Cảnh tượng như vậy lọt vào mắt Mộc Hoàng ở xa xa thành cảnh tượng
thân mật.Nếu bỏ qua ngụy trang của Phong Vân, vẻ mặt nàng sáng lạn dương quang xinh đẹp.Đứng bên cạnh nàng là Á Phi vô cùng tuấn mĩ.Lúc này họ
đứng ở nơi đó cúi đầu lời nói nhỏ nhẹ, cảnh tượng kia thấy thế nào cũng
vô cùng thân mật, hài hòa.
“Tiểu tử nhà ngươi không đành lòng cũng chẳng thể làm gì.”
Ngay lúc Mộc Hoàng đang giận ngút trời, Hoàng Kim sư tử lạnh lùng ném ra một câu.Không đành lòng nhìn kỹ nhưng nó hiểu được bộ tộc tinh linh
đang làm cái gì.Xem đi, xem đi, vẫn là tự mình nhìn đi.
Mộc Hoàng ngơ ngác không hiểu ý tứ này, nhưng nhìn Phong Vân cùng kia Á Phi đứng chung một chỗ, hắn liền tức sùi bọt mép.Á Phi này có thể làm cho ngươi ta không còn sức chống cự.
Thanh phong thổi qua, tức giận hòa vào bầu không khí vui mừng dưới kia.
“Khụ khụ, tránh hết ra cho ta.”Ngay lúc Mộc Hoàng đang tức giận cùng với đám tinh linh rất nhiệt tình,thì một thanh âm đầy uy quyền vang lên.
Lập tức, không khí trước cửa cung điện nháy mắt tĩnh lặng hẳn xuống, lặng ngắt như tờ.Á Phi cùng Phong Vân đang uy hiếp lẫn nhau cũng ngẩng
đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.Nhìn xuyên qua đàn tinh linh đông
nghịt, một tinh linh già vô cùng đẹp lão từ từ đi từ phía cổng cung điện đã mở ra.
Tuy tuổi già sức yếu nhưng vẫn mang vẻ thanh phong đạo cốt.Đi theo phía sau là là tinh linh Hỏa Phượng.
“Kính chào Hỏa Lôi trưởng lão.” Đám tinh linh đứng chỉnh tề,đồng thanh hô.
“Tốt.” Hỏa Lôi trưởng lão gật gật đầu nói, lão đảo mắt qua rừng tinh linh rậm rạp trước mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phong Vân.
“Tiểu nữ kia, ngươi chính là ân nhân cứu mạng Á Phi phải không?” Hỏa Lôi trưởng lão đứng ở cầu thang phía trên Cung điện , vẫy vẫy tay với Phong Vân.