Hôm nay việc hắn rõ ràng có thể cho nàng công đạo, giải quyết chu
toàn việc này, vì sao nàng không chịu mà phải lập ra ước định ba năm
sau?
Tôn nghiêm của nàng quan trọng đến thế sao ? Tôn nghiêm của nàng khiến nàng không muốn dựa vào hắn sao ?
Mộc Hoàng mặt trong nháy mắt đen lại.
Gió nhẹ thổi qua mang theo chưởng lực, một đạo dấu tay trống rỗng
xuất hiện trên thư khiêu chiến, đó chính là dấu tay của Cung chủ Thánh
Linh cung.
“Vậy đến lúc đó Thánh Linh cung xin đợi đại giá .” Thanh âm cứng cáp của Mục Thu vang vọng khắp bốn phương, tuyên bố lập thành khế ước.
Sương mù dần tan, để lộ ra tấm bia đá vốn đứng sừng sững tại Thánh
Linh cung mà nay trên đó lại xuất hiện thêm một lá thư khiêu chiến. Lá
thư ấy dưới ánh mặt trời ấm áp , tung bay cùng làn gió phấp phới.
“Cáo từ.” Ném ra hai chữ, Phong Vân xoay người túm lấy Mộc Hoàng bước đi.
Mộc Hoàng trưng ra bộ mặt âm u , lạnh lùng đứng bất động.
“Chúng ta trở về rồi nói được không?” Phong Vân trong lòng thở dài một hơi, ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn Mộc Hoàng , trong giọng nói còn mang theo chút làm nũng.
Tâm ý hắn nàng làm sao không biết, chính là tâm ý của hắn nàng quả thật không muốn nhận.
Cường ngạnh, vô lại, mỏ nhọn mắng người, các loại tư thái của Phong
Vân hắn đều gặp qua , duy nhất chưa thấy nàng làm nũng đáng yêu như thế này bao giờ. Ánh mắt của Mộc Hoàng có chút dao động.
Được rồi, hắn sẽ chờ, hắn thật muốn biết nàng sẽ giải thích với hắn như thế nào.
“Đi thôi, đi thôi.” Phong Vân thấy vậy dùng sức lôi kéo Mộc Hoàng ngồi vào bên trong xe ngựa .
“Mộc Nhất.”
Giọng ra lệnh lạnh như băng vang lên, mười hai con sư thứu quay đầu
dựng lên, lao đi, căn bản không thèm để ý đến đám người Thánh Linh
cung.Tới cũng không thèm biểu hiện,đi lại càng không quan tâm, đúng là
chủ nào tớ ấy, sự kiêu ngạo nhuần nhuyễn không khác gì nhau.