Cùng khắc đó, Mộc Hoàng chậm rãi thu hồi tay, bắt đầu điều tức.
Ba ngày ba đêm, không ngừng phong ấn, mới làm cho linh lực màu đen cổ quái ngừng lộn xộn, việc này thật sự đã tiêu hao không ít linh lực của hắn.
Ngồi ở giữa bọn họ, Phong Vân chậm rãi mở to mắt, khẽ nhíu mày.
Dù không tỉnh tảo nhưng những cảm giác này vẫn rất rõ ràng, linh lực
màu đen cổ quái này giống như vì khắc chế nàng mà sinh thành , chuyện gì đang diễn ra thế này ?“Tiểu hoàng kim.” Phong Vân quay đầu nhìn hoàng kim sư tử bình tĩnh trước mắt, nàng cần đáp án.
Hoàng kim sư tử nhìn Phong Vân ,liếc mắt nhìn Mộc Hoàng, nửa ngày mới trầm giọng nói với Mộc Hoàng :“Bảo bọn họ tránh đi chỗ khác đã.”
Lúc này đám người Mộc Nhất vẫn đang đứng ở bốn phía bảo vệ bọn họ.Mộc Hoàng không hé răng, chỉ nhẹ nhàng phất phất tay.Đám người Mộc Nhất
cùng mười hai con sư thứu liền hiểu ý, lập tức ly khai khỏi đó.
Hoàng kim sư tử thấy vậy trầm ngâm trong nháy mắt “Lực lượng này
là trò của cừu nhân của ta , trên người của ngươi có hơi thở cùng công
pháp do ta dạy nên nó đặc biệt nhằm vào ngươi.”