Một trăm năm sau, Á Phi vẫn còn là một tiểu tinh linh, đến lúc đó hắn có còn muốn thành hôn với một lão thái bà như nàng không cơ chứ.Hơn
nữa, hiện tại bọn họ đang cần hắn giúp, phải bình tĩnh, không nên quá so đo.Mộc Hoàng nhìn Phong Vân, hiểu được ý của nàng đành nghiến răng
nghiến lợi nhẫn nhịn.
Vì Phong Vân , hắn sẽ nhẫn nhịn.
“Ngươi không cần bắt chước lời người khác.” Mộc Hoàng đã nhẫn
nhịn, Á Phi đương nhiên hiểu được, lạnh lùng bỏ lại một câu khiến cho
Mộc Hoàng tức muốn chết rồi nhanh chóng đi về phía trước.
“Ta không bắt chước lời người khác, ta cũng hiểu được……”
Giọng nói Mộc Hoàng trầm thấp tràn đầy sát khí tiếp tục đối chọi gay gắt với lời nói của Á Phi.
Đám người Lâm Quỳnh xa xa phía sau vẫn đang vô cùng cẩn thận duy trì khoảng cách.
Nhìn sát khí ngùn ngụt đang bao quanh Mộc Hoàng, lại được tên Á Phi
kia đang vô cùng nhiệt tình đổ thêm dầu vào lửa , Phong Dương chỉ lo Mộc Hoàng không còn kiềm nén nổi tức giận.Bọn họ tới Tinh Linh tộc để ngắm
cảnh chứ không phải đến để đánh nhau đâu.Cho dù có thực sự xảy ra đánh
nhau họ không cũng không muốn nhúng tay vào.
Gió nhè nhẹ thổi, sát khí hòa cùng cảnh đẹp nơi này.Phía đông rừng
rậm là rừng cây đỏ rực giống như những cây nấm tạo hình thụ ốc.
“Các ngươi hãy nghỉ lại đây.”
Á phi đẩy cửa sổ nho nhỏ ra, vung tay lên , căn phòng bám đầy bụi do lâu ngày không được quét dọn lập tức được dọn sạch sẽ.
“Căn phòng này rất tốt.” Phong Vân vừa cười nói khen ngợi vừa túm lấy Mộc Hoàng đi vào bên trong.