Những lời này của nàng rất rành mạch lưu loát, đã nói rõ ràng tất cả
mọi chuyện.Nghe được những lời này của nàng ,các tinh linh xung quanh
lại cảm thấy hồ đồ, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Á Phi.Mà Mộc Hoàng
cũng bình tĩnh hơn, cơn giận cũng giảm đi một nửa, Phong Vân cũng không đồng ý, chỉ là tên Á Phi kia tự biên tự diễn thôi, hắn cũng không cần
vì một kẻ đơn phương như vậy mà tức giận, phải rộng lượng, rộng lượng.
Khoảng sân rộng trở nên yên tĩnh, hàng trăm cặp mắt của các tinh linh đều đổ dồn vào Á Phi.Á Phi mặt vẫn không đổi sắc, nghe vậy chỉ “Ừ” một tiếng rồi nhìn Phong Vân chậm rãi hỏi:“Ngoài dự kiến của ngươi? Quá đột nhiên?”
“Đúng vậy.” Phong Vân gật đầu.
Á phi thấy vậy chậm rãi khoát tay, hướng tới tinh linh ở bốn phía nói:“Các ngươi cứ tiếp tục chuẩn bị hôn lễ, một trăm năm sau sẽ tổ chức đại hôn. Hiện tại cũng đã muộn, mọi người có thể về rồi.”
“Được.” Các tinh linh xung quanh cười tủm tỉm cao giọng đáp.
Một đám mặt mày hớn hở quay về chỗ ở của họ, ngay cả hỏa lôi tộc trưởng kia cũng đã đi.
Chỉ để lại Phong Vân cùng Mộc Hoàng sắc mặt tối đen.
“Á phi, ngươi không hiểu ý tứ của ta ……“Phong Vân thở dài nhìn Á Phi.
Á phi lại nhìn Phong Vân khoát tay nói:“Chẳng phải là ngoài dự
kiến của ngươi sao. Bây giờ ngươi đã nghe thấy sẽ không ngoài dự kiến
của ngươi nữa. Ngươi bảo là quá đột ngột. Ta cho ngươi hẳn một trăm năm
để chuẩn bị, sẽ không đột ngột nữa. Đi thôi, ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ cho
các ngươi.” Hắn nói rất thản nhiên lại rất có lý.
Phong Vân nghe vậy không còn biết nói gì, Mộc Hoàng nghe vậy thì bắt
đầu cảm thấy hồ đồ.Một trăm năm sau thì bọn họ đã sớm trở thành cát bụi
rồi còn đâu, thành hôn cái rắm.
Quả nhiên trên đời không có người nào thập toàn thập mỹ, tài giỏi như thế nhan sắc khuynh quốc khuynh thành như thế mà đầu óc lại có vấn
đề.Mộc Hoàng vừa oán thầm vừa cười nhạo Á Phi trong lòng.