Ở phía sau bọn họ, hàng loạt hỏa hạt tử làm rực đỏ một vùng, chia làm hai đội, một đội bay trên bầu trời , một đội truy đuổi dưới đất, càng
ngày càng tụ tập về nhiều hơn.
Một vùng sa mạc đỏ rực lửa.Mà trận thế này còn không ngừng được mở rộng.
“Ầm ầm.” Mộc Hoàng phóng ra một đạo vạn lôi, hàng vạn con hỏa hạt bị chặn lại, rồi bị Mộc Hoàng trực tiếp đánh bay ngược trở
lại.Nhưng mà lũ hỏa hạt phía sau vẫn tiếp tục xông lên, trực tiếp bước
qua thi thể của đồng đội, hướng đám người Mộc Hoàng xông tới.
Hỏa cầu cực nóng theo miệng chúng nó phun ra, một rừng cầu lửa vù vù
bay tới.Hàng vạn hỏa cầu che kín vung trời , theo một phương thẳng hướng đám người Mộc Hoàng mà bay tới.
Một vùng ánh sáng trắng bỗngtừ từ xẹt ngang qua bầu trời. Ánh sáng kia như mưa lao tới bao quanh đám người bọn họ……
“Mẹ nó chứ, đây là biến chủng ma thú gì vậy?” Đám người Phong
Dương hoàn toàn không còn lực chống đỡ, tránh ở phía sau Mộc Hoàng ,
nhìn hàng loạt hỏa hạt cứ liên tiếp lao tới, giết mãi không hết ,nghiến
răng nghiến lợi nói.
“Không phải biến chủng, chỉ là chúng nó sinh sôi rất nhiều mà thôi.” Tiểu hoàng kim phù phiếm nói với Phong Vân trước mặt.
“Nhiều thế nào?” Phong Vân sắc mặt đen thui.
“Mỗi lần sinh một trăm ba mươi con, một năm bốn lần sinh.” Tiểu hoàng kim điềm nhiên như có như không nói.
Phong Vân nghe xong trợn mắt há mồm.Khó trách sao mà giết mãi không
hết, chỉ càng ngày càng nhiều thêm .Chúng nó đang lao tới mở đường chém
giết Mộc Hoàng, nàng thấy vậy không khỏi run lên.Cái gia tộc khổng lồ
này đang dốc toàn bộ lực lượng đối phó với các nàng, nàng có phải nên
cảm thấy thật vinh hạnh không ?
“Á Lê, ngươi thật đáng chết.” Phong Vân nghiến răng nghiến lợi lao về phía Á Lê điên cuồng hét lên.
“Khụ khụ.” Nhất thời gào to nên bị lạc giọng, mà cục tức thì dâng lên nghẹn họng
“Ngươi đừng vận khí, cẩn thận không sẽ phá vỡ phong ấn trong người.” Lâm Quỳnh thấy vậy vội vàng nói, đè bả vai Phong Vân lại .Trên đường
đi, Phong Vân đã nói cho bọn họ biết về thể trạng của mình.
Phong Vân thấy vậy lắc đầu nói:“Ta không sao.”
Mộc Hoàng dọc theo đường đi chăm sóc nàng rất tốt, luồng lực trong
người đã bị phong ấn , tuy có vài lần muốn theo phần suy yếu của phong
ấn thoát ra nhưng đều bị Mộc Hoàng ngăn lại ngay.Lâm Quỳnh thấy vậy gật
gật đầu, lập tức liền rút tay về, cứ như Phong Vân là độc dược vậy.
Phong Vân không khỏi ngẩn ra, là ý gì đây?
Lâm Quỳnh thấy vậy nhẹ nhàng cười nói:“Trước mặt Mộc Mộc, tốt nhất là không nên quá quan tâm đến nữ nhân của hắn, không chừng hắn lại nổi dấm chua.”