Hắn thật không dám nghĩ nữa.
Phong Vân dịu dàng cầm lấy tay Mộc Hoàng gắt gao cầm lấy.
Hoàng kim sư tử nhìn hai người trước mặt, nửa ngày sau mới nói tiếp :“Hoa Chi Linh cùng Mộc Chi Tâm ta không biết ở nơi nào, ta đã từng thấy Thảo Chi Hồn , chỉ là người giữ nó quá mức cường đại, giờ không biết người
đó ở đâu ròi.”
Mộc Hoàng vừa nghe nhất thời nhíu mày, nói thế mà cũng đòi nói, khác quái gì đâu.
Nhưng Phong Vân cẩn thận ngẫm nghĩ lại, ngụ ý của Hoàng kim sư tử chính là:“Ngươi biết nó đang ở trên tay ai, nhưng lại không biết người nọ hiện đang ở địa phương nào, có phải hay không?”
Hoàng kim sư tử liên tục gật gật đầu.
“Nói ra, ta đi tìm.” Mộc Hoàng nhìn chằm chằm, hối thúc nó.
Hắn không tin mình sẽ không tìm được.
“Ở nơi mà thân thuộc nhất với cỏ cây tự nhiên …… ở trên tay Tinh linh bộ tộc.” Thanh âm của Hoàng kim sư tử cố tỏ ra thần bí.
Mộc Hoàng bưng trán, bộ tộc tinh linh đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, biết đến địa phương nào tìm đây.
“Ở trong tay của Tinh linh bộ tộc thật á?” Phong Vân nhíu nhíu mày.
“Trấn tộc chi bảo của bộ tộc người ta đó bà cô.” Hoàng kim sư tử thở dài một hơi.
Trấn tộc chi bảo của Tinh linh bộ tộc ư, muốn lấy đi……thật là …quá đỗi gian nan….
Gió đang thổi chợt ngừng lại, có mấy em quạ đen bay qua kêu quác quác.
“Phong Vân tẩu tử, Phong Vân tẩu tử, ta sẽ tìm được ngươi , ngươi chạy nhanh quá, làm ta đuổi theo mệt chết mất.” Ngay tại lúc này, thân ảnh Á Lê từ nơi nào đó xuất hiện tại đây, đang nở một nụ cười chói lọi như ánh mặt trời.
“Tẩu tử?” Mộc Hoàng nháy mắt quay đầu.