mạnh mẽ cũng chỉ có

thể tự hạn chế mình đến mức đó mà thôi.

“Thời gian đã đến, đại hội giao lưu xin được bắt đầu!” Tiếng nói hào sảng của người xướng lễ nhẹ nhàng cất lên vang vọng khắp cả đấu trường.

Tiếng xướng lễ vừa được cất lên, còn không chờ người điều khiển

chương trình bước lên đài, từ phía bàn của các bậc đế vương, một nữ tử

vận váy dài màu tím đột nhiên tung người nhảy vào khoảng không rồi nhẹ

nhàng đáp xuống đài cao khổng lồ ngay giữa đấu trường.

Y phục màu tím mỹ lệ cùng chiếc áo choàng màu trắng làm bằng lông cáo tung bay trong gió khiến nữ tử vốn xinh đẹp mê người càng tăng thêm vẻ

xinh đẹp diễm lệ.

Thiên khí xuyên qua chiếc áo choàng lông cáo màu trắng càng làm tăng thêm vẻ cao quý của nàng.

“Phượng Vũ Phi của Thiên Khung xin bái kiến ba vị đế quân!”

Nữ tử hướngvề phía ba vị đế quân rồi làm một cử chỉ thi lễ vô cùng tự

nhiên và phóng khoáng. Vị công tước của Nam Viên chịu trách nhiệm chủ

trì buổi lễ đã hoàn toàn bị ném sang một bên.

Không đợi ba vị đế quân trả lời, Đế nữ Thiên Khung liền xoay người

đối mặt với vài chục vạn người đang ngồi xem trên khán đài. Nàng ta khẽ

mỉm cười rồi cất cao giọng nói, “Đế nữ Thiên Khung ta có lời chào

hỏi dân chúng Nam Viên! Phượng Vũ Phi ta đã sớm nghe nói người dân Nam

Viên vô cùng vạm vỡ và cực kỳ nhanh nhẹn. Phượng Vũ Phi rất thích những

người nhanh nhẹn. Vì vậy, hôm nay ta tới đại hội giao lưu do Đế quân Nam Viên tổ chức này chính là muốn tìm một nam nhân có trình độ võ công và

tài hoa cao hơn ta một bậc để gả cho người đó. Các vị danh gia vọng tộc

chỉ cần có thể thắng được ta và hai bên tâm đầu ý hợp là được. Mong các

vị tận tình chỉ giáo. Hy vọng không để ta phải thất vọng trở về!”

Phượng Vũ Phi kết thúc màn chào hỏi. Lời nói của nàng ta vừa du dương vừa âm vang lại có một lực sắc bén bức người.

“Hay!” Cả đấu trường yên tĩnh trong phút chốc rồi hơn ba

mươi vạn người mạnh mẽ đồng loạt cùng kêu lên một tiếng khen hay, tiếng

vỗ tay cũng ầm ầm vang lên. Người dân Nam Viên thích những người sảng

khoái như vậy, đã nói là làm, muốn đánh là đánh, nữ nhân này rất hợp

khẩu vị của bọn họ.

Phượng Vũ Phi đứng ở trên đài cao thấy mọi người vỗ tay khen ngợi thì ôm quyền rồi hướng tứ phương mà thi lễ. Hành động phóng khoáng của nàng ta càng khiến dân chúng Nam Viên thêm cảm tình. Tiếng khen hay cơ hồ

muốn vang vọng đến tận trời xanh.

Ngồi trên đài cao dành cho các vị đế vương, Đế quân Thiên Khung

Phượng Vũ Náo thấy vậy liền quay đầu nhìn về phía Mộc Hoàng và Ngàn Dạ

Cách rồi cười nhẹ một tiếng, “Muội tử này của ta từ nhỏ đã được ta

dạy dỗ nên không được khiêm nhường từ tốn, hôm nay đã khiến cho Mộc

huynh và Ngàn Dạ huynh chê cười rồi!”

Mộc Hoàng lại có vẻ chẳng thèm để ý đến không khí đang bị Phượng Vũ

Phi làm cho náo động. Khi nghe Phượng Vũ Náo nói thế, hắn khẽ nhếch

nhếch khóe miệng nhìn lướt qua Phượng Vũ Phi đang ngạo nghễ đứng phía

dưới rồi chậm rãi nói, “Người Nam Viên chúng ta rất thích tính cách

như thế, làm gì có chuyện chê cười. Ta tin lần này Đế nữ nhất định sẽ

tìm được lang quân như ý.”

Lời nói vừa có vẻ hứa hẹn lại vừa có vẻ chẳng hứa hẹn điều gì khi lọt vào tai Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách liền được hiểu theo hai ý khác

nhau.

Phượng Vũ Náo khẽ mỉm cười nhưng không nói gì thêm.