“Thiên khung đế quốc.” Á Lê thực khẳng định.
Phong Vân không nói gì cả, nâng tay gọi tiểu nhị.
“Khách nhân, các ngươi còn cần gì …… hả, vừa rồi hình như không phải hai vị? Chẳng lẽ ta nhớ lầm rồi?” Tiểu nhị cười tủm tỉm đi đến, nhưng sau khi nhìn thấy người thì nhanh chóng sửng sốt.
“Mắt của ngươi thật không tốt chút nào.” Phong Vân vô cùng tự nhiên mà trả lời.
Sau đó mỉm cười nói:“Tiểu nhị, bằng hữu của ta trí nhớ không tốt,
ngươi hãy nói lại một lần nữa cho hắn biết đây là địa phương nào, hắn
hoàn toàn không tin ta.”
Tiểu nhị nghe thế lập tức cười nói:“Chúng ta đang ở Cù Châu thành.”
Cù Châu thành ư ? Phong Vân cảm thấy nàng không thể bình tĩnh được hơn nữa .
Hôm qua nàng cùng Mộc Hoàng đi đến nơi đó , bởi vì bị chuyển hoán,
nàng thật sự không biết mình đã bị đưa đến địa phương nào . Nhưng là
nàng biết rõ hướng đi là hướng Tây Bắc.
Mà hiện tại, Cù Châu thành cùng Á Sắt công quốc thật sự cách nhau không xa lắm.
Mà Á Sắt công quốc ở phía nam, cái này nàng nhớ rất rõ ràng.
Hóa ra từ nãy giờ bọn họ hoàn toàn đi ngược lại……
Phất tay cảm ơn tiểu nhị, Phong Vân nhìn Á Lê, xoa xoa cổ tay:“Á Lê, ta rất muốn đánh ngươi.”
“Ta không có làm sai gì hết .” Á Lê trừng mắt với Phong Vân , cảm thấy Phong Vân đúng là cái đồ vô lý.