Quanh cây sinh mệnh tỏa ra những vầng ánh sáng tràn đầy sức sống.
Những tinh linh đang vây xem xung quanh đều kinh ngạc không thốt lên
lời, chăm chú nhìn vào cây sinh mệnh.Vẻ mặt của họ không giấu nổi sự
kinh ngạc.Những vầng ánh sáng rực rỡ tràn đầy sức sống chuyển động quanh cây sinh mệnh.
Lá trên cây sinh mệnh đều héo rũ, thân cây vẫn đứng thẳng tắp.Rồi một tiếng răng rắc lớn vang lên, cây sinh mệnh mạnh mẽ run lên. Bỗng có một vầng sáng ngũ sắc tỏa ra vạn trượng, chiếu lên trên cao, nháy mắt bao
phủ toàn bộ khu rừng của bộ tộc Tinh Linh.
“A……” Những tinh linh đứng xung quanh đều bị ánh sáng này làm chói mắt.
Giữa không gian bị ánh sáng bao phủ đến lóa mắt, những nhánh cây của
cây sinh mệnh dần dần biến đổi, sau đó, những quả như quả trần bì nhỏ
nhỏ mọc ra từ những nhánh cây.
Những quả này lớn dần lên, càng lúc càng to hơn.Đó chính là những quả sinh mệnh giúp duy trì tộc Tinh Linh.
Lúc này, các tinh linh không náo loạn, không tràn đầy hưng phấn, thậm chí không có một âm thanh nào phát ra.Tất cả đều chăm chú nhìn vào quả
lớn đang đung đưa trên cây sinh mênh, kinh ngạc không thốt lên lời.
Những giọt nước mắt từ khóe mắt Hỏa Lôi trưởng lão từ từ chảy
xuống.Đỗ Tư quay đầu lại rồi cắn mạnh vào môi.Á Phi chậm rãi ngẩng đầu,
hít một hơi thật sâu.
“Ô ô……“.Không biết ai mở miệng đầu tiên, một tiếng khóc từ
từ vang vọng bốn phương.Tinh Linh tộc rốt cục có thể duy trì, rốt cục có thể ……
Không phải họ hưng phấn, mà là quá đỗi, quá đỗi hưng phấn.
Sau một ngàn bảy trăm năm, cây sinh mệnh rốt cuộc cũng kết quả.Dưới những vầng ánh sáng rực rỡ, mọi vật đều tràn trề sức sống.
Nhiều Tinh Linh kích động không thể khống chế được mà bật khóc, Phong Vân chậm rãi vươn hai tay, giơ cao tay về phía bầu trời.Ngay sau đó,
linh lực được phóng cả ra bên ngoài khu rừng Tinh Linh.
Kết giới bao quanh khu rừng của bộ tộc Tinh Linh bị phá tan.
Bên ngoài kết giới là sa mạc cát bay mù mịt, khung cảnh thê lương.Từ
rừng Tinh Linh làm trung tâm, cát hóa thành đất phì nhiêu, cỏ mọc lên
xanh biếc, cây cối cao lớn, hoa nở kiều diễm.