“Phong Vân .” Phong Dương lăn hai vòng trên mặt đất, sau đó mới run rẩy đứng lên, ánh mắt đỏ lừ nhìn Phong Vân.
Phong Vân không nhìn bọn họ, chỉ hướng Lâm Quỳnh phất phất tay áo, ý bảo đi mau đi.
Lâm Quỳnh thấy vậy cắn môi thật sâu, bắt lấy tay Phong Dương, nâng
Mạc Nhan dậy, không nói lời nào, quay đầu đi về hướng xuống núi.
Phong Vân vì bọn họ mà tới.
Hiện tại bọn họ không có cách nào giúp đỡ Phong Vân , nếu lưu lại chỉ gây thêm gánh nặng cho Phong Vân, vì cứu bọn họ mà tới, tốt nhất bọn họ nên rời đi, đây mới là biện pháp tốt nhất.
Lâm Quỳnh biết ý của Phong Vân, cứng rắn túm lấy hai người lập tức rời khỏi Thánh Linh cung.
Ánh mặt trời tỏa sáng chiếu những tia sáng vàng rực lên người Phong
Vân, quảng trường lớn như vậy chỉ còn lưu lại một mình Phong Vân.
“Hách Liên Phong Vân , mười sáu tuổi, ba tháng trước vẫn là đại
linh sư hệ cây cỏ, ba tháng sau đột phá thăng tới nhất cấp Linh hoàng,
tư chất không tồi, có khả năng được Thánh Linh cung thu nhận.”
Chờ đám người Lâm Quỳnh đi xa, vị trung niên kia lãnh đạm nhìn Phong Vân , chậm rãi mở miệng.
Phong Vân đoán bọn Lâm Quỳnh đã xuống núi, nghe những lời lẽ đó chỉ chậm rãi cười nói:“Vậy thì mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua sao?”
Người trung niên ngồi trên ghế cao kia, cao ngạo mà nhình xuống chỗ Phong Vân, tươi cười nói:“Những chuyện nhỏ của Thánh Linh cung đều do các phân đàn xử lý, nhưng quyền
quyết định cao nhất vẫn thuộc về Thánh Linh cung. Nếu chúng ta không
muốn truy cứu vậy thì có thể không truy cứu.”
Dứt lời liền xoay người qua nói chuyện với người ngồi bên cạnh:“Lão Từ, để hắn về phân đàn của ngươi được không?”
Người trung niên kia mặt không thay đổi chút nào, chỉ lạnh lùng gật đầu coi như đồng ý.
Không có kẻ nào trưng cầu ý kiến của Phong Vân.
Cũng vì, Thiên Khung cùng Thánh Linh cung đều đang tranh cướp những
người có thực lực, do vậy có cơ hội phải thu nạp ngay, hiện tại ưu tiên
cho Hách Liên Phong Vân vào phân hệ của lão tam, xem như là phá lệ rồi.