Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 297

“A, đúng rồi, đúng rồi, là ân nhân đã cứu mạng lão đại Á Phi.” Mỹ tinh linh tóc đen mang vẻ đẹp trung tính reo lên.

“Đúng, đúng, chính là nàng.”

“ Thật sao…”

“Á Lê, ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.”

“Mèo mú vớ cá rán .”

Các tinh linh lập tức thu lại cung tiễn, một đám vui vẻ đi tới chỗ Phong Vân.

Top of Form

“Chào mừng ngươi đến đây với chúng ta, tộc trưởng của bọn ta nhất

định sẽ rất vui mừng khi gặp được ân nhân đã cứu lão đại Á Phi , đi nào, chúng ta dẫn ngươi đi gặp tộc trưởng của chúng ta……”

“Đúng vậy, tộc trưởng nghe nói ngươi có nhân loại hệ cỏ cây nên rất tò mò muốn gặp ngươi đó.”

“Đúng rồi, cứ gọi ta là Hiệp Huy……”

“Ta là Hỏa Phượng……’’

Mấy tiểu tinh linh hào hứng vây quanh Phong Vân đi về phía rừng

rậm.Phong Vân từ đầu tới cuối chưa kịp nói câu nào đã bị đám tinh linh

dẫn đến khu rừng rậm.

“Này này, đó là công lao của ta, các ngươi đừng nghĩ tranh công của ta để nhận thưởng nha, lão đại, nhanh lên.” Á Lê thấy vậy liền lập tức túm lấy Á Phi đuổi theo.

Á Phi thần sắc lạnh nhạt, tùy ý để Á Lê kéo đi đuổi theo Phong Vân, đảo mắt đã thấy xung quanh không còn người nào.

Chỉ còn lại Mộc Hoàng sắc mặt tối đen cùng đám người Lâm Quỳnh đứng

sừng sững giữa rừng rậm.Gió thổi làm ngọn cây khẽ lay động, làm lan tỏa

một mùi thơm thoang thoảng.Lâm Quỳnh, Mạc Nhan hiệu trưởng, Phong Dương, ba người liếc nhau, nhìn chung quanh trống không, đàn tinh linh này

cũng thực hào phóng, để lại một mình bọn họ ở nơi này, không sợ bọn họ

là địch hay sao.

Mà Mộc Hoàng lúc này sắc mặt trở nên tối đen trông rất nghiêm trọng,

mày hơi hơi nhíu lại.Bộ tộc tinh linh đối đãi với Phong Vân nồng hậu như thế nhưng hắn lại có linh cảm không tốt.

“Ngươi còn không đuổi theo thì Phong Vân sẽ thành nương tử của ngươi khác đó.” Hoàng kim sư tử thấy vậy ở một bên nói mát.

Nó vừa mở miệng, thân hình Mộc Hoàng chợt lóe, lao nhanh như tia chớp đuổi theo Phong Vân .

“Đợi chúng ta với.” Đám người Phong Dương thấy vậy lập tức luống cuống tay chân đuổi sát.

Cảnh sắc tuyệt đẹp, hoa lệ khôn cùng.Càng càng tiến vào sâu trong sâm lâm của tinh linh lại càng gặp thần tiên chi cảnh.

Phong cảnh ở nơi đây vô cùng đẹp đẽ, nhưng vẫn tràn ngập sự tự

nhiên,chất phác, làm cho người ta cảm thấy cả người sảng khoái , thoát

thai hoán cốt.

Ở sâu trong rừng rậm, những cây cổ thụ cao lớn đứng sừng sững dưới

ánh mặt trời rực rỡ.Những cây đại thụ cao hơn nóc nhà với tán cây đủ

loại hình dạng, đủ màu sắc đứng ngay ngắn.Có màu lam , có màu trắng, có

màu đỏ , có màu vàng ……Đủ loại kiểu dáng đại thụ đứng sừng sững giữa

rừng, đủ loại sắc màu rực rỡ sáng lạn làm cho người xem hoa cả mắt.

“Thật sự là làm cho người ta nhìn mãi không chán.” Lâm Quỳnh nhìn cảnh sắc trước mắt, xoa xoa ánh mắt.

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới có ngày hắn có thể chính

mắt nhìn thấy tinh linh trong truyền thuyết, được đứng trong vùng đất

của họ.Hiệu trưởng Mạc Nhan cùng Phong Dương đứng bên cạnh Lâm Quỳnh

liên tục gật đầu, ngây ngẩn ngắm nhìn.

Mộc Hoàng đứng bên cạnh bọn họ thì sau cảm giác kinh ngạc ban đầu

ngắn ngủi, đã lập tức nhảy lên đỉnh một cây cổ thụ cao lớn, hai tay ôm

ngực nhìn cảnh tượng phía dưới , thần sắc lạnh lùng.Hoàng kim sư tử ngồi xổm trên vai hắn, cũng nhăn mặt quan sát.

Họ quan sát xem cái đàn tinh linh nhiệt tình này rốt cuộc đang định làm gì.

Mà ở phía dưới bọn họ, là những tòa nhà đẹp đẽ không khác gì cung

điện tràn ngập hương thơm của hoa. Chỗ này có không ít tinh linh.Hơn nữa, vẫn còn rất nhiều tinh linh từ phía xa xa đang tụ tập về đây.Tại

đây tụ tập một đám tuấn mỹ xinh đẹp như hoa, mọi người đều dồn ấy mắt về phía trung tâm nơi Phong Vân đang được đối đãi cực kì nhiệt tình.