“Xem ra không có quỷ kế gì ở đây.” Hoàng kim sư tử cũng đi
theo Phong Vân đến đây, ngồi trên nhánh cây ngay cạnh Mộc Hoàng, thản
nhiên ném lại một câu.Nói xong cả người và thú cùng đưa mắt liếc nhìn
nhau.Trong mắt cùng hiện lên một tia sâu xa, sau đó cùng tiếp tục bất
động quan sát.
“Ta cho ngươi một trăm năm để chuẩn bị”. Phía dưới, Á Phi vòng hai tay ôm ngực nói:“Lúc trước là trưởng lão đã quá nóng vội.”
Hắn không cho rằng vấn đề duy trì bộ tộc chỉ cần tìm Phong Vân là có
thể giải quyết.Đây là chuyện của bộ tộc tinh linh, cho nên, hắn cũng
không muốn thúc ép Phong Vân như thế này.Một trăm năm với con người có
thể rất dài nhưng với tinh linh thời gian một trăm năm qua rất nhanh.Một ngàn bảy trăm năm cũng có thể đợi nói gì chỉ có một trăm năm.
Hỏa Lôi trưởng lão vốn trầm tĩnh, nghe xong một câu này của Á Phi thì trừng mắt nhìn.Phong Vân nghe xong trầm mặc , duy trì bộ tộc đối với
nàng là một trách nhiệm quá lớn, nàng đảm đương không nổi.
Huống hồ, nàng cùng Á Phi……
Phong Vân hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cây sinh mệnh kia.Nhưng mà,
nàng thực sự có cảm giác rất thân thiết với cây sinh mệnh này, có cảm
giác rât thoải mái, giống như là cảm giác được mẫu thân ôm ấp vậy.Nghĩ
nghĩ một chút, Phong Vân đột nhiên nâng bước hướng về phía cây sinh mệnh bên trong hồ chi thạch đi đến.
“Ngươi làm……“
“Cứ để cho nàng đi.” Hỏa Lôi trưởng lão kinh ngạc nhưng lời còn chưa kịp nói xong, Á Phi đột nhiên ném ra mấy chữ.
Hỏa Lôi trưởng lão nhất thời nghẹn lời, nhìn Phong Vân rồi lại nhìn Á Phi.Á phi luôn có thể phán đoán được mọi chuyện, hắn để cho Phong Vân
đi qua đấy……
Bước nhanh đến gần cây sinh mệnh, Phong Vân vô chi vô giác nhẹ nhàng
đưa tay cham vào cây đại thụ thần thánh kia, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bỗng nàng có cảm giác rất yên tâm, không khí cũng trở nên ôn hòa
hơn.Trong nháy mắt, Phong Vân mơ hồ có cảm giác đang được mẫu thân ôm
ấp.Cảm giác đó vô cùng ôn nhu, vô cùng ấm áp.Sao lại như vậy? Sao nàng
lại có cảm giác này?