“Cái đám tiểu tử kia, các ngươi dám nói lão đại như vậy, trở lại đây cho ta.” Á Lê giương nanh múa vuốt quay đầu đuổi theo.
Phong Vân ở trong phòng ngẫm nghỉ một hồi, giờ đã hiểu.Á Phi có thể
thấy rõ ràng bản chất sự vật, hơn nữa luôn đứng trung lập .Nói trắng ra
là hạ thủ không lưu tình, nàng lại nhớ lại vừa rồi, lời nói của hắn lạnh lùng vô tình, giống như những lời vừa rồi nói với Mộc Hoang vậy.
Điểm tốt của hắn chính là rất thẳng thắn, ngược lại tính xấu của hắn
chính là ăn nói ác độc.Á Phi đáng thương, tinh linh tuấn mỹ khuynh thành như vậy nhưng lại không biết ăn nói uyển chuyển khôn khéo.
Lại nói trong tộc tinh linh cũng không nhiều kẻ có tâm địa gian xảo,
nói như vậy thì là như vậy, không phải thì sẽ nói là không phải, cũng có rất nhiều kiểu tinh linh, hay thẹn thùng cũng có, ngây thơ cũng có…
Mà Á Phi lại là một người nổi tiếng trong tộc.Dung mạo là đệ nhất, tính cách tự nhiên cũng là độc nhất, rất thẳng thắn.
Phong Vân cũng đã hiểu, hơi nhíu mày nói :“Ngươi cũng không biết, vậy……”
“Ta đi hỏi giúp ngươi, coi như đền đáp ân tình của ngươi.” Á Phi lập tức vung tay đứng dậy, không nói mấy lời ướt át, khách sáo.
“Vậy ta xin đa tạ.” Phong Vân thấy vậy cũng không quá khách
khí với Á Phi.Nàng đã có ý định rõ ràng khi đến đây, nàng sẽ không lừa,
không ăn trộm.Về phần làm thế nào lấy được thảo chi hồn thì sẽ tính sau.