Mộc Hoàng trố mắt kinh ngạc, cái tên Á Phi này nhìn hắn với ánh mắt ấy là có ý gì ……
Mà Phong Vân khóe miệng hơi nhếch, khe khẽ cười, máy móc quay đầu nhìn vẻ mặt vẫn không đổi sắc của Á Phi, khóe miệng co rút.
Hơi quá rồi, bộ tộc tinh linh này quá đỗi phúc hắc rồi.Quả nhiên là khiến người ta phải ngỡ ngàng.
“Phốc.” Ngay lúc đó, trên ngọn cây không xa, Hoàng Kim sư tử không nhịn được cười to ra tiếng.
“Ha ha, khụ khụ……”
“Ha ha a……”
Lâm Quỳnh, Mạc Nhan, Phong Dương ở bên cạnh cũng cười theo, lại nhìn
thấy sát khí đang tỏa ra người Mộc Hoàng, rất vất vả cố gắng nén cười.Mà bộ tộc tinh linh như đồng loạt ngộ ra điều gì đó, lấy ánh mắt đáng
thương nhìn Mộc Hoàng.
Là nam nhân lớn như vậy rồi, nhìn qua trông cũng không tệ lắm, làm thế nào lại không được chứ.
Sau vài giây trố mắt kinh ngạc, mặt Mộc Hoàng biến sắc, chuyển thẳng
từ trắng sang đen như đít nồi.Năm ngón tay đồng loạt giơ lên, đỉnh đầu
liền xuất hiện một đạo thiên lôi gào thét, ném thẳng về phía Á Phi:“Mẹ nó, chính ngươi mới không được.”
Nam nhân kiêng kị nhất là bị nói câu đó, tên Á Phi kia đúng là muốn
chết mà.Mộc Hoàng có lẽ giận quá đến không còn giữ được bình tĩnh nữa,
bắt đầu thốt ra những lời thô tục không hợp với thân phận của hắn.
“Mộc Hoàng, Mộc Hoàng, ngươi đừng kích động.” Phong Vân thấy vậy dở khóc dở cười , gắt gao túm lấy Mộc Hoàng đang muốn đem Á Phi băm vằm thành trăm ngàn mảnh.
Ngay sau đó, Mộc Hoàng hành động như là nếu muốn ta sống thì hắn phải chết, một đạo lôi điên lóe sáng, tiếp tục phóng thẳng về phía Á Phi.